Edit: phuong_bchii
_________________
Lúc Nguyễn Đào còn đang ngẩn ngơ, Tô Mạn đã vòng tới vị trí phó lái mở cửa xe cho nàng.
Rất nhanh thì có nhân viên công tác của quán bar đi lên lái xe của Tô Mạn, đưa các nàng vào bên trong quán bar.
Toàn bộ quán bar đều làm thành một loại phong cách hoài cổ, giống như là cố ý tạo ra loại cảm giác phòng khiêu vũ thế kỷ trước, bóng đèn màu sắc rực rỡ ở dưới ánh sáng lay động ra từng tầng từng tầng ánh sáng giao nhau.
“Là bạn tôi tự mình mở quán bar, nhưng em cũng đừng chạy lung tung, đi theo tôi.”
Tô Mạn quay người nhìn Nguyễn Đào đi theo phía sau cô, giống như là phụ huynh đưa đứa bé quán bar lần đầu tiên sau khi đứa bé trưởng thành.
Ánh mắt Nguyễn Đào lại dừng ở trên người hai người phụ nữ trong sàn nhảy, bọn họ đều mặc váy ngắn dây đeo lấp lánh, váy ngắn đến mức có thể đỡ được cái mông căng tròn, tư thế lắc lư so với quán bar nàng đi tới quả thực là lang băm gặp bác sĩ.
Đôi phụ nữ kia không ngừng lắc lư, kỹ thuật nhảy thướt tha đẹp mắt, rồi lại vào lúc tiếng trống ca khúc rơi xuống ôm nhau hôn môi, nhưng hôn như vậy trông có vẻ không có bất kỳ dục vọng gì đáng nói, giống như chỉ có đau khổ triền miên vô biên vô hạn, cùng một bầu không khí tình ý hóa thành một nụ hôn thâm tình.
Cho dù là Nguyễn Đào đứng xem, cũng có thể nhìn ra được phong tình và tình yêu vây quanh vô biên bên cạnh bọn họ.
Tô Mạn cũng nhìn sang, búng tay giải cứu Nguyễn Đào ra khỏi bầu không khí đó.
“Đi thôi, nhìn lén người khác hôn môi không phải là thói quen tốt.”
“Em không có nhìn lén!”
Rõ ràng chính bọn họ đang hôn môi quang minh chính đại mà!
Sao lại nói thành nàng nhìn lén chứ? Nói giống như nàng là kẻ cuồng rình mò gì đó vậy.
Nguyễn Đào có chút bất mãn chửi thầm, vừa thu hồi ánh mắt vừa theo Tô Mạn đi đến ghế dài ngồi.
Ghế dài cũng làm thành kiểu dáng vẻ phòng khiêu vũ thế kỷ trước, có phòng bao độc lập có thể ca hát nhảy múa, cũng có ghế dài có thể cung cấp cho người ta uống mấy ly, toàn bộ quán bar vừa là phòng khiêu vũ vừa là chỗ ca hát, nhưng thật ra so với những quán bar khác càng có hương vị một ít.
Sau khi vào, Nguyễn Đào mới hiểu Tô Mạn nói “không săn sắc đẹp” là có ý gì.
Bởi vì người của quán bar này, trên cơ bản đều là phụ nữ, có một đôi phụ nữ ôm nhau uống rượu, cũng có phụ nữ lắc lư trên sàn nhảy giống như Võng Cương, nhưng trên cơ bản nhìn không thấy bóng dáng một người đàn ông.
Là một quán bar dành cho phụ nữ, hay đúng hơn là một quán bar dành riêng cho phụ nữ giao lưu kết bạn, còn được gọi là les bar.
Nguyễn Đào còn mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt sau khi hoàn thành chương trình, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác len nhỏ, trông có vẻ giống như là tiểu thư của mọi người chưa hết tính trẻ con đi đến trải nghiệm.
Nàng vừa tiến vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, thậm chí còn có người lớn mật huýt sáo với nàng, đều bị ánh mắt Tô Mạn dưới cặp mắt kính mang theo tính công kích ngăn cản trở về.
Thường xuyên qua lại, trên cơ bản tất cả mọi người đều biết bánh ngọt nhỏ này đã có chủ, không phải người bọn họ có thể lại gần chạm vào, cũng sẽ không có mấy người đi lên bắt chuyện với Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào lần đầu tiên đến quán bar giao lưu kết bạn đồng tính này, nhất thời còn có chút mới lạ.
Càng về sau, động tác của những người này ước chừng là có ánh đèn ám muội đến tột cùng thêm vào, cũng càng thêm lớn mật, thậm chí còn có những cô gái đột nhiên hôn môi trước mặt Nguyễn Đào.
Hôn môi qua đi, ngược lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vốn là người xa lạ giống như cũng chỉ có một nụ hôn xã giao.
Trường hợp như vậy đối với lực trùng kích của Nguyễn Đào mới là lớn nhất, nàng nuốt một ngụm nước miếng, không tự chủ được dịch người sang bên cạnh Tô Mạn.
Tô Mạn cũng thấy được hình ảnh nàng vừa mới nhìn thấy, cô không có uống rượu, trên tay bưng một ly nước thêm cục nước đá.
“Hiện tại có rất nhiều người như vậy, em không biết sao?”
“…. Tình một đêm trong truyền thuyết sao?”
Tô Mạn từ chối cho ý kiến gật gật đầu, trên thực tế phương thức hôn môi như vậy với một đêm tình quả thật cũng không quá khác nhau, Nguyễn Đào lý giải cũng không sai.
Nhưng đối với Nguyễn Đào mà nói, đối mặt với tình cảm hẳn là vẫn phải thành kính.
Nàng chưa từng thấy qua phương thức nhanh chóng lại không mang theo bất kỳ tình cảm nào như vậy, cũng không thể chấp nhận một người không thích, thậm chí một người hoàn toàn không quen biết đã hôn môi đối phương.
Quá xấu hổ, lại không cách nào hiểu được.
“Đây là một cách để giảm căng thẳng, em có thể hiểu như vậy.”
Nguyễn Đào có thể hiểu, nhưng nàng cũng không hiểu lắm.
Nàng luôn cảm thấy trong lòng mình giống như có thứ gì đó buồn bực, giống như là một tảng đá lớn đè ở trong lòng mình, làm cho nàng có chút không thở nổi.
Đối mặt với tình cảm, đều là như vậy sao?
Hay là nói, tình cảm trong mắt Tô Mạn, cũng là như vậy?
Nguyễn Đào uống một ngụm rượu lớn trước mắt, đợi đến khi Tô Mạn muốn đến ngăn cản nàng đã không còn kịp nữa.
Rượu cocktail trông có vẻ đẹp mắt thật ra độ rất cao, ít nhất hoàn toàn không phải là độ mà một tay mơ như Nguyễn Đào có thể tiếp nhận.
Vốn ly rượu này cũng là tư tâm của Tô Mạn, dẫn Nguyễn Đào tới quán bar này cũng là tư tâm của cô.
Để cho nàng nhìn một chút tình cảm thế gian, cũng để cho nàng kiến thức một chút săn sắc đẹp nhanh chóng lại không hề có tình cảm.
Cũng giống như ly trà đá Long Island trước mắt này, là trà, cũng là rượu mạnh, chỉ là triền miên cho đêm, cũng ẩn chứa trong cồn, tình ý của cô đối với Nguyễn Đào giống như rượu mạnh vậy.
Tình cảm vốn là thứ phức tạp, chỉ xem người đối mặt với tình cảm phải đối đãi như thế nào mà thôi.
Nguyễn Đào đã uống vài ngụm, Tô Mạn ngăn cũng đã không kịp nữa.
Rượu vừa mới vào miệng còn chưa đến mức làm cho người ta say, nhưng đủ cho Nguyễn Đào cảm thấy mùi vị hỗn loạn, giống như cảnh sắc trước mắt có chút mông lung.
Giống như có người nào đột nhiên tiến tới, không có dựa vào được rất gần cũng có thể làm Nguyễn Đào ngửi được mùi cồn trên người đối phương, mở mắt liền có thể nhìn thấy một nữ lang mặc váy ngắn lấp lánh cười ngồi ở bên cạnh các nàng.
“Là… người vừa nhảy trên sàn nhảy sao?”
Nguyễn Đào nhận ra người này là người vừa mới nhảy điệu nhảy đầu tiên trên sàn nhảy, cũng là người vừa triền miên vừa thâm tình hôn một vũ nữ khác.
Tô Mạn một tay ôm eo Nguyễn Đào, ôm nàng vào trong lòng mình.
“Phải, cũng là bà chủ quán bar này, bạn của tôi, gọi cô ấy là chị Tửu là được rồi.”
Người phụ nữ tên chị Tửu rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mạn kẹp theo bạn nữ, đánh giá trên dưới Nguyễn Đào một chút sau đó lộ ra nụ cười hiểu ý.
“Là loại cậu thích, rượu tối nay mình mời, nhưng ly rượu này quá mạnh, có thể cục cưng nhỏ của cậu không chịu nổi.”
“Mình biết. “
Chị Tửu là một người kinh doanh quán bar và vũ trường, đã sớm là người tinh khôn, người có thể duy trì một phần tình bạn với Tô Mạn làm sao có thể xen vào chuyện của người khác?
Chỉ là trong lòng cô ấy coi Tô Mạn là bạn bè, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra được Nguyễn Đào là một món cải trắng gì cũng không hiểu.
“Nơi này đều là sói, bảo vệ thỏ trắng của cậu cho tốt mới đúng.”
“Cảm ơn nhắc nhở.”
Trên thực tế có ai có thể cướp đi bảo bối trong lòng của cô.
Chị Tửu chào hỏi xong lúc sau liền đi, Tô Mạn cúi đầu muốn nhìn một chút động tĩnh của Nguyễn Đào, thì nhìn thấy nàng thẳng tắp ngoắc ngoắc nhìn một đôi đang hôn môi.
Tô Mạn cũng đi theo có chút đau đầu, có phải không nên đưa nàng tới nơi có tính trùng kích quá mãnh liệt này hay không?
Ai biết sau một khắc môi của mình đã bị thứ gì đó mang theo hơi thở nóng bỏng ngậm lấy, đối phương giống như căn bản là không hiểu phương pháp hôn môi, lại mang theo một ít cồn giật dây.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Ma Tôn – Truyền Kỳ Ma Tôn |||||
Chỉ là chuồn chuồn lướt nước chạm vào, lại giống như đang thăm dò phản ứng của Tô Mạn.
Tựa hồ là học theo, cũng giống như là mưu đồ đã lâu.
Tô Mạn không thèm để ý là khả năng nào, cũng không thèm để ý đối phương có hối hận hay không, lại càng không thèm để ý sau khi tỉnh rượu nàng còn nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra trước mắt hay không.
Nếu là săn sắc đẹp, vậy cũng phải là chuyện thợ săn nên làm.
Cô nâng khuôn mặt đã say của Nguyễn Đào lên, nhẹ nhàng đặt môi chính mình lên.
“Em vừa rồi kia sao có thể gọi là hôn môi? Em chăm chỉ học, tôi chỉ dạy em lần này thôi.”