Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Rate this post

Giang Vu Tận cuối cùng cũng mở được đôi mắt đã lâu không mở ra của mình, tuy tầm nhìn vẫn còn mơ hồ nhưng ít nhất cậu cũng có thể nhìn thấy những bóng người mờ ảo, cậu thấy có nhiều người đứng ở cửa nên hỏi: “Hôm nay cậu lại dẫn bạn về chơi à?”

Trần Cảnh trả lời, Tiểu Bàn lễ phép chào hỏi. Trương Hân sau khi phản ứng cũng chào theo.

Nghe được âm thanh quen thuộc, tầm nhìn của cậu cũng dần dần rõ ràng, Giang Vu Tận ngước lên nhìn qua, nhìn thấy Trương Hân với vẻ mặt quái dị, cậu vung tay: “Thật trùng hợp.”

Cậu ngạc nhiên nói: “Hóa ra em là bạn của Trần Cảnh.”

“…”

Thành thật mà nói, Trương Hân cũng không ngờ rằng đứa con trai mà đối phương nhắc đến khi ở trên xe lại là Trần Cảnh.

Chẳng chắc trên xe người này lại nói con trai mình thường xuyên trở về nhà với vết thương.

Trường hợp này nhất thời trở nên khó giải thích, cô chú ý đến ánh mắt của hai người bên cạnh, nói: “Chuyện dài lắm.”

Trần Cảnh và Tiểu Bàn quay mặt đi.

Giang Vu Tận vẫn mặc đồ ngủ, ngồi trên sofa xem TV, ba người thì vào phòng.

Trương Hân đã rất khó khăn khi giải thích những biến cố xảy ra trong chuyến tham quan ngoại khóa lần này.

Trần Cảnh nghe xong liền rơi vào im lặng.

Lúc nghe được những lời thuật lại, cậu ta trước tiên không nghĩ nó quá đáng mà thậm chí rằng nó khá có lý.

Tiểu Bàn trông rất hứng thú nghe, sau khi chủ đề này kết thúc, cậu ta kể lại những gì mình biết được trong chuyến thăm dò hôm nay:

“Hôm nay chúng tôi đã tìm người hỏi thăm, thư mời này không nhất định người nhận phải đi, chỉ cần báo trước với bên tổ chức thì có thể nhờ người khác đi thay.”

Điều này có nghĩa là bọn họ không cần là người được nhận thư mời, họ chỉ cần tìm người có nó và đưa ra điều kiện trao đổi.

Trương Hân hỏi: “Thế đã tìm được người nào có thư mời chưa?”

Tiểu Bàn gật đầu: “Chúng ta tìm được hai người nguyện ý ra điều kiện.”

Lúc này, cậu ta chợt dừng lại một cách kỳ quái, quay đầu nhìn Trần Cảnh, sau đó nói tiếp: “Nhưng người sau, chúng ta cần phải cẩn thẩn cân nhắc, loại bỏ một người trong số đó, cho nên hiện tại chỉ có một người chịu bỏ thư mời.”

Trương Hân tò mò hỏi: “Sao cậu loại một trong số họ?”

Trần Cảnh hoàn toàn im lặng, Tiểu Bàn giống như sắp sếp lời nói rất lâu rồi mới nói: “Người đó là con trai của một chủ lớn, điều kiện của anh ta là để người.. chúng ta đuổi theo một người, khi chúng ta tìm được người đó, anh ta sẽ chuyển thư mời cho chúng ta.”

Trương Hân nói: “Điều kiện này không dễ cho lắm.”

Truy đuổi người khác là rất khó nhưng ít nhất còn tốt hớn so với việc phải đưa ra phí chuyển nhượng cao ngất hoặc những việc trên trời khác.

Tiểu Bàn quay đi, không dám nhìn thẳng Trần Cảnh nữa, nói: “Điểm quan trọng là người mà anh ta muốn đuổi theo người đó… có chút không thích hợp, cậu hiểu không.”

Trương Hân vẫn không hiểu lắm, hỏi tại sao lại không thích hợp.

Tiểu Bàn nhắm mắt lại: “Lúc bước vào cửa cậu nhìn thấy người đó mà phải không? Con trai của ông lớn chỉ muốn đuổi theo anh ấy thôi.”

Cậu ta nói vòng vo, Trương Hân suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại.

Đôi mắt vốn bình tĩnh của cô dần dần mở to, cô chỉ vào cửa phòng với vẻ mặt kỳ quái khó tả, hỏi: “Anh ta?”

Cô đang ám chỉ người hiện đang ngồi ngoài sofa xem bộ phim tình cảm đồng quê mà đa số người ở độ tuổi trung niên rất thích xem.

Tiểu Bàn vẻ mặt nặng nề gật đầu.

Diễn biến sự việc hiện tại cũng rối rắm không kém gì sự kiện Trương Hân gặp mấy ngày qua. Cậu ta thật sự rất khó tin rằng người đàn ông cưỡi con xe điện nhỏ trên đường lại là con trai của một ông chủ tập đoàn, khó tin là một người đàn ông như vậy lại hào phóng lấy ra thư mời, nhưng điều càng khiến cậu ta sốc hơn lại là người đó vậy mà nhờ Trần Cảnh giúp tìm ra tên người nhận nuôi của cậu.

“…”

Trương Hân cuối cùng cũng hiểu tại sao họ lại nói không thích hợp, và tại sao Trần Cảnh lại im lặng từ đầu tới cuối khi đề cập đến vấn đề này.

Căn phòng bỗng im lặng đến đáng sợ trong chốc lát, chỉ còn tiếng nhạc nền buồn đến rơi lệ phát ra từ TV.

Trương Hân: “..Được rồi, vậy điều kiện tiếp theo là gì?”

Tiểu Bàn nói: “Người thứ hai muốn tìm một loại rượu. Rượu này được sản xuất bởi một xưởng nhỏ nhưng nhà xưởng này đã ngừng sản xuất hơn mười năm trước. Trên thị trường loại rượu này cũng không còn lưu hành.”

Rượu không đắt, nhưng cái khó là gần như không tìm được nữa.

Trương Hân cúi đầu suy nghĩ.

Điều này khá khó thực hiện.

Trần Cảnh im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Gần đây có một ông chủ quán rượu đam mê sưu tầm rượu, sau khi giải quyết xong chuyện chúng ta có thể đi hỏi ông ấy có loại rượu này không. Nếu không có thì tới đó tính tiếp.”

Ba người ở trong phòng thảo luận, chờ đến lúc bọn họ ra ngoài, người nằm trên sofa đã bắt đầu chớp mắt, buồn ngủ đến rã rời.

Khó có thể tưởng tượng có người lại muốn theo đuổi người đàn ông này.

Vì không để làm phiền cậu, lại bởi vì sau khi nghe được chuyện xảy ra gần đây nên cũng không biết phải đối mắt như nào, Tiểu Bàn và Trương Hân lặng lẽ rời đi.

Trần Cảnh nhìn hai người rời đi, sau đó đóng cửa lại, trước khi người nằm trên sofa hoàn toàn nhắm mắt, cậu ta hỏi: “Tối nay ăn gì?”

Giang Vu Tận xoay người thay đổi tư thế để bản thân thoái mái hơn, thản nhiên nói: “Tối nay tôi có hẹn với bạn, cậu muốn gì có thể tự ăn.”

Người này luôn nói câu này mỗi khi đi uống rượu. Trần Cảnh cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Uống ít thôi.”

Việc buổi tối ra ngoài uống rượu bị bại lộ, Giang Vu Tận cũng không hề xấu hổ chút nào khi bị vạch trần, cũng không trả lời mà nhắm mắt im lặng ngủ.

Bầu trời dần tối, tia sáng cuối cùng biến mất khỏi những tòa nhà cao tầng trong thành phố.

Giang Vu Tận tỉnh dậy khi trời đã gần tối hẳn, phòng khách tối om, học sinh trung học nào đó đều mất tăm mất tích như thường lệ.

Cậu ngồi dậy kéo kéo bộ đồ ngủ nhàu nát, sờ sờ lên bàn, cuối cùng tìm được điện thoại và cầm lên xem giờ.

Hiện tại có thể đi uống rượu.

Sau khi trở về phòng thay quần áo, Giang Vu Tận cầm điện thoại di động lên, vui vẻ đi ra ngoài.

Gần đây có một quán rượu mở vào đêm khuya, xung quanh có rất nhiều người thích đến đây uống rượu, buôn bán khá tốt và hôm nay vẫn vậy.

Cậu thường xuyên đến đó, ông chủ cũng đã quen mặt cậu, khi nhìn thấy còn chào hỏi, khi anh ta cười bộ râu trên mép cũng di chuyển theo.

Chọn đại một chỗ gần ông chủ rồi ngồi xuống, Giang Vu Tận nói: “Ông chủ, như cũ.”

Ông chủ quay người rót rượu, cậu ăn không ngồi rồi nhìn quanh bốn phía.

Hôm nay trong cửa hàng có rất nhiều người, bản tin buổi sáng vân đang được phát lại trên chiếc TV đặt ở góc cửa hàng, đủ mọi âm thanh hòa lẫn vào nhau, rất náo nhiệt.

Nhớ tới mình đã bỏ lỡ bản tin buổi sáng suốt mấy ngày na vì công việc, Giang Vu Tận lập tức dán mắt vào TV.

Tuy vậy, bản tin buổi sáng hôm nay dường như không có tin tức gì thú vị, vẫn là nói về tiến độ làm sạch dòng sông sau khi xuất hiện dị chủng ở Thành phố E, trông rất nghiêm trọng.

Cậu vừa quay đi thì có người ngồi xuống ngay bên cạnh, giọng nói yếu ớt lộ ra sự kiệt sức của một xã súc*, nói:

“Ông chủ, cho một cốc bia tươi, lấy cốc lớn, đau đớn như cuộc đời tôi vậy.”

*Xã súc: Súc vật xã hội=)))

Ông chủ: “…Được rồi.”

Là một giọng nói rất quen thuộc. Giang Vu Tận quay đầu lại, đập vào mắt là Từ Cao, một cư dân mạng đã lâu không gặp đang mặc đồng phục đi làm – bởi vì cậu chưa được gặp mặt trực tiếp mấy lần mà toàn trò chuyện trực tiếp hằng ngày, thế nên Giang Vu Tận rất tự nhiên mà xem anh ta là một cư dân mạng.

Không ngờ ở đây lại gặp được người quen, cư dân mạng cũng rất ngạc nhiên, trên gương mặt tiền tụy do bị công việc hành hạ nở một nụ cười yếu ớt: “Hi.”

Giang Vu Tận nhiệt tình hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”

Cậu có vẻ quan tâm, ánh mắt chân thành nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vẻ thích thú khi ăn dưa.

May mắn thay Từ Cao hoàn toàn không để ý vẻ mặt muốn ăn dưa này của cậu, buồn bã nói: “Tay của tôi cần một thời gian để hồi phục nên không cần đối phó với dị chủng, nhưng công việc trước đó chưa làm xong, trong cục lại giao cho nhiệm vụ mới.”

Anh ta thương tâm đập bàn: “Tôi làm không được, tôi không thể hoàn thành nó!”

Sau cuộc họp trước đó, cục điều tra cho ra kết luận có một người chơi ở gần khu vực Thành phố E, bởi vì Thành phố E cũng tình cờ gần đó nên anh ta may mắn lấy được một bản sao của nhiệm vụ tìm kiếm người chơi Nguyên Tam Thủy, hơn nữa tin tức cho biết chỉ là đối phương giới tính nam, tên Nguyên Tam Thủy, còn lại đều *trống*. Chạy đôn chạy đáo mất mấy ngày, dưới cái nhìn suy sụp của anh ta, cấp trên cuối cùng cũng hài lòng, cho phép anh ta nghỉ ngơi một buổi tối.

Ông chủ quán rượu nghe anh ta nói, biểu tình thương hại, an ủi chàng trai trẻ đang bị choáng ngợp bởi công việc.

Giang Vu Tận cũng an ủi anh ta, hơn nữa còn vừa an ủi vừa nhấp vài ngụm rượu.

Đèn đường được bật lên, lượng người qua lại trên đường giảm dần, bầu trời hoàn toàn tối sầm, chỉ còn lại ánh đèn thành phố.

Sau khi uống xong, hầu hết những vị khách khác đã rời đi, dưới ánh vàng ấm áp, Giang Vu Tận chống khuỷu tay lên mặt bàn, tay đỡ một bên mặt, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, cầm ly rượu dí vào mặt Từ Cao, gằn từng chữ một nói: “Nào, cụng ly.”

Từ Cao gục xuống bàn, không thể ngồi thẳng được nữa, chậm rãi đưa ly rượu rỗng lên: “Cụng ly.”

Ông chủ ở một bên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi: “Các cậu còn uống rượu à?”

Học sinh tiểu học Giang Vu Tận giơ tay: “Uống!”

Người còn lại đã bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt cũng nheo lại nhưng đồng ý đến là nhanh.

Ông chủ gật đầu: “Tôi có rượu đã ngừng sản xuất, để tôi cho các cậu dùng thử.”

Giang Vu Tận gật đầu, lễ phép cảm ơn. Từ Cao bên cạnh vẫn không nhúc nhích, cậu liền nắm đầu đối phương bắt nói cảm ơn.

Sau khi ông chủ rời đi, Từ Cao cũng giãy giụa duỗi tay nắm lấy tóc cậu, một bên lắc một bên hỏi: “Tóc cậu.. sao dày và đen thế?”

“Tóc tôi màu đen?”

Giang Vu Tận xua tay: “Tóc tôi không phải màu đen…”

Cánh cửa quán rượu vốn được treo biển 《đóng cửa》 bỗng mở ra, phát ra một âm thanh đẩy cửa nhẹ nhàng, đặt dấu chấm hết cho chủ đề nhạy cảm của người đàn ông trung niên này.

Ông chủ trung niên trên đầu đã hói một nửa cầm rượu xuất hiện. Phát hiện cửa đã mở, ngoài cửa không có ai, anh ta cầm bình rượu đi ra đóng cửa lại.

Sau khi cửa đóng lại, trong nháy mắt đèn điện trong tiệm tắt, cả không gian rơi vào đều rơi vào bóng tối tĩnh lặng.

Trong bóng tối, vang lên tiếng chai rượu rơi xuống đất, sau đó là… tiếng ngáy.

Một sinh vật vô danh đã tốt bụng hỗ trợ tắt đèn, Từ Cao nằm bò trên bàn một giây sau đã đi vào giấc ngủ, giống như một đứa trẻ.

Có thể thấy được người này thật sự rất mệt mỏi.

Giang Vu Tận ở một bên tự hỏi hai giây, cuối cùng lựa chọn cùng nhau nhắm mắt.

Rốt cuộc thì môi trường tối tăm thật sự rất thích hợp ngủ.

Trong quán rượu bỗng trở nên im ắng đến rợn người, sau đó lại nghe thấy tiếng ông chủ hô: “Tôi ngã xuống đất rồi, các cậu lại đây giúp đỡ tôi lên tí!”

Từ Cao bàng hoàng ngồi dậy, rượu trong người cũng tỉnh một nửa, nhận ra được chính mình là một nhân viên công chức ăn cơm nhà nước nên xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, muốn tìm kiếm ông chủ trong bóng tối.

Anh ta không tìm được ông chủ, cánh cửa ban đầu đóng lại đột nhiên mở ra, một cái bóng đen vụt qua, tốc độ nhanh đến mức còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng nhưng rất rõ ràng không phải bóng dáng con người. Ánh đèn lờ mờ ngoài cửa vẫn sáng, soi rõ những vệt máu lấm tấm uốn lượn trên đường đi, đồng thời còn soi rõ bóng dáng của công dân họ Giang đang ngáp ngắn ngáp dài từ lúc nào đã bước tới chỗ của anh ta.

“Thứ gì vậy?” Từ Cao cau mày: “Có phải là bị thương rồi không?”

“Có lẽ là bị lúc sáng sớm.”

Giang Vu Tận ngáp một cái chậm rãi rút tay lại, mí mắt rũ xuống, trông hoàn toàn là một dáng vẻ ngái ngủ vô tội.