Edit: phuong_bchii
_________________
Thời gian bọn họ ăn cơm trưa cũng đã muộn, lại ngủ một giấc, hoàng hôn đã dần dần bắt đầu bao phủ toàn bộ Shangri-La.
Khúc Trấn từ trong bếp thò đầu ra: “Văn Văn, Mạn Mạn, đến cửa thôn đón một khách mời, không biết là ai, gọi điện thoại nói muốn ăn gà nướng, hai đứa thuận tiện lấy tiền đi dạo một vòng, mua một con gà về.”
Buổi sáng chặt mía đổi lấy hơn 300 tệ, buổi tối các khách mời muốn ăn cơm nước đều phải dùng 300 này để đổi.”
Có thể nói là cày bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng vò đầu, vô cùng chột dạ: “Buổi sáng em chỉ chặt một chút mía, có phải không có cách nào ăn cơm tối không?”
Tô Mạn thay một bộ quần áo khác đi ra, nhẹ nhàng nhìn nàng một cái: “Tính ra một chút của hai chúng ta có 100 tệ, phần của tôi đều cho em, em ăn là được.”
Mấy người đều cười rộ lên, tính toán muốn mua món gì, sau khi liệt kê thực đơn lại bắt đầu thương lượng ai đến cửa thôn đón người.
Tiêu Đình Chi nhìn thực đơn, khoa tay múa chân nói: “Văn Văn và tôi đi mua thức ăn cho, nhiều đồ ăn như vậy cũng không dễ cầm, chị Tô và Đào Đào ra cửa thôn đón người, Tiểu Diệp và Đại Xuân giúp thầy Khúc nấu cơm đi, rồi lại ra đồng hái rau, như vậy được không?”
Tiểu Diệp và Đại Xuân là khách mời thường trú của tổ tiết mục, nghe kế hoạch này liền biết Tiêu Đình Chi phân công công việc mệt mỏi một chút ra ngoài, nhanh chóng xua tay: “Đào Đào còn bị thương, cô ấy ở nhà giúp thầy Khúc là được, chúng ta đến cửa thôn đón người đi.”
Tự mình cảm giác trở thành một cái phế vật Nguyễn Đào nhanh chóng giơ tay lên: “Em có thể đi đến cửa thôn! Em có thể!”
Đại Xuân trợn tròn mắt, vui vẻ nói: “Em đi như thế nào được? Nhảy lò cò đi? Cửa thôn cách nhà chúng ta mấy cây số lận, chờ em đến cửa thôn, khách mời đã có thể ăn bữa sáng ngày mai rồi”.
Tất cả mọi người cùng nhau cười ha hả, Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng thè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xinh đẹp nhặt lên, trông có vẻ rắm thối lại đáng yêu.
“Hừ, mọi người đừng có khinh thường em!”
Nàng nhảy lò cò đứng ở cửa sân, lại huýt sáo mấy cái, thì có một bà cụ cưỡi một chiếc xe ba bánh cũng không biết từ trong sân nào lái ra.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||
Bà cụ đầu tóc bạc trắng cùng áo da trên người rơi vào trong mắt mọi người đều là trình độ tương đối nổ tung.
Chỉ thấy bà cụ này vô cùng Punk này hướng về phía Nguyễn Đào vô cùng phóng khoáng vung tay lên: “Đi, cô nhóc, cùng ngoại lên xa lộ!”
Nguyễn Đào hai mắt phát sáng, vươn ngón tay cái tán thưởng nói: “Lợi hại, ngoại của con, ngoại lúc còn trẻ cũng một đóa hoa đó nha.”
Lúc bà cụ nói chuyện lộ ra cái miệng không còn mấy cái răng, cười ha ha, nếp nhăn trên mặt cười đến nhăn thành một đóa hoa.
“Đó là đương nhiên, người theo đuổi ngoại có thể xếp hàng từ nhà ngoại đến trước cửa nhà con trai ngoại đó.”
Nguyễn Đào giật giật mí mắt: “Không phải con trai ngoại ở cùng một chỗ với ngoại sao?”
“Đúng vậy, cho nên chính là không có ai theo đuổi! Đều không có chút trình độ, nhìn không ra vẻ đẹp kinh thiên của bà đây.”
Nguyễn Đào nhịn cười, kéo Tô Mạn cùng lên xe ba bánh, lại vẫy tay với mọi người trong sân đều nhìn ngây người: “Bọn em đi trước đây, mọi người cũng nhanh lên nha, đừng để lát nữa còn chậm hơn em và cô Tô đấy!”
Bà cụ rõ ràng là vô cùng vui mừng vì Nguyễn Đào biết thưởng thức vẻ đẹp của bà, còn muốn cho Nguyễn Đào cảm nhận một chút “xe máy” của bà, một câu “Ngồi yên nha, cô nhóc!” Liền nhanh như chớp đạp chân ga xuống, đạp xe ba bánh chạy bằng điện đến soàn soạt vui vẻ.
Bà cụ có lẽ là nghe được lời vừa rồi Nguyễn Đào nói, cười tự tin: “Đi theo ngoại, ngoại nhất định sẽ không để cho các con thua! Ngoại không cho phéo cô nhóc của ngoại thua trận!”
Lời này ngược lại rất có khí phách, chỉ là hàm răng bà cụ còn lọt gió, nghe “Thua trận” cũng giống như “Tô Đạo”, Nguyễn Đào vừa muốn cười, kết quả bà cụ liền trực tiếp lái xe ba bánh chạy bằng điện của mình lên đường nhỏ.
Cơ sở hạ tầng trong thôn này thật ra rất tốt, cũng có đường cái do chính phủ góp vốn xây dựng, nhưng bà cụ vì để cho Nguyễn Đào và Tô Mạn “thắng”, lại trực tiếp lái xe ba bánh lên bờ ruộng.
Đường ruộng, vậy thì không phải xóc nảy bình thường, Nguyễn Đào dọc theo đường đi đều phải cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị bà cụ xóc nảy ra.
Nàng muốn bà cụ lái chậm một chút, trên xe bà cụ lại đột nhiên vang lên một trận âm nhạc ngẩng cao đầu.
“Motor hoang dã, lái motor hoang dã của tôi……”
Nguyễn Đào cảm thấy cả người mình đều không ổn, đây không phải là motor hoang dã, mà thực ra là bà cụ hoang dã!
Nhưng không thể không nói, tuy rằng bà cụ có chút cuồng dã, tốc độ thật sự nhanh, lúc Nguyễn Đào vào thôn đi qua con đường kia, nàng nhớ rõ từ cửa thôn đến căn nhà nhỏ bọn họ ở quả thật rất xa.
Bà cụ cũng chỉ mười phút là tới.
Chính là mười phút này khiến Nguyễn Đào cảm thấy mình giống như ngồi một vòng tàu lượn siêu tốc, cả người đều ong ong.
Tô Mạn ngược lại là trông có vẻ còn ổn, nếu không phải lúc cô xuống xe bước chân cũng có chút lảo đảo, chỉ là xem sắc mặt thậm chí có thể nói một câu vẻ mặt như thường.
Bà cụ giơ ngón tay cái lên với Tô Mạn: “Cô nhóc, con rất lợi hại đó nha!”
Tô Mạn xua xua tay, há miệng đều mím lại, Nguyễn Đào lúc này mới phát hiện Tô Mạn hình như là có chút…… Muốn nôn?
Nàng vội vàng một chân nhảy xuống xem tình hình của Tô Mạn: “Cô Tô, chị không sao chứ?”
Tô Mạn lắc đầu, thật vất vả mới đè xuống những cảm giác mê muội và ghê tởm ở ngực mình, hiện tại chỉ có thể cảm khái, may mắn buổi trưa cô không ăn quá nhiều……
Biểu cảm Tô Mạn có chút khác lạ nhìn Nguyễn Đào, không chút khách sáo đều dựa nửa người của mình lên người Nguyễn Đào: “Em từ đâu mà quen biết được cụ bà cuồng dã như vậy?”
“Buổi sáng lúc mọi người chặt mía á, thầy Khúc lo lắng em nhàm chán nên kêu bà cụ hàng xóm tới nói chuyện với em, hiện tại em chính là người uyên bác nhất trong thôn Vân Vụ, vợ nhà nào ban đêm gặp riêng chồng nhà nào em biết hết, còn có một cô gái thích một cô gái nhà kia, ngoại nói họ đều là những cô gái xinh đẹp ~”
“Buổi sáng em đã đi nhiều chuyện?”
“Cái gì gọi là nhiều chuyện, cái này gọi là văn hóa nông thôn chị hiểu không? Em ở lại vài ngày, nói không chừng biết còn nhiều hơn, lợi hại không?”
Tô Mạn có chút buồn cười nhìn Nguyễn Đào, thầm nghĩ Nguyễn Đào đúng là một… xã ngưu (1).
Xã ngưu Nguyễn Đào thấy xe khách mời còn chưa tới, lại bắt đầu dăm ba câu hàn huyên với bà cụ.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, bà cụ đã từ lúc bà cụ được Nguyễn Đào tán gẫu thành chị em tri kỷ, còn thiếu phải đi theo Nguyễn Đào bái làm chị em kết nghĩa ngay tại chỗ.
Tô Mạn: “……”
Không biết vì sao, luôn cảm thấy lời Nguyễn Đào nói có chút quen tai.
“Ngoại à, ngoại đừng nghĩ như vậy, ngoại tuy rằng đã 80, nhưng chỉ cần có ước mơ vẫn có thể lấp lánh tỏa sáng, không phải là biểu diễn trong thôn thôi sao? Ngoại nhất định có thể, trên thế giới này sẽ luôn có một sân khấu chỉ thuộc về riêng ngoại!”
Bà cụ lập tức rơm rớm nước mắt, thậm chí còn muốn cho Nguyễn Đào một đoạn ương ca ngay tại chỗ.
Tô Mạn mí mắt giật giật, nếu cô nhớ không lầm, những lời này hẳn là nhiều năm trước Nguyễn Đào đã nói với cô nhỉ?
Cho nên Nguyễn Đào không phải quên cô, mà là nàng đối với ai cũng có thể nói ra những lời này, nếu loại tình huống không yêu cầu mà nàng nhớ ca sĩ hát rong dưới chân cầu vượt là Tô Mạn, đó mới là gặp quỷ.
Tô Mạn cảm thấy mí mắt mình thình thịch nhảy lên.
Đột nhiên thật muốn tiếp tục làm mẹ kế ác độc.
Không có gì khác, chỉ là muốn ngược đãi con gái riêng một chút.
____________________
Chú thích
(1) Xã ngưu: trình xã giao đỉnh của chóp (kiểu cực tự tin không ngại thể hiện bản thân ở trước mặt mọi người/ người khác.)