Edit: phuong_bchii
__________
Nguyễn Danh Thành vừa về đến nhà liền ôm Nguyễn Đào một cái thật chặt, lại cẩn thận đánh giá Nguyễn Đào từ trên xuống dưới, cuối cùng lại ôm cánh tay nàng hai mắt đẫm lệ.
“Hu hu hu bảo bối ngoan của ba, chịu khổ rồi, ba đã nói đừng vào giới giải trí gì đó rồi mà, nhìn xem bảo bối của ba thật đáng thương hu hu hu.”
Nguyễn Đào thuần thục ôm lấy ông, một tay vỗ về sau lưng ông: “Ngoan, con không sao, bác sĩ cũng nói sẽ không để lại sẹo, không sao không sao, đừng khóc nữa.”
Đường Diệp còn chưa đi, ngược lại hứng thú nhìn hai cha con kỳ lạ này.
Phương thức chung sống như vậy, người không biết còn tưởng rằng Nguyễn Đào mới là phụ huynh, Nguyễn Danh Thành giống như một đứa trẻ già đầu.
Nguyễn Đào vất vả lắm mới an ủi được Nguyễn Danh Thành, Nguyễn Danh Thành cầm khăn tay đắt tiền của mình lau nước mắt nước mũi, lại nghiêm túc nhìn về phía Đường Diệp.
“Cô Đường đúng không, tôi là Nguyễn Danh Thành, cô là người đại diện người anh em của tôi…… vợ của tôi mời tới cho Nguyễn Đào đúng không? Lần đầu gặp mặt, đa tạ cô chiếu cố Đào Đào.”
Đường Diệp đương nhiên biết danh tiếng của Nguyễn Danh Thành, đường đường là tổng giám đốc của bất động sản Danh Thành, có thể nói chuyện với cô ấy với giọng điệu này đã vô cùng hiền lành rồi.
Cô ấy cười đưa danh thiếp của mình lên, Nguyễn Danh Thành cũng đổi thành hình thức bá tổng thương nghiệp, sau khi hai người trao đổi danh thiếp Nguyễn Danh Thành liền đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi hy vọng Đào Đào rút khỏi việc quay chương trình tạp kỹ này, nếu sau đó có tiền vi phạm hợp đồng, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Đào kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Nguyễn Danh Thành: “Rút khỏi? Vì sao chứ?”
Không ngờ Tô Mạn cũng phụ họa theo lời Nguyễn Danh Thành: “Tôi cũng đồng ý,《Nhật ký tình yếu》là một chương trình tình yêu, có thể mang đến nhiệt độ như bây giờ đã tốt lắm rồi, không xào CP thì nhiệt độ phía sau cũng rất khó vượt qua, hơn nữa Đào Đào bị thương, nên ở nhà nghỉ ngơi một chút”.
Đường Diệp nghe Tô Mạn nói xong trong lòng trợn trắng mắt, cái gì gọi là nói dối không chớp mắt, đạo diễn Ninh đến cũng phải quỳ xuống trước Tô Mạn.
Cô ấy lại nhìn thoáng qua Nguyễn Đào, hỏi: “Bọn họ đều nói như vậy, em thấy thế nào?”
Chương trình tạp kỹ này có quay hay không, quả thật nên để Nguyễn Đào tự mình định đoạt.
Vẻ mặt Nguyễn Danh Thành chờ mong nhìn Nguyễn Đào, rất có một loại tư thế Nguyễn Đào không đồng ý ông liền khóc lên, cùng tổng tài khí phách vừa rồi nói chuyện với Đường Diệp quả thực như hai người khác nhau.
Nguyễn Đào nhìn nhìn mấy người, nếu bọn họ đều đã nói như vậy, nàng cũng không nhất định phải đi quay chương trình tạp kỹ này.
“Được rồi, em rút khỏi là được, em cũng không thật sự muốn đi yêu đương.”
Nguyễn Đào lè lưỡi: “Em đến kỳ một liền cảm thấy sắp bị loại, cũng không nghĩ tới còn có thể đợi đến bây giờ.”
Thấy nàng nhả ra, tuy Đường Diệp cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng không lay chuyển được hai vị Phật lớn trước mắt này, đành phải chịu thương chịu khó đi liên lạc với đạo diễn Ninh và Thịnh Thế bên kia.
Nguyễn Danh Thành như trút được gánh nặng, vẻ mặt vui mừng nhìn Nguyễn Đào.
Ánh mắt Nguyễn Đào lại lướt qua tầm mắt của ông, dừng ở trên người đàn ông tóc vàng từ lúc vào cửa đến bây giờ vẫn luôn không mở miệng nói chuyện.
Người đàn ông kia, Nguyễn Đào đã từng gặp lúc call video với Nguyễn Danh Thành, cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Đào, ông ấy đứng lên đi tới, đứng ở phía sau Nguyễn Danh Thành.
Trên mặt ông ấy mang theo một nụ cười vừa dịu dàng vừa nho nhã, dấu vết năm tháng ở trên người ông ấy chỉ để lại một ít phong vị và nội tình khác, làm ông ấy thoạt nhìn càng thêm thuần hậu.
Mở miệng chính là tiếng Trung lưu loát, ông ấy dịu dàng nhìn Nguyễn Đào: “Xin chào Đào Đào, chú là Bourne.”
Nguyễn Danh Thành căng thẳng nhìn Nguyễn Đào, nhưng khi người đàn ông tên Bourne này nhìn về phía Nguyễn Danh Thành, liếc mắt một cái đã hiểu được cảm xúc mệt mỏi triền miên.
Sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn một người khác, tình cảm như vậy không cần người ngoài nói ra cũng đủ để cho người ta thấy rõ tình ý trong đó.
Nguyễn Đào cũng cười theo: “Xin chào, con là Nguyễn Đào.”
Nhưng ánh mắt lại không thể khống chế rơi xuống trên người Tô Mạn, Tô Mạn…… biết chuyện này không?
Tựa hồ là cảm nhận được Nguyễn Đào đang suy nghĩ gì, Tô Mạn đứng lên đi tới trước mặt nàng, cúi người nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, từng chữ từng câu đều nghiêm túc như vậy: “Đào Đào, có muốn cùng tôi tâm sự không?”
Nguyễn Đào bị ánh mắt của cô sa vào, đôi mắt kia giống như một vực sâu không đáy, chỉ là nhìn nàng, khiến nàng muốn trầm luân xuống.
Dưới ánh mắt như vậy, Nguyễn Đào mơ hồ gật gật đầu, đã bị Tô Mạn kéo đến phòng của cô.
Không phải lần đầu tiên Nguyễn Đào vào phòng Tô Mạn, nhưng lần này lại biết rõ ràng như vậy, trong phòng này không có dấu vết của Nguyễn Danh Thành.
Cho tới bây giờ cũng không có qua, chỉ là Nguyễn Đào trước kia không có chú ý qua điều này.
Tại sao lại không nghĩ tới, Nguyễn Danh Thành thật ra là một……
Nguyễn Đào hít sâu một hơi, nhìn Tô Mạn, cần phải nghiêm túc mở miệng: “Cho nên thật ra chính là dì bị hình hôn (1)?!”
“Dì đều nói thật với tôi đi, tôi có thể chấp nhận, nếu là thật sự…… ba tôi cái tên khốn nạn này hu hu hu! Dì cũng đừng gạt tôi, tôi nhìn ánh mắt chú đẹp trai tóc vàng vừa rồi nhìn ba tôi, kéo sợi cũng có thể kéo từ nhà tôi đến bờ bên kia đại dương đó!”
Tô Mạn: “……?”
Cô có chút tâm tình phức tạp nhìn Nguyễn Đào, liền thấy vẻ mặt Nguyễn Đào nghiêm túc nhìn chính mình, cặp mắt to tròn đáng yêu kia còn lóe ra một ít thủy quang.
Tô Mạn cũng có thể từ trong mắt Nguyễn Đào nhìn thấy bộ dáng hiện tại của chính mình.
Cô nghĩ tới vô số loại bộ dạng khiến Nguyễn Đào nhìn chính mình như vậy, cũng nghĩ tới càng nhiều loại phản ứng Nguyễn Đào biết tình trạng hôn nhân của Nguyễn Danh Thành và cô sẽ như thế nào, nhưng không nghĩ tới sẽ là tình huống trước mắt.
Tô Mạn mang theo ánh mắt như vậy, chớp mắt hỏi cơ hồ là xuất phát từ bản năng, diễn xuất nói đến là đến.
Cô rũ ánh mắt xuống, tựa hồ là muốn che giấu mất mát và uể oải trên mặt mình, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, cô lại một câu cũng không nói, bộ dáng như vậy là người đều sẽ miên man bất định.
Dung mạo Tô Mạn là cực kỳ đẹp có tính công kích, biểu cảm như vậy làm cho cô trông nhiều hơn vài phần yếu thế nhìn thấy mà thương lại phù phong nhược liễu (2), giống như sau khi thu liễm khí thế toàn thân, Tô Mạn cũng chỉ là một người phụ nữ bị lừa kết hôn mà thôi.
Dáng vẻ như vậy, là con người đều sẽ nhịn không được run rẩy tâm can, nhịn không được đứng ở bên cạnh Tô Mạn, dùng đạo đức đi khiển trách tra nam.
Tô Mạn lại chậm rãi mở miệng, giọng nói đều mang theo một ít khàn khàn, nghe giống như cất giấu uất ức và cô đơn vô hạn.
“Ngay từ đầu, chỉ là liên hôn thương nghiệp mà thôi, bà nội tôi thúc giục rất gấp, ba cô thấy tôi chăm sóc cô, liền tìm tôi. Tôi suy nghĩ liền đồng ý, dù sao cô đáng yêu như vậy, có thể có thêm một cô con gái đáng yêu, tôi cảm thấy cũng có thể cân nhắc.”
Tô Mạn lại có chút chua xót nói: “Chỉ là sau khi đăng ký kết hôn ông ấy liền nói cho tôi biết người yêu hiện tại của ông ấy là người đàn ông tên Bourne kia, thật ra tôi cảm thấy cũng không có gì, ba cô nhiều năm như vậy tìm được một người yêu cũng không dễ dàng, chúng tôi cũng không có cơ sở tình cảm gì. Cho nên cũng không tính là hình hôn đâu, cô đừng trách ba cô, đều là trước đó tôi không hiểu rõ ràng.”
Sau khi Tô Mạn nói xong mấy câu này, Nguyễn Danh Thành trong lòng Nguyễn Đào không còn là người nữa.
Cho dù là liên hôn thương nghiệp, vậy cũng phải nói rõ ràng ngay từ đầu, sau khi đăng ký kết hôn mới nói loại chuyện này, đây không phải lừa hôn thì là gì?
Nguyễn Đào hiện tại nhìn mẹ kế mình với ánh mắt hoàn toàn khác, người phụ nữ xinh đẹp vô song còn trẻ tuổi trước mắt này liền làm mẹ kế người khác, còn chăm sóc chính mình như vậy, cha nhà mình còn làm chuyện không phải người như vậy!
Thật là quá đáng hu hu hu!
Sao có thể như vậy chứ! Đây chính là Tô Mạn đó, là đại ảnh hậu Tô Mạn cười thêm một chút cũng có thể làm cho giới giải trí run rẩy ba cái!
Nguyễn Đào vỗ vỗ bả vai Tô Mạn, tâm tình phức tạp dịu dàng trấn an nói: “Vậy hiện tại chị nghĩ như thế nào? Em, trước kia đều là em không hiểu chuyện, chị đừng trách em hu hu hu, chị phải ly hôn với ba em mới được, em đi nói với ông ấy!”
Tô Mạn lại kéo Nguyễn Đào lại, ngẩng đầu chính là một bộ nước mắt lưng tròng muốn nói nước mắt chảy trước, nhưng lại cố nén không để cho nước mắt của mình rơi xuống, nhìn thấy mà thương, lại mang theo mỹ mạo mê người, khóe mắt Tô Mạn có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, thời điểm làm ra nhu nhược xoa dục muốn thêm nước mắt như vậy lại càng mê người.
Tim Nguyễn Đào lại nhảy dựng lên, giống như cái trống nhỏ không ngừng gõ vào ngực nàng.
Làm sao bây giờ, Tô Mạn hiện tại như vậy thật sự rất tốt đẹp xinh đẹp thật quyến rũ……
Hu hu hu, hiện tại không có tình thương của mẹ, còn có thể biến chất sao?
– ———————-
Chú thích
(1) Hình hôn: tên gọi tắt của hôn nhân hình thức, thường là chỉ người đồng tính nam và người đồng tính nữ kết hôn để đối phó với áp lực của xã hội gia đình. Trên thực tế, có rất nhiều người dị tính luyến ái không kết hôn cũng sẽ vì nhiều nguyên nhân mà gia nhập vào trong người hình hôn.
(2) Nhược liễu phù phòng: chính như dương liễu mảnh khảnh nhu nhược ở trong gió lay động lòng người, làm người ta sinh lòng thương tiếc. Xuất phát từ ấn tượng của Bảo Ngọc khi mới gặp Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.