Kết quả liền phát hiện thế mà lại là cô con gái duy nhất của Nguyễn Danh Thành, Nguyễn Danh Thành người này ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cơ bản không ở nhà, nhưng lại vô cùng cưng chiều cô con gái này, sau khi Tô Mạn đưa người trở về Nguyễn Danh Thành vô cùng biết ơn, sau đó Nguyễn Danh Thành liền cho Tô Mạn một lượt tài nguyên mười bộ phim, vì để cô có thể làm giáo viên dạy diễn xuất cho Nguyễn Đào.
Trên thực tế Nguyễn tổng chỉ cần quyên tặng cho trường học hai tòa nhà là được, muốn giáo viên khoa biểu diễn nào mà chẳng tìm được, nhưng Nguyễn Danh Thành chính là cảm thấy Tô Mạn có lòng trách nhiệm, ai ở ven đường nhặt được một cô gái đang phát sốt còn có thể đưa người ta về nhà?
Đến nỗi sau này lại cùng Nguyễn Danh Thành lãnh chứng kết hôn, đó lại là một chuyện khác.
Cô và Nguyễn Danh Thành vốn dĩ chỉ là lãnh chứng theo thỏa thuận, mỗi người có được thứ mình cần, Nguyễn Danh Thành hy vọng có người có thể giúp ông chăm sóc con cái, Tô Mạn cũng yêu cầu một người ra tay bịt mồm đám người ở nhà.
Rốt cuộc bà nội Tô Mạn một hai muốn lấy chết bắt ép nói không nhìn thấy cô kết hôn liền sẽ chết không nhắm mắt, đối mặt nỗi sốt ruột như vậy của lão thái thái, Tô Mạn cũng không còn cách nào.
Trong vòng cũng không có mấy người biết cuộc thỏa thuận này, Nguyễn Danh Thành cũng muốn tiếp tục ăn chơi đàng điếm cùng những anh bạn trai nhỏ của mình, Tô Mạn cũng không đáng mượn oai của Nguyễn Danh Thành, cũng chỉ có Nguyễn Đào và mấy phú nhị đại trong vòng bạn bè của nàng biết.
Muốn nói một lần rung động gần nhất, Tô Mạn đại khái cũng chỉ có thể nhớ tới buổi tối mùa hè năm ngoái, có một tiểu cô nương phát sốt ôm chân cô liên tục gọi mẹ, mà cũng bởi vì lần rung động không thể hiểu được này cô thật sự liền làm mẹ của tiểu cô nương này.
Khóe miệng Tô Mạn cũng đi theo cong lên, tựa hồ cô cũng cảm thấy chính mình có chút buồn cười.
“Liền không có tiếp theo sao?” Chu Túc Túc sao có thể buông tha cho Tô Mạn dễ dàng như vậy, liền muốn được voi đòi tiên lại hỏi thêm chút tin tức bùng nổ gì đó.
Phát sốt ở cửa tiệm thuốc ôm chân Tô Mạn làm nũng, đây là cốt truyện chó con và đại ảnh hậu gì vậy? Mọi người đều nhìn Tô Mạn với vẻ mặt mắt lấp lánh.
Tiếp theo?
Tô Mạn nhìn màn ảnh mấy khách mời trẻ tuổi đã bắt đầu tương tác chơi trò chơi, tiếp theo chính là hiện tại cô ngồi ở nơi này nhìn chó con của cô đang liếc mắt đưa tình với tiểu thịt tươi khác sao?
Có sữa hay không cô không biết, nhưng đủ cay là thật.
Tô Mạn và Nguyễn Đào ở chung đã hơn một năm, cũng không ít lần đấu trí đấu dũng với Nguyễn Đào, từ uống ly nước có con gián đều là trò đùa trẻ con, đến việc bỏ thuốc gì đó vào cà phê của cô Nguyễn Đào cũng làm không ít, có điều kết quả đều vào bụng nàng.
Mấy khách mời nam nữ trên màn ảnh đã ở trong phòng nhỏ chơi trò chơi, Nguyễn Đào xinh đẹp nhất khí chất cũng độc đáo nhất, trong lúc vô tình liền đã nhận được sự coi trọng của cả bốn khách mời nam, chơi trò chơi đều muốn có thể cùng đội với nàng.
Kết quả đến khi chia đội cũng rơi vào bế tắc, từ nhỏ Nguyễn Đào đã quá quen với việc bị một đám con trai tranh nhau muốn cùng nàng chơi đồ hàng, trên khuôn mặt nhỏ đến một chút cảm xúc thụ sủng nhược kinh cũng không có.
Kết quả là mấy người dứt khoát bắt đầu chơi Truth or Dare, loại trò chơi giới trẻ rất thích chơi vừa cũng đủ bẫy người.
Trong phòng nhỏ thật đúng là đã chuẩn bị sẵn thẻ bài, mấy người cầm một cái chai rượu rỗng, bình rượu xoay ngừng ở chỗ người nào thì chính là người đó, kết quả chai rượu xoay tròn vài vòng về sau lần đầu tiên dừng lại chính là Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào vừa rút một thẻ bài thiệt tình nói, “Bạn và người khác phái bên cạnh bạn quen biết như thế nào?”
Người khác phái bên cạnh, cũng chính là Sư Ân, cùng Sư Ân quen biết như thế nào?
“Chúng tôi? Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, khi còn nhỏ tôi liền dẫn theo anh ấy cùng nhau nhìn lén chị anh ấy tắm, sau đó cùng nhau bị đánh gần chết, sau này còn cùng nhau đến thôn trang kéo lông cừu.” Nguyễn Đào nỗ lực hồi tưởng một phen chuyện cũ nàng và Sư Ân làm bậy.
“Kéo lông cừu? Khi còn nhỏ trong nhà tôi cũng từng nuôi cừu, cắt lông cừu rất thú vị.” Hoàng Nhiễm Nhiễm ước chừng đang nỗ lực muốn gia nhập đề tài của bọn họ.
Nguyễn Đào liền có chút nghi hoặc nhìn cô ấy, “A, nhà các cô cũng nuôi cừu à? Chúng tôi kéo lông cừu ở nông trường nhà Sư Ân anh ấy đó, kéo lông cừu xong còn mang một cái khăn lông cho ba tôi nữa!”
Nhưng sau khi Nguyễn Danh Thành dùng khăn lông liền bị dị ứng, tiền đi bệnh viện khám bệnh còn đắt hơn cả một con cừu.
Ánh mắt mấy người đều lấp lánh theo một chút, nông trường? Làm phiền rồi, là bọn họ mạo phạm.
Sư Ân cũng cùng hồi ức lại.
“Nói mới nhớ thời gian nghỉ phép năm ngoái tôi ở nông trường còn gặp Đào Đào tới cùng mẹ…. Đào Đào.”
Mẹ? Mẹ ruột của Nguyễn Đào là bà Chu, đã qua đời từ lúc Nguyễn Đào còn rất nhỏ, Sư Ân nói khẳng định không phải mẹ ruột nàng.
À, anh nói chính là năm ngoái Nguyễn Danh Thành muốn lấy lòng Tô Mạn, một hai phải dẫn theo nàng và Tô Mạn đến nông trường ăn cừu nướng nguyên con, kết quả vừa đến nông trường bởi vì ông cả người bị dị ứng nên trực tiếp vào bệnh viện, liền thành Tô Mạn cùng Nguyễn Đào hai người ở nông trường nghỉ dưỡng.
“Quan hệ của Đào Đào và mẹ thật tốt!” Vu Thanh cũng cảm khái một câu, “Từ sau khi ra mắt tôi liền không có thời gian cùng người nhà ăn bữa cơm, Đào Đào còn có thể cùng nhau với mẹ độc nhất vô nhị, tình cảm rất tốt nhỉ?”
Khóe miệng Nguyễn Đào liền giật giật, nàng và Tô Mạn tình cảm tốt, đùa cái gì vậy?
“Tôi và mẹ tôi tình cảm không tốt, bà ấy chính là kẻ bóc lột, mỗi ngày liền muốn nô dịch tôi! Khắp thiên hạ liền không có người phụ nữ nào ác độc như vậy! Tôi trước kì thi nghệ thuật mỗi ngày đều không cho tôi ăn cơm no, còn phải chạy 5 km! Toàn vũ trụ này quả thật đều tìm không thấy người phụ nữ nào ác hơn bà ấy.”
Trên màn ảnh vẻ mặt Nguyễn Đào lòng đầy căm phẫn lên án cô, sau khi nhìn thấy Tô Mạn có chút mong đợi, chờ sau khi chương trình được phát sóng không biết Nguyễn Đào còn có sắc mặt này hay không.
Tiểu cô nương này có phải không biết cô là khách mời ở trường quay hay không?
Nhưng Nguyễn Đào đúng thật là không biết, tiểu cô nương chưa ra mắt nào biết đâu rằng giới giải trí này loanh quanh lòng vòng, thậm chí nàng còn cho rằng kiểu chương trình nhỏ như thế này nói không chừng Tô Mạn nhìn cũng không thèm nhìn.
Nhưng Bạch Giản vẫn là đúng lúc hỏi một câu: “Mẹ cậu sẽ không xem chương trình tạp kỹ sao?”
Làm nàng ngẫm lại Tô Mạn cầm di động xem tình hình một đám tiểu minh tinh yêu đương, Nguyễn Đào đều cảm thấy khiếp đến hoảng. Cuối cùng nàng vẫn là hạ kết luận.
“Người này chính là Diệt Tuyệt Sư Thái, đời này nói không chừng đều đoạn tình tuyệt ái, chương trình tạp kỹ tình yêu bà ấy khẳng định sẽ không xem.”
Lông mày mỹ mạo vô biên của Diệt Tuyệt Sư Thái ở trước màn ảnh liền run run theo.
Kết quả thẻ bài thứ hai vẫn là trúng Nguyễn Đào, lần này chính là Dare, “Cùng người khác phái bên cạnh bạn làm ra một hành động thân mật.”
Mọi người đều một bộ dáng xem kịch vui nhìn Nguyễn Đào, muốn biết nàng sẽ làm ra kiểu “hành động thân mật” gì.
Sư Ân lại có chút sâu sắc cảm giác “đại sự bất ổn” liền lùi về sau, anh vốn dĩ không phải tới chương trình tìm đối tượng, chạm mặt Nguyễn Đào cũng là anh không ngờ tới, nhưng anh càng không ngờ tới phải cùng huynh đệ của chính mình có “hành động thân mật” gì đó!
Nguyễn Danh Thành sẽ đánh gãy chân chó của anh mất!
Nguyễn Đào híp mắt liền để sát vào Sư Ân, vươn tay liền sờ lên quần đùi Sư Ân mặc trên đùi……
Nhổ xuống một nhúm lông chân anh!
Sư Ân kêu thảm một tiếng che chân chính mình lại, kêu thảm ở trong một góc run bần bật.
Mấy khách mời cùng những khách mời ở trường quay đều muốn cười điên lên theo, bạn nói không thân mật đi, nàng sờ soạng đùi người ta, bạn nói thân mật đi, nàng nhổ một nhúm lông chân người ta.
Người quay phim nhìn mấy sợi lông chân dưới ống kính, không khỏi muốn che đùi lại, nhìn thôi cũng thấy đau!
“Ôi trời!” Hôm nay Chu Túc Túc cũng mặc một cái quần đùi vô cùng phô trương, nhìn tay Nguyễn Đào giơ lên lông chân vừa nhổ liền cảm thấy chính mình cũng đau đớn theo một trận!
Đây là sặc ớt cay nhỏ gì vậy! Quả đào nhỏ ngọt ngào đã nói đâu rồi!
Ở trong mắt nàng “Cùng người khác phái tiếp xúc thân mật ” chính là nhổ xuống một nhúm lông chân của đối phương?
Chu Túc Túc cảm thấy chính mình chỉ sợ là đã già rồi.
“Đào Đào này…… Thật đúng là không đi đường bình thường….” Tiêu Hiểu đều cười điên rồi, vốn dĩ cho rằng nàng sẽ đi theo Sư Ân tương tác ánh mắt kéo sợi thân mật, không ngờ tới thế mà lại vươn tay nhổ lông chân của đối phương.
Ván thứ hai liền lấy Sư Ân một mình bị thương làm kết thúc.
Ván thứ ba cuối không còn là Nguyễn Đào bị thương nữa, lần này chai rượu ngừng ở trước mặt Vu Thanh, vẻ mặt hắn tự tin mở thẻ bài, liền nhìn thấy một dòng câu hỏi bên trên:
Lời thật lòng: Hôm nay bạn đã ẻ chưa?