Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Rate this post

Trò khôi hài này không thể tiếp tục đến cuối, bởi vì xe của cái người lùn lùn dừng ở ven đường quá lâu, thế nên bị cảnh sát giao thông in đơn phạt đồng thời cũng bị yêu cầu nhanh chóng mang xe đậu sang chỗ khác.

Giang Vu Tận còn đang cười đột nhiên lại nhớ tới xe máy điện của mình, nụ cười chợt cứng lại, nhanh chóng đem túi nhỏ đựng vỏ hạt dưa trong tay đặt vào tay Từ Đồng Quy, rồi nhanh chóng chạy đi.

Cũng may xe máy điện không vượt vạch kẻ giới hạn chỗ đỗ xe, may mắn tránh được một kiếp.

Đậu lại xe điện yêu quý của mình, Giang Vu Tận xoa một đầu tóc loạn cào cào trở về.

Ba người ở cửa cuối cùng cũng thôi, điện thoại Từ Đồng Quy -người bị lôi kéo ngồi một bên- vang lên, anh đứng dậy rời đi tiếp điện thoại, âm thanh càng ngày càng tới.

“Sau khi Lý Ưng ra khỏi Linh thì….”

Nhìn thấy đối phương đi sang một bên nghe điện thoại, trong mắt Từ Cao đầy vẻ kính nể: “Đội trưởng Từ vẫn luôn thật bận rộn.”

Bận đến nổi dưa còn không ăn được hết.

Giang Vu Tận bày vẻ đồng tình: “Đúng vậy.”

Nhìn Đội trưởng Từ rất bận rộn đem túi vỏ dưa trước đó ở trong tay công dân Giang ném vào thùng rác, Từ Cao nhìn về phía người bên cạnh: “Cậu rất thân với Đội trưởng Từ à?”

Giang Vu Tận: “Có quen biết.”

Từ Cao mới vừa đang kính nể Đội trưởng Từ trả lời, cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, liền phát hiện vừa vặn đã tới thời gian nghỉ trưa, vì thế vui vẻ đi ăn cơm, hai người cũng rất đồng nhịp với nhau, vừa xoay người liền đi thẳng về phía tiệm cơm.

Có thể thấy được Từ Cao thường xuyên tới đây, ông chủ vừa vào đã nhận ra anh ta, tươi cười chào hỏi, nói quả nhiên lại đến vào giờ này, bao giờ cũng nhanh chân hơn người khác.

Giang Vu Tận đánh mắt sang người bên cạnh.

Hóa ra người này là người luôn chuồn ra sớm.

Người chuồn ra sớm nhanh chóng chọn được cơm trưa của mình, Giang Vu Tận nhìn thực đơn vài lần, cuối cùng chọn cơm thịt kho.

Đồ ăn còn chưa dọn lên, lần nữa quay về đề tài vừa rồi, Từ Cao như đột nhiên nhớ tới gì đó, hai mắt lia xung quanh, lát sau hơi hơi dựa gần, nói: “Đội trưởng Từ đẹp thì đẹp thật nhưng lại quá đứng đắn, thế nên gấp gáp chưa có đối tượng.”

Cả văn phòng tin bát quái tràn lan khắp nơi, nhưng chỉ có người này, rất nhiều người đều thử hỏi thăm mà vẫn không ai hỏi ra tin gì.

Giang Vu Tận tự rót cho mình ly nước, nghe vậy thì giương mắt, nhìn qua rất kinh ngạc: “Anh ta mà đứng đắn?”

Dừng một chút, cậu lựa chọn đồng ý với Từ Cao: “Đúng thật, không sai.”

Đồ ăn được dọn lên bàn, đề tài này cũng chấm hết.

Hôm nay trên trời không thấy mặt trời nhưng thời tiết lại có chút oi bức, ông chủ giúp mở quạt, cánh quạt dần dần quay, phát ra một tràng âm thanh máy móc khởi động, đem khí nóng thổi đi mất.

Cơm nước xong xuôi, Từ Cao không thể không quay về cục Điều tra tiếp tục làm việc, Giang Vu Tận cũng cùng về lấy xe điện của mình.

Lúc bọn họ trở về vừa lúc nhìn thấy mấy chiếc xe dừng trước cổng lớn, Giang Vu Tận nhìn sang, từ bên trong nhìn thấy người có vẻ quen mắt, hình như là mới gặp ở nơi nào đó.

Từ Cao nói: “Đó là đội mới đi làm nhiệm vụ vào sáng hôm nay.”

Anh ta còn rất kinh ngạc, nói: “Không ngờ lại về nhanh như vậy.”

Giang Vu Tận thu lại tầm mắt, đáp lời.

Một lần nữa đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe điện, trước khi rời đi cậu còn dặn dò Từ Cao: “Sự việc có tiến triển mới nhớ thông báo cho tôi.”

“Sự việc” này là chỉ cái gì cũng rất rõ ràng. Từ Cao gật đầu, lập lời thề của nam tử hán.

Giang Vu Tận lái xe điện rời đi.

Buổi chiều không có việc gì làm, cậu ban đầu còn có ý định nằm trong nhà xem TV, kết quả ông chủ quán trà gần nhà vì bàn còn thiếu người thế nên tốt tính rủ cậu cùng đi gặt đầu.

Công dân nhiệt tình tiến lên cùng đi gặt đầu người, lúc chơi là vào buổi trưa, còn nhân tiện ngồi một buổi trưa nghe bác trai bác gái bàn khác nói chuyện bát quái.

Trời càng lúc càng oi bức, bên ngoài bắt đầu nổi gió, gió thổi đập cửa sổ mở toang, chạm vào tường phát ra một loạt tiếng vang.

Giang Vu Tận tay chống cằm lên bàn vừa ngước mắt, phát hiện sắc trời đã tối hơn phân nửa, ánh nắng đỏ đỏ tím tím ban chiều không xuất hiện, đằng sau tòa nhà cao tầng phía xa là bầu trời u ám.

Điện thoại di động đặt một bên vang lên, cậu rũ mắt nhìn, phát hiện là tin nhắn từ học sinh trung học gửi tới, nói tối nay đi tới nhà bạn học, kêu cậu tự mình ra ngoài ăn cơm chiều.

Thời gian cũng không còn sớm, những người khác cũng ý thức được nên trở về ăn cơm chiều, cuối cùng tiến hành thu dọn, mọi người vui vẻ tan cuộc.

Một buổi chiều nhận lại được một đại não trống trơn cùng tâm trạng hóng chuyện tràn đầy, Giang Vu Tận trong cơn gió thổi càng lúc càng lớn đi đến cửa hàng tiện lợi.

Rõ ràng là khoảng cách không xa lắm nhưng chờ đến lúc cậu đến cửa cửa hàng tiện lợi thì sắc trời đã hoàn toàn tối mịt mù, vài hạt mưa lát đác rơi xuống.

Lúc cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra, tiếng mưa đột ngột tăng lên, giống như trực tiếp nện xuống nền đất, không ngừng đánh thẳng vào màng nhĩ.

Thanh âm đều bị nhốt ngoài cửa, cửa hàng tiện lợi có mở điều hòa, rất mát mẻ, triệt để ngăn cách với không khí oi bức bên ngoài.

Cửa hàng tiện lợi vẫn là cửa hàng lúc trước, nhưng nhân viên đã đổi người, cậu hơi khom lưng nhìn lên kệ hàng chậm rãi chọn đồ ăn chiều, lúc đứng dậy sau khi chọn được thì nhìn thấy một khách hàng khác trong cửa hàng.

Người đó mang một chiếc mũ màu nâu cũ nát, bên sườn mặt dưới vành nón ngang huyệt thái dương có thêm một vết sẹo dài, với thời tiết này còn mặc một cái áo gió dài che gần hết cẳng chân.

Sau khi hắn ta lấy một chai nước cùng một cái bánh mì thì đi đến quầy thu ngân, Giang Vu Tận cũng chọn một món đồ ăn nhanh, cầm sang cho nhân viên hâm nóng.

Đối phương từ trong túi móc ra mấy tờ tiền nhăn nhúm, số tiền vừa đủ, không cần nhân viên cửa hàng thối tiền, hắn ta vừa lấy đồ vừa nhìn ra cửa, lát sau xoay người rời đi. Lúc hắn di chuyển, trên mặt đất nơi hắn vừa đứng xuất hiện vết máu loang lổ.

Giang Vu Tận nhìn thấy, nhưng không nói, đưa cho nhân viên đồ ăn trong tay mình.

Lúc đang chờ nhân viên cửa hàng hâm nóng đồ ăn, cậu nhìn cơn mưa ngoài cửa, tự hỏi có nên mua dù hay không.

Khách quan mà nói mưa bên ngoài rất lớn, hạt mưa đổ trên mái che, âm thanh lớn đến nỗi thiếu chút nữa lớn hơn cả âm thanh tự động ở cửa hàng tiện lợi, không có dù thì muốn đi một bước cũng khó.

Nhưng nói một cách chủ quan, Giang Vu Tận phân vân giữa việc mua một cây dù mấy chục tệ cùng việc chạy thẳng về nhà.

Đứng ở cửa một lát, cậu thấy thức ăn đã được hâm nóng xong, lúc vừa mới xoay người định trở về thì thấy cuối phố có vài người chạy qua, không mang theo dù, dưới chân dẫm ra đầy bọt nước.

Đèn đường giữa trời mưa không dễ thấy như vậy, bên trong cửa hàng tiện lợi lại sáng hơn chút, cửa vừa vặn mở ra, bọn họ nhìn vào bên trong một lượt, lát sau thu lại tầm mắt, nhanh chóng rời đi.

Giang Vu Tận lấy đồ ăn từ tay nhân viên cửa hàng tiện lợi.

Sau khi cậu rời đi, người ban đầu đi ngang qua đây lại lần nữa quay lại, đi vào cửa hàng tiện lợi.

“Cho hỏi một chút…..”

Người đi đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng giống như muốn hỏi gì đó, kết quả sau khi lia mắt nhìn đột nhiên phát hiện chất lỏng màu đỏ trên mặt đất, ngồi xổm xuống dùng ngón tay lau qua, sắc mặt trầm xuống nói: “Là vết máu, hắn ta đang ở gần đây.”

Vài người đứng trước quầy hỏi vài câu, hỏi tới người đàn ông đội mũ mặc áo gió, nhân viên cửa hàng lúc nghe được hai chữ “vết máu” thì da đầu lập tức tê dại, trả lời trong nơm nớp lo sợ.

Chờ đến khi mấy người kia rời đi, nhân viên cửa hàng vuốt vuốt cánh tay đã nổi hết da gà của mình, vừa mếu vừa lấy điện thoại ra gọi cho chủ cửa hàng:

“Em cũng muốn từ chức hu hu hu…..”

Bên này nhân viên cửa hàng gọi điện khóc lóc kể lể, ba người ngoài cửa lại đi vòng vòng, tìm hết mọi ngóc ngách, cuối cùng vẫn không tìm được gì, vì thế ngừng lại ở ven đường.

Ven đường có ánh đèn vàng ẩn ẩn hiện hiện sáng lên trong màn mưa.

Có người chú ý tới một bên ven đường bị ánh đèn chiếu sáng có treo hai chữ【Văn phòng】.

Phía trên giống như còn có chữ nhưng bị mái hiên che khuất, nhìn không thấy. Mấy người trầm mặc liếc nhìn nhau, lát sau nhấc chân đi lên.

Giang Vu Tận cuối cùng vẫn lựa chọn chạy về giữa mưa.

Cậu thay một bộ đồ khác, cảm thấy mấy đồng tiền nước vẫn lời hơn nhiều so với mấy chục tệ tiền mua dù che mưa.

Bước ra từ phòng tắm vẫn còn hơi nóng bốc lên hôi hổi, cậu vừa mới cầm khăn định lau khô tóc, ngoài cửa đầu tiên liền truyền đến âm thanh của một loạt bước chân, lát sau thì có người gõ cửa.

Học sinh trung học hôm nay không về nhà, ông chủ tiệm cắt tóc nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không sang đây tìm cậu, người tới chỉ có thể là người lạ.

Người lạ tới gõ cửa vào buổi tối, nhìn thế nào cũng không bình thường.

Sau đó Giang Vu Tận mở cửa.

Cửa lớn mở ra, ba người ngoài cửa vừa nhìn lên, trước mắt là một người đang mặc áo ngủ hơn nữa còn đang lau tóc. Giang Vu Tận ngáp một cái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông đứng trước chần chờ nói có chuyện muốn thương lượng.

Dù cho có là ai nhìn thấy đức hạnh của người mở cửa này đều sẽ chần chờ một chút.

Liếc nhìn ba người, người dân Giang không đức hạnh dời tầm mắt, nghiêng người cho bọn họ đi vào.

Ba người ngồi trên sô pha, uống nước lọc.

Giang Vu Tận nhìn mấy người đối diện, một bên lau tóc một bên hỏi: “Mấy người cần thương lượng chuyện gì?”

Người đàn ông ngồi giữa nhìn sang người bên cạnh, một người bên cạnh lập tức hiểu được, lấy ra một tấm hình đặt lên bàn.

Là hình của một người đàn ông, ăn mặc gọn gàng, màu da hơi ngăm đen, trên mặt có một vết sẹo dài chạy ngang qua huyệt thái dương.

Là khách hàng khác nhìn thấy trong cửa hàng tiện lợi ngày hôm nay.

Biểu cảm Giang Vu Tận vẫn không thay đổi, ngước mắt nhìn ba người.

Người đàn ông ngồi giữa gõ xuống chiếc nhẫn trên tay, nói:

“Đây là Lý Ưng.”

Lý Ưng, giới tính nam, năm nay 35 tuổi, là thành viên công ty đối diện của bọn họ, trước đây không lâu đã ăn cắp tài liệu cơ mật của công ty sau đó liền bỏ trốn, chạy thẳng đến Thành phố A. Mà bọn họ đối với Thành phố A cũng không mấy quen thuộc, có vài lần lúc sắp tìm được người lại bị cắt đuôi.

“Ở đây có những người khác cũng muốn tìm được hắn ta, bên phía chúng ta cũng hy vọng có thể nhanh chóng tìm được hắn.”

Giang Vu Tận nghe một hồi, đơn giản nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt nghỉ ngơi vừa qua, cảm giác hình như có chút quá mức thoải mái, giờ là lúc nghiêm chỉnh lại một chút. Nhưng thời gian vừa qua lại rất vui vẻ.

Người đeo nhẫn đối diện nói ra môt con số.

Giang Vu Tận tiếp tục lau tóc, lau mệt rồi lại buông tay nghỉ ngơi một lát.

Người đeo nhẫn: “Phí đi lại cùng tiền cơm đều sẽ được chi trả.”

Giang Vu Tận: “Thêm hai ngàn tệ* liền thành giao.”

* 2000 NDT là khoảng 6934318,89 đồng (6 triệu 934 nghìn) tính theo tỉ giá quy đổi tiền ngày 28/01/2024

Uỷ thác này cứ như vậy được quyết định. Lúc ba người rời đi, Giang Vu Tận rất có lễ phép đứng ở cửa vẫy tay, nhìn họ rời đi.

Trong phòng lại chỉ có một người, Giang Vu Tận đóng cửa lại. Tóc vẫn còn hơi ướt, cậu lau qua một lượt, cuối cùng tùy tiện ném khăn lông lên bàn, ngáp ngắn ngáp dài mà đi về phòng.

Mưa to đổ xuống cả đêm, tới sáng vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, bầu trời ban đầu còn sáng sủa giờ đây đã hoàn toàn u ám, ban ngày đều âm trầm hệt như buổi tối, trong một khoảng khắc xuất hiện cảm giác quỷ dị cứ như ngày đêm điên đảo.

Lúc Giang Vu Tận tỉnh lại vào sáng hôm sau liền bắt đầu hối hận.

Hậu quả của việc không lau khô tóc trước khi ngủ là đau đầu, cũng không đâu như trực tiếp đam chọt, nhưng vẫn luôn loáng thoáng âm ỉ.

Mặc dù đau đầu nhưng vẫn còn nhớ rõ lúc trước mình nhận một cái ủy thác, hôm nay nhiệt độ giảm xuống, cậu mặc thêm cái áo sơ mi liền đi ra cửa.

Trời đất đổ mưa nhưng vẫn không ảnh hưởng đến xã súc đi làm, cũng không thể ảnh hưởng đến xã súc mở cửa kiếm tiền, Giang Vu Tận cả đường đều hỏi vị trí của Lý Ưng.

Ngày hôm qua trời mưa, cũng không có nhiều người đi lại trên phố, nhưng nếu đội mũ thêm áo gió dài không hợp thời tiết thì lại khá đặc biệt, có người vẫn còn ấn tượng, nói nhìn thấy đối phương đi về phía kia.

Vừa đi đường vừa hỏi, còn tiện thể mua một phần đồ ăn sáng, Giang Vu Tận gặm bánh bao, nửa hỏi thăm một nửa lại tự mình tìm tòi, cuối cùng càng đi càng tiến về quảng trường mua sắm đông nghịt.

Ngoài trời đang đổ mưa to, dòng nước cuồn cuộn chảy xuống cống thoát nước, lá cây rơi rụng bên lề bị thổi bay, lúc vào quảng trường mua sắm, nhiệt độ bên trong nháy mắt tăng cao mấy độ.

Cất dù đi, Giang Vu Tận nhìn qua dòng người buôn bán tấp nập, nhấc chân đi về hướng lan can bên trên, ngước mắt nhìn tầng lầu phía trên.

Người muốn tìm vẫn chưa thấy đâu, nhưng cậu thấy được đồng hồ thật lớn ở giữa, còn có cửa hàng thịt nướng ngay cạnh.

Đã 11 giờ rưỡi, là thời gian ăn trưa.

Trực tiếp ném ủy thác sang một bên, Giang Vu Tận vui vẻ đi về phía cửa hàng thịt nướng, nhân tiện còn chụp bức ảnh gửi cho Từ Cao nửa tiếng nữa tan ca.

Từ Cao nhìn qua rất cao hứng mà nhắn lại cái biểu cảm tươi cười.

Một mình ăn hết thịt nướng, Giang Vu Tận lại tính đi tiếp tục tìm người, kết quả nhìn sang khu vực trò chơi. Lúc đứng trên thang cuốn, cậu có thể nhìn thấy khoonng ít người vây quanh máy gắp thú bông.

Kệ thủy tinh chứa đầy gấu bông, hai con mắt chỉ bằng hạt đậu của con Ngỗng trắng lớn lộ ra ánh mắt sáng rực, đối diện với cậu còn đang cách một khoảng.

“…”

Uỷ thác lại được dời qua một bên, Giang Vu Tận sau khi xuống thang cuốn trực tiếp xoay người đi về phía khu vực trò chơi.

Đôi mắt ngày thường lúc nào cũng như không thể nào mở ra lại mở to. Tiện tay đem tóc mái xõa trước mắt vuốt ra sau, đồng tử vàng nhạt của công dân Giang nhắm thẳng vào ngỗng lớn.

“…”

Cuối cùng dưới ánh mắt ngưỡng mộ của một đám học sinh tiểu học, Giang Vu Tận một tay một con ngỗng lớn, sau từ chối lời mời thêm thông tin liên lạc của người khác thì đi khỏi khu vực trò chơi.

Quảng trường mua sắm quả nhiên sâu không lường được, khắp nơi đều là bẫy rập ép người tiêu hoang, chờ đến lúc người dân Giang tỉnh ngộ, thời gian đã không còn sướm.

Một tay một con ngỗng nhồi bông lớn ở trong đám người đi lại, tầm mắt cậu nhìn quanh bốn phía, đôi khi lại quay về phía người bán hàng xung quanh hỏi thăm.

Dưới trời mưa to, người đội mũ, khoác thêm áo gió nhiều hơn ngày thường một chút, không cẩn thận liền dễ dàng lướt qua.

Đang dò hỏi, một bóng người đi qua, vết sẹo trên huyệt thái dương chợt lóe qua.

Giang Vu Tận xuyên qua đám đông, bung dù đuổi theo ngay phía sau.

Hiện tại đèn điện ở hai bên đường đã sáng lên, đối phương giống như nhận ra gì đó, quay đầu lại nhìn về bốn phía, ánh mắt lướt qua dòng người, không tự giác hơi cong lưng, rẽ vào con phố đông nhất.

Hắn ta đi vào một quán bar trên phố, ánh đèn lờ mờ, trai gái trộn lẫn.

Cũng đi theo vào biển người, Giang Vu Tận nghiêng người tránh khỏi đôi tình nhân trẻ đang lôi lôi kéo kéo, vừa quay đầu, trùng hợp nhìn thấy đối phương đi vào một phòng trong quán.

Đem dù đặt trước giá để trước cửa, Giang Vu Tận dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên cửa hàng một tay ôm một ngỗng lớn đi vào quán.

Căn phòng này khác với phòng uống rượu bình thường, ánh sáng quán bar tối tăm cứ như tiếc chút tiền điện, nhìn người trước mắt còn mơ mơ hồ hồ, chỉ có lúc ánh đèn hiện lên mới có thể thấy rõ mặt mày.

Bên ngoài trời mưa cả ngày hoàn toàn không ngăn được đam mê của những người trẻ tuổi này, âm nhạc sôi nổi, đinh tai nhức óc, ngay cả mặt đất cũng muốn chấn động. Cả đường qua đụng phải không ít người, Giang Vu Tận vòng qua quán, ưu tiên bảo vệ ngỗng lớn trong tay.

Lý Ưng vẫn luôn đi về nơi nhiều người, lúc sau lại dần dần đi vào một lối đi nhỏ sát tường, lúc hắn cúi đầu như nhìn thấy gì, sau đó cong eo, cả người biến khỏi tầm mắt.

Một tiếng “Bang” làm một góc nhỏ trong tiệm đột nhiên trở nên tối tăm, ánh đèn cũng chỉ loáng thoáng ban đầu hoàn toàn không chiếu tới.

Giang Vu Tận nhìn thấy bóng người đi vào lối đi nhân viên, cậu chuẩn bị đuổi theo, lúc sau liền dừng lại.

Từ trong đám đông, vài người nhanh chóng nhảy ra chạy về phía lối đi nhân viên, có người đỡ tãi nghe, giống như vừa chạy vừa báo cáo với ai đó.

Còn có những người khác cũng muốn tìm Lý Ưng.

Cho đến khi những người đó rời đi, Giang Vu Tận mới nhấc chân đi theo sau.

Lối đi nhân viên dẫn ra ngoài quán bar, có một hẻm nhỏ thông với đường phố bên ngoài, đứng trên phố liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tòa nhà cuối phố.

Tiếng bước chân hỗn độn bị nước mưa che lấp, rũ mắt đứng tại chỗ một lát, cuối cùng Giang Vu Tận nhấc chân đi về tòa nhà cuối phố.

Lý Ưng cuối cùng vẫn là bị đuổi đến tận tòa nhà.

Tòa nhà còn là phần kiến trúc chưa được hoàn thành, chỉ mới hoàn thành cơ bản dàn khung bên ngoài, bên trong không có chỗ nào có thể lẩn trốn, hắn chỉ có thể không ngừng cúi thấp người bò về phía trước không ngừng tìm nơi trốn tránh.

Trên người còn đang có vết thương, liên tục chạy trốn suốt gần một ngày khiến thân thể hắn đã bắt đầu khiến cơ thể không chịu nổi, bước chân ngày càng trở nên nặng nề, tốc độ leo lên tầng cũng càng ngày chậm.

Nghe được tiếng bước chân không ngừng từ phía sau, hắn ta cắn răng, nhận ra chính mình đã không thể tiếp tục leo lên, vì thế sau khi lên được tầng tiếp tục liền dự định tìm chỗ nào đó trốn đi.

Nhưng đáng tiếc là không có, hơn nữa có lẽ bởi vì vận khí không tốt nên tầng này hoàn toàn không có thứ gì, không có nơi nào có thể trốn đi.

Tiếng bước chân ở phía sau ngày càng gần, đầu của vài người cuối cùng từ dưới cầu thang hiện lên. Tốc độ lên lầu của bọn họ rất nhanh, sau khi nhìn thấy người thì tốc độ liền chậm lại, thong thả đi tới.

Bọn họ càng thong thả tới gần, Lý Ưng lại càng thong thả lùi về sau, cho đến khi không còn đường lui, sau lưng chỉ còn là cửa sổ. Hắn quay lưng nhìn về phía sau, nhìn con đường xe cộ tấp nập cùng đèn đường đã nhỏ đến mơ hồ bên dưới.

“Lý Ưng, ngươi bây giờ chỉ cần đem đồ giao ra, mọi thứ vẫn còn kịp.”

Người cách đó không xa vừa tới gần vừa nói, “Chỉ cần đưa thứ đó ra đây chúng ta có thể đảm bảo an toàn của ngươi.”

Lý Ưng không bị bọn họ trấn an, phần lưng áp trên mặt kinh, có hơi không tự giác duỗi tay che đi miệng vết thương.

Có gió thổi tới, nơi này đã có thể miễn cưỡng xem như tầng cao, gió ở chỗ này rất lớn, lúc tiến gần cửa sổ là đã có thể trực tiếp đem người thổi đi.

“Các người đừng nghĩ….”

Lúc lần nữa quay đầu, thân thể Lý Ưng cũng theo đó hành động, dưới chân là đống đá vụn trong quá trình thi công để lại, gót chân hơi cử động, thân thể hắn vụt lên, chân dưới bệ cửa sổ dùng sức xẹt qua, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, cảm giác không trọng lực truyền đến trong nháy mắt.

Hắn từ cửa sổ rơi xuống.

Sự việc phát sinh quá mức đột ngột, vài người bên cạnh hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ như vậy nhìn người từ cửa sổ biến mất. Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến gần cửa sổ xem, chỉ thấy một màn mưa bụi dày đặc mơ hồ che khuất tầm nhìn.

Có người nhanh chóng nói: “Một đội đi xuống tầng trệt xem xét tình hình, đội còn lại tìm kiếm trong tòa nhà, cần phải lấy được trước khi người của Linh lấy đi thứ kia.

Lý Ưng từ cửa sổ nhảy xuống, nhưng không có hoàn toàn rơi xuống.

Lúc hắn còn cho rằng mình sắp rơi xuống, cửa sổ lầu dưới xuất hiện một bàn tay, trong nháy mắt túm hắn ta từ đang lơ lửng trên không trung trở về mặt đất kiên cố.

Rút lại tay còn nhân tiện phủi phủi, người đứng bên cửa sổ một tay đang còn cầm hai con ngỗng trắng lớn, tóc cùng áo sơ mi không ngừng bị gió thổi đến bay bay.

Hắn dường như nghe được đối phương chào hỏi bằng tâm trạng khá tốt: “Hello.”