Khi đó, chính mình chỉ có thể mỗi ngày ở bên cạnh bà Chu, nói với bà: “Hôm nay mẹ cũng thật xinh đẹp.”
Nói yếu ớt vô lực như vậy, bà Chu cũng biết là Nguyễn Đào đang an ủi mình, cũng biết Nguyễn Đào sợ hãi, nhưng chính bà cũng bất lực.
Có lẽ vừa mới nhìn thấy con dao gập trước mặt Tô Mạn, đầu óc Nguyễn Đào đã bị “mày phải làm gì đó” chiếm cứ đầu óc, làm nàng trong nháy mắt có thể không màng tất cả xông lên.
“Tôi không biết cô biết Taekwondo, nếu tôi biết… cũng nói không chừng, cũng không thể nhìn cô bị đâm một dao trước mặt tôi chứ? Đừng nói fans của cô, ba tôi cũng sẽ không tha cho tôi.”
Nguyễn Đào nhìn cánh tay mình bị băng vải quấn lại, có chút chột dạ nói vài câu.
Ánh mắt Tô Mạn có chút phức tạp.
Khi Nguyễn Đào nói đến Nguyễn Danh Thành, chính cô cũng không thèm để ý, nhưng cô lo lắng Nguyễn Đào có để ý đến một số chuyện khác của Nguyễn Danh Thành hay không.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tốt để nói về những chuyện đó.
Vẫn là để cho Nguyễn Danh Thành tự mình đi đau đầu đi, đến lúc đó Nguyễn Đào suy xét như thế nào cô ở trong đó sắm vai nhân vật gì, vậy thì nói sau.
Tô Mạn thừa nhận mình đối mặt với vấn đề này có chút trốn tránh, nhưng có những chuyện cô không dám suy xét hậu quả, nếu Nguyễn Đào sẽ vì chuyện kia mà giận cá chém thớt với mình, mới là mất nhiều hơn được.
Trước đó phải làm chút gì đó, để cho Nguyễn Đào cho dù biết tình hình hôn nhân thật sự của Nguyễn Danh Thành và cô cũng sẽ không rời khỏi chính mình.
Đường Diệp đã lái xe đến bệnh viện tư nhân của Tô gia, vừa dừng xe vừa nói một tiếng: “Mình thấy cậu cũng đừng nói Đào Đào nữa, em ấy đây là bởi vì quan tâm cậu, cậu chưa từng nghe qua quan tâm thì sẽ bị loạn như vậy? Mình nói Tô ảnh hậu người thông minh như vậy cũng có thể nghĩ tới điểm này, cũng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường à.”
Lời này vừa thốt ra, Nguyễn Đào và Tô Mạn đều đứng hình.
Quan tâm sẽ bị loạn? Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
Nguyễn Đào có chút không xác định nhìn thoáng qua Tô Mạn, chính nàng đúng là quan tâm thì sẽ bị loạn, nàng lo lắng giống như chuyện bà Chu tái diễn ở trước mắt mình, nhưng Tô Mạn vì sao là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
Ở trong lòng cô, mình cũng là người được cô coi trọng sao? Mới đến nỗi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
Tô Mạn mím môi, lông mày sắc nhẹ nhàng cau lại, cô đương nhiên là người trong cuộc chưa tỉnh táo, cho dù cô biết Nguyễn Đào có lẽ chỉ xuất phát từ bản năng nhào tới, có lẽ đổi thành một người khác, Sư Ân hay là Bạch Giản, Nguyễn Đào cũng sẽ làm như vậy.
Chính là quan tâm, Nguyễn Đào thật sự quan tâm cô sao?
Bác sĩ nhanh chóng xử lý lại vết thương cho Nguyễn Đào, cũng đúng như Tô Mạn nói, bác sĩ cũng đề nghị Nguyễn Đào đi chích ngừa uốn ván.
Nguyễn Đào run cầm cập, nhưng biết chuyện này mình căn bản không có đường giãy dụa.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng giãy dụa một chút: “Cô Tô…… cho tôi mượn điện thoại của cô dùng một chút, điện thoại của tôi hỏng rồi.”
Tô Mạn đưa điện thoại của mình qua, lại cùng bác sĩ hàn huyên vài câu miệng vết thương trên tay Nguyễn Đào cần chú ý gì, thời gian còn cùng bác sĩ hàn huyên không ít về y học, thậm chí ngay cả sau khi về nhà phải ăn cái gì có lợi cho miệng vết thương khép lại cũng nói qua một lần, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Đào trong lúc hai người nói chuyện lặng lẽ giơ tay lên xen vào: “Này, cái đó, mật khẩu là gì vậy?”
Tô Mạn nói một chuỗi con số, lại tiếp tục nói chuyện cùng bác sĩ.
Nguyễn Đào thành công mở khóa điện thoại của Tô Mạn, “de” một tiếng, nhưng là lại hậu tri hậu giác phản ứng lại chuỗi con số kia sao lại quen thuộc như vậy a…
Không phải, sinh nhật của nàng phải không?!
Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng, lại ở trong đầu tính toán một chút, lúc này Tô Mạn cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn nói chuyện xong, cầm đơn thuốc bác sĩ kê liền chuẩn bị dẫn Nguyễn Đào đi tiêm.
Hai người một trước một sau đi ở trên hành lang bệnh viện, Nguyễn Đào có chút không xác định nhìn bóng lưng Tô Mạn, thanh âm có chút trầm thấp, mang theo mười phần nghi hoặc: “Cái đó, xin hỏi cô Tô một chút, có biết người nào cùng ngày sinh với tôi hay không?”
Tô Mạn dừng bước, hơi hơi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Đào đi theo sau.
Nàng vẫn mặc một bộ váy liền áo nhuộm máu kia, bản thân cũng không kịp thay quần áo, trông cực kỳ chật vật.
Loại thời điểm này, cũng không phải là thời cơ tốt để nói lời romantic, dù là Nguyễn Đào da mặt dày, Tô Mạn cũng vẫn nghĩ chuyện đi tiêm.
Ngữ khí của cô có chút không lành: “Không biết, người sinh cùng ngày với cô, tôi chỉ biết một người.”
Ặc, nói không có thì không có thôi, mắng nàng làm gì!
Nhưng mà hiện tại trên người Nguyễn Đào đều là vết máu, nàng cũng không dám phản bác lời Tô Mạn, hơn nữa thói quen bị đè ép thời gian dài, nhỏ giọng lầm bầm một câu liền không dám nói tiếp.
Phòng tiêm thuốc ở lầu ba, dọc theo đường đi Nguyễn Đào đều ôm điện thoại của Tô Mạn tìm kiếm “chích ngừa uốn ván có đau hay không”, nàng thấy vậy không ngừng run rẩy, còn xém tí ngã dài xuống đất không đi tiêm nữa.
Tô Mạn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, tức giận nói: “Cô đi tìm kiếm một chút ‘Tỷ lệ tử vong không chích ngừa uốn ván cao bao nhiêu’ thì tốt hơn, sau khi xem xong cô lại xác định có nên tiêm hay không.”
Nguyễn Đào vừa nghe có hi vọng, vội vàng tìm kiếm theo.
Khi nhìn thấy câu nói “Tỷ lệ tử vong rất cao, nếu điều trị không kịp thời thì tỷ lệ tử vong là 100%”, Nguyễn Đào hoàn toàn thất vọng.
Hu, không tiêm sẽ chết, thật đáng sợ, vậy vẫn là tiêm đi.
Tô Mạn thấy nàng không giãy dụa nữa, cũng nhếch khóe miệng theo, thái độ vừa rồi của cô không được tốt lắm, nhưng lúc đưa điện thoại qua cũng quên mật khẩu di động của cô là sinh nhật của tiểu cô nương.
Nhưng để cho nàng biết cũng không có gì ghê gớm, dựa theo đầu óc hiện tại của Nguyễn Đào có mười con lừa vẫn không kéo nàng hướng tới tuyến kia, Nguyễn Đào cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chính mình kỳ thật đối với nàng có mưu đồ gây rối.
Nhìn chính nàng đang tìm kiếm các trường hợp liên quan, Tô Mạn biết đây là thói quen cá nhân của Nguyễn Đào.
Lúc trước Nguyễn Danh Thành bị bệnh, Nguyễn Đào cũng như vậy.
Có thể vẫn là thói quen lúc mẹ nàng rời đi, đã là hành vi theo bản năng.
Nguyễn Đào còn đang nghiêm túc xem một ít văn hiến liên quan, trong cột tin tức phía trên liền thấy được tin nhắn của Nguyễn Danh Thành hiện ra.
Nàng nghĩ dù sao cũng là tin nhắn của ba nàng, nhìn thấy hẳn là cũng không có gì.
Nhưng Nguyễn Danh Thành và Tô Mạn là vợ chồng, tin nhắn Nguyễn Danh Thành gửi tới đều là chuyện riêng tư của hai người bọn họ, vì suy nghĩ này nàng vẫn hỏi một câu: “Tin nhắn ba tôi gửi cô có muốn xem không?”
Tô Mạn vừa mới đưa đơn thuốc cho y tá, nghe vậy cũng lắc đầu: “Nhất định là hỏi chuyện của cô, ông ấy không biết điện thoại của cô bị hỏng, cô nói với ông ấy đi.”
Nguyễn Đào hơi há miệng, lại thấy Tô Mạn cúi đầu nói gì đó với y tá trực ban, giống như căn bản không có thời gian rảnh rỗi để phản ứng với mình.
Nếu được cho phép, lại thêm Nguyễn Danh Thành quả thật tám phần là hỏi chuyện của nàng, Nguyễn Đào cũng không có áp lực tâm lý, mở hộp thoại của Nguyễn Danh Thành.
Trong lòng Nguyễn Đào cũng tò mò Nguyễn Danh Thành và Tô Mạn rốt cuộc là phương thức ở chung như thế nào, nói không chừng ngoài mặt không thân cận kỳ thật ngầm cũng là bảo bảo hôn hôn như vậy thì sao?
Nguyễn Đào bị kịch bản chính mình tưởng tượng kinh hãi run lên, luôn cảm giác cảnh tượng như vậy giống như đang xem phim kinh dị gì vậy, vẫn là nửa đêm chắn, dọa người nhất cái loại này.