Chờ Tô Mạn cùng Triển Duyệt luống cuống tay chân đưa Nguyễn Đào đến bệnh viện, đã là chuyện sau rạng sáng.
Nguyễn Đào đã truyền nước biển, nằm cuộn tròn trên giường, trông vô cùng đáng thương.
Triển Duyệt ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại thêm một hồi lăn lộn, đã mệt mỏi không chịu nổi, liên tục ngáp mười mấy cái.
Tô Mạn ngước mắt nhìn cô ấy: “Em về trước đi, lấy chìa khóa của tôi mở cửa, ở đây có tôi là được rồi.”
Vẻ mặt Triển Duyệt còn đang ngáp nhất thời cứng lại.
Tô Mạn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ấy, giống như cô nói cô ở lại chăm sóc Nguyễn Đào như vậy là điều vô cùng đương nhiên.
Tuy rằng Tô Mạn là mẹ kế của Nguyễn Đào, nhưng cũng không có quan hệ thân mật đến mức ở lại gác đêm cho con gái riêng phát sốt như vậy chứ?
Ngay cả mẹ ruột của Triển Duyệt, cũng không thể đảm bảo đều làm đến trình độ này.
Bọn họ tới bệnh viện tư nhân do Tô gia làm chủ, chăm sóc đều là 24/24, cho dù Tô Mạn và Triển Duyệt đều không ở chỗ này, Nguyễn Đào đều có thể được chăm sóc thật tốt.
Nhưng vẻ mặt này của Tô Mạn hiển nhiên không phải đang nói giỡn.
Hay là nói cô ấy đối với tình thương của mẹ thật sự là không hiểu biết?
Bây giờ tình cảm của mẹ kế và con gái riêng đã khắc sâu đến trình độ như vậy?
Triển Duyệt mơ mơ màng màng nhận lấy chìa khóa Tô Mạn đưa qua, lại xác nhận một lần nơi này không cần cô ấy nữa rồi mới rời đi.
Lúc đi tới cửa Triển Duyệt lại không yên lòng quay đầu nhìn thoáng qua, dù sao Tô Mạn trước khi ra mắt cũng đường đường là một đại tiểu thư, cô có thể chăm sóc người bệnh sao?
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Mạn thò người ra, dùng trán của mình thăm dò trán Nguyễn Đào, giống như đang quan tâm nàng có phải lại sốt hay không.
Tư thế như vậy quá mức thân mật, biểu tình Tô Mạn lại quá thành kính, thật giống như đang cúi đầu hôn Nguyễn Đào.
Thậm chí Triển Duyệt còn nhìn thấy môi Tô Mạn cọ qua khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Đào.
Cô ấy nhanh chóng xoay người, cùng tay cùng chân rời đi.
Triển Duyệt lại ngáp một cái, cô ấy cảm thấy mình thật sự buồn ngủ đến không rõ thần trí.
Thế cho nên nhìn cái gì cũng có thể cảm thấy có chút giống tình yêu.
Nói không chừng hiện tại để cho co ấy nhìn một con chó cũng sẽ cảm thấy xinh đẹp tuyệt vời.
Cửa phòng bệnh được Triển Duyệt nhẹ nhàng khép lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Nguyễn Đào và Tô Mạn.
Lúc Triển Duyệt đến gõ cửa phòng Tô Mạn thậm chí có thể nghe được nhịp tim của mình, kịch liệt như muốn phá vỡ lồng ngực.
Cô gần như là trực tiếp cất bước lớn đi tới phòng Nguyễn Đào, Nguyễn Đào đã sốt có chút không rõ thần trí.
Nếu không phải Triển Duyệt nhắc nhở, cô thậm chí còn quên mất mình còn mặc một thân áo ngủ, thiếu chút nữa quần áo xộc xệch đưa Nguyễn Đào đến bệnh viện.
Tô Mạn ngồi trên ghế, nhìn Nguyễn Đào đang nằm trên giường.
Lúc trước Nguyễn Thành Danh đã nhắc qua với cô, Nguyễn Đào chỗ nào cũng tốt, chỉ là sức khỏe không tốt lắm, một khi mệt mỏi nhất định sẽ phát sốt.
Mùa hè năm ngoái Tô Mạn sẽ gặp Nguyễn Đào, cũng là bởi vì nàng phát sốt trong nhà không có thuốc, tự mình lảo đảo ra ngoài mua thuốc mới có thể vô tình gặp được Tô Mạn.
Sốt đến thật là hồ đồ, tùy tiện ôm chân một người mới có thể kêu lên “Mẹ”.
Tô Mạn gần như không thể nghe thấy thở dài một hơi, trên mặt đều là biểu cảm làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc.
Nguyễn Đào đang ngủ hình như rất không thoải mái, cuộn mình trong chăn ưm một tiếng.
Tô Mạn vươn tay sờ sờ mặt nàng, lại nhìn thoáng qua cái bình đang ở truyền dịch, cẩn thận nhìn thành phần của thuốc.
Nguyễn Đào từ từ mở mắt, đầu nàng rốt cuộc không đau, mở mắt ra liền thấy Tô Mạn đứng ở trước mặt nàng vẻ mặt ngưng trọng nhìn bình thuốc truyền dịch cho nàng.
Tô Mạn mặc một cái áo T – shirt màu trắng cùng quần jean bình thường, tóc cũng không có chỉnh đốn, tùy ý một đầu tóc xõa tung như rong biển.
Nàng là giới giải trí công nhận nùng nhan mỹ nhân, không cần bất luận cái gì phấn trang liền cũng đủ mỹ diễm.
Cô là mỹ nhân có khuôn mặt giàu có được giới giải trí công nhận, chẳng cần trang điểm cũng đủ xinh đẹp.
Hiện tại Tô Mạn không trang điểm, thậm chí còn đeo một cặp kính viền vàng.
Cô cúi đầu nghiêm túc nhìn chữ trên bình thuốc, đèn sợi tóc sáng ngời trên đầu rơi vào nửa khuôn mặt cô, khiến nửa khuôn mặt còn lại của cô đều ở trong bóng tối.
Nguyễn Đào gần như theo bản năng liền nghĩ đến một nhân vật trong một bộ phim dân quốc mà Tô Mạn từng đóng.
Cô diễn vai tiên sinh của một trường đại học ở Bắc Bình, lúc đó Tô Mạn đeo kính.
Chỉ là kính mắt khung đen liền có không ít fan hô to Tô Mạn nên nhận một nhân vật nhã nhặn bại hoại.
Quả thực là điên cuồng nhảy Disco trong lòng vô số người, Nguyễn Đào lại cảm thấy nếu fan của Tô Mạn nhìn thấy bộ dáng này của cô bây giờ.
Nói không chừng khu bình luận cũng tìm không ra một cái trà đắng.
Có lẽ là biểu tình của Tô Mạn thật sự là quá nghiêm túc, thậm chí còn có chút loáng thoáng dấu hiệu nhíu mày.
Nguyễn Đào thật sự là không nhịn được, há miệng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Trong thuốc có độc sao?”
Tô Mạn nghe được tiếng của nàng mới phát hiện nàng đã tỉnh, cô đem chất lỏng cái nĩa treo trở về, cúi đầu tiến về phía Nguyễn Đào.
Bàn tay kia đặt trên đầu Nguyễn Đào, giọng Tô Mạn cũng mang theo một tầng mệt mỏi.
“Tỉnh rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái? Đau đầu không? “
Thật ra Tô Mạn bình thường lúc nói chuyện luôn có chút nghiêm khắc khó có thể khắc chế, cộng thêm Tô Đại còn là giáo viên chủ nhiệm chế bá Nguyễn Đào suốt ba năm.
Ngay cả Nguyễn Đào cũng có một bộ lọc “Giáo viên chủ nhiệm” cho Tô Mạn.
Lúc trước Tô Mạn đối với Nguyễn Đào cũng là thật sự nghiêm khắc, nàng đã phải ăn rau luộc trước kỳ thi một tháng.
So với vai mẹ kế này, thật ra đối với Nguyễn Đào mà nói, Tô Mạn càng giống một giáo viên hơn.
Nguyễn Đào lắc đầu, lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, không phát hiện bóng dáng Triển Duyệt.
“Tôi bảo cô ấy về trước rồi, cô ấy buồn ngủ đều sắp ngất xỉu, tôi không muốn lập tức chăm sóc hai người bệnh.”
Tô Mạn thấy nàng còn có tâm tư quan tâm người khác, liền biết đại khái là vấn đề không lớn.
Cô ngồi trở lại ghế, ánh mắt cũng trở nên nghiêm khắc.
Vừa nhìn thấy ánh mắt như vậy, Nguyễn Đào liền biết Tô Mạn có lẽ là muốn giáo huấn người.
Quả nhiên, Tô Mạn há miệng quở trách nàng một trận.
“Cô biết rõ sức khỏe mình có vấn đề gì, thứ tư còn đi quán bar suốt đêm? Cả đêm không ngủ còn đi quay chương trình tạp kỹ, cô cho rằng chương trình tạp kỹ dễ quay như vậy sao?”
“Ba cô giao cô cho tôi, cô cứ đối với chính mình như vậy? Cô vừa mới lên năm nhất, chỉ vì cái trước mắt như vậy làm cái gì? Không phải cô nói Đường Diệp ký hợp đồng với cô sao? Có cô ấy ở đây rồi cô còn lo lắng sau này không có tài nguyên?”
“Thịnh Thế cũng sẽ không bạc đãi cô, lúc trước bảo cô ký hợp đồng với Mỹ Thống, chính cô nháo đừng nhéo không muốn, cho dù là cô ghét tôi, ít nhất ba cô cũng sẽ không hại cô.”
Tô Mạn vẫn là tính cách thanh lãnh nhưng lạnh lùng xa cách.
Nếu fans Tô trong giới giải trí nhìn thấy Tô Mạn nói liên miên cằn nhằn như vậy chỉ sợ cũng phải trừng to hai mắt.
Nhưng Nguyễn Đào thấy Tô Mạn như vậy đã không phải là lần đầu.
Bình thường bị cô quở trách vài câu như vậy thật ra cũng không có gì, Nguyễn Đào tâm lớn, hơn nữa nghe xong những lời này cũng sẽ âm thầm trợn mắt.
Sau đó bỏ năm sáu lần đường vào cà phê của Tô Mạn chuẩn bị dùng thủ đoạn “giết chết cô” để cho hả giận.
Nhưng có lẽ là lúc sinh bệnh thần kinh con người sẽ đặc biệt yếu ớt, cũng có lẽ là một câu nói của Tô Mạn mà Nguyễn Đào chán ghét cô, trong nháy mắt một cảm xúc kinh nộ đan xen, làm cho một sợi dây trong lòng Nguyễn Đào cứ như vậy đứt ra.
Gần như không thể khống chế, nước mắt tựa như hạt châu đứt dây từ trên khuôn mặt trắng nõn lại hồng nhuận của Nguyễn Đào chảy xuống.
Trên mặt nàng còn phiếm bệnh trạng đỏ bừng, một đôi mắt to lập tức tràn đầy nước mắt.