Edit: Lâm Hạ Linh
Sáng hôm sau, Giang Vu Tận đang vùi mình trong chăn thì bị tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động đặt cạnh giường đánh thức.
Đôi mắt vẫn chưa mở nổi, cậu vươn tay sờ sờ ở mép giường, sờ đến chiếc điện thoại thì kéo nó vào trong chăn, sau đó dùng cảm giác nhận điện thoại.
Là điện thoại từ Cục Điều tra, nói là về chuyện ngày hôm qua còn cần làm một cuộc tra hỏi đơn giản với còn cần ghi lại để kết án.
Đại não vẫn còn đang mơ màng, đối phương nói gì Giang Vu Tận cũng không nhớ, chỉ nhớ kỹ Cục Điều tra, dò hỏi được từ ngừ mấu chốt, sau khi ngắt điện thoại thì cứ như du hồn, toàn thân đều đang lở lửng trên không.
Học sinh trung học đang ở phòng bếp cũng không chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, lúc nhìn thấy cậu dựa cửa xuất hiện ở phòng khách thì sửng sốt, lát sau lại lấy thêm một cái bát từ kệ tủ.
Cả một buổi sáng, đến chính Giang Vu Tận cũng không biết chính mình đã ăn gì, cơm nước xong xuôi liền mơ màng ra cửa.
Ngày hôm qua hung hăng kiếm được ba khoản lời, cậu cũng không tự ủy khuất chính mình, giơ tay liền gọi taxi, trên xe lại làm một giấc.
Kết quả của việc làm một giấc chính là lúc cậu xuống xe đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng, một đường thẳng tắp hướng về Cục nào đó không biết tên đối diện Cục Điều tra, vẫn may bảo an canh cửa đúng lúc giữ cậu lại, đem cậu kéo về thực tại.
Đi vào trong Cục, rốt cuộc cũng tìm được văn phòng cần tìm, cậu ngồi ở bàn làm việc, giơ tay làm một cái ngáp.
Người liên hệ với cậu nhìn qua vẫn còn là một người trẻ tuổi, trong tay cầm mấy sấp giấy ghi chép cùng với một cây bút, chắc là nghiệp vụ vẫn còn chưa thạo nên nhìn qua có vẻ khá khẩn trương.
Bên cạnh nhân viên nghiệp vụ trẻ tuổi có một người đứng cạnh, anh ta nhìn qua rất thoải mái, xoay người còn đưa cho cậu một chén nước, cười nói: “Mời.”
Người mời nước là Hồ Lịch, nhưng không có mặc áo sơ mi bông.
Giang Vu Tận không uống nước, nhìn về phía nhân viên nghiệp vụ, hy vọng được hỏi nhanh đáp nhanh, mau mau kết thúc.
Nhân viên nghiệp vụ nhìn qua khẩn trương nhưng tố chất vẫn còn khá tốt, còn có thêm Hồ Lịch đứng một bên nhắc nhở, hiệu suất rất cao, Giang Vu Tận lựa chọn giữ lại một phần sự thật, trả lời hết sức trôi chảy.
Lời cậu nói cùng với nội dung lời khai của bốn người Lý Ưng có thể đối chiếu, không có vấn đề.
Tra hỏi kết thúc, nhân viên nghiệp vụ bắt đầu tiến hành thu gọn đồ đạc, chuẩn bị đứng dậy đưa người dân Giang trở về, kết quả Hồ Lịch đứng một bên cả buổi lại đứng thẳng người, nói: “Để tôi đưa đi.”
Giang Vu Tận không nói chuyện, đứng dậy đi ra ngoài.
Ai đưa cũng như nhau, cậu chỉ muốn về sớm một chút xem bản tin buổi sáng.
Buổi sáng người trong cục cũng không tính là nhiều, Hồ Lịch nhìn về phía người bên cạnh, nói: “Cậu tìm người còn rất giỏi.”
Giang Vu Tận khiêm tốn: “Cũng được thôi.”
Đuôi lông mày Hồ Lịch nhướng lên, lát sau nói: “Cậu có thể giúp tôi tìm một người không?”
Giang Vu Tận nhìn về phía hắn: “Tôi muốn tìm một người tóc bạc, cậu có gặp qua không?”
“Tóc bạc?” Giang Vu Tận lắc đầu, “Phạm vi này quá lớn.”
Cậu giữ túi quần của mình, nói: “Gần đây nhận đủ cái ủy thác rồi, chừng nào tôi hết tiền rồi nói tiếp.”
Vừa vặn đi đến cổng lớn của cục, người mặc áo sơ mi nhăn nheo lại tìm được xe taxi, trực tiếp chui vào trong xe.
Hồ Lịch đứng ở cửa nhìn đối phương rời đi, lúc sau xoay người.
Cho dù mò kim đáy bể, không tìm được vẫn phải tìm cho ra.
Bởi vì ở dưới lầu nghe các bác gái nói chuyện bát quái sau khi mua đồ ăn về, cuối cùng Giang Vu Tận vẫn không xem được bản tin buổi sáng.
Tiền trong túi tạm thời căng phồng, cậu cũng nằm ì một chỗ, trực tiếp đóng cửa văn phòng, cho đến khi học sinh trung học lúc trở về đưa ra biên lai thu tiền lúc này mới ý thức được nguy cơ, văn phòng một lần nữa mở cửa tiếp khách.
Vào cuối tuần, học sinh trung học nói đi thư viện tìm tài liệu học tập, Giang Vu Tận liền gối lên ngỗng Đại Bạch nằm trên sô pha xem phim đô thị cẩu huyết, ngay lúc phim hay bị quảng cáo cắt ngang, bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi mở cửa cậu nghênh đón đơn đầu tiên.
Người ôm ngỗng lớn nằm trên sô pha đứng dậy mở cửa, một người đội mũ đen che chắn kín mít từ đầu đến chân xuất hiện ở cửa.
Người này nhìn qua vẫn còn rất trẻ, giữa ánh mắt trong trẻo mang theo chút u buồn.
Giang Vu Tận nghiêng người cho đối phương tiến vào bên trong, tự rót cho mình cùng người đối diện một ly nước.
Người đối diện uống một ngụm nước, lúc buông ly nước nước mắt cũng theo đó trào ra.
Giang Vu Tận bị dọa sợ, động tác uống nước dừng lại, lập tức rút khăn giấy ra.
“…”
“Phụt —“
Người ngồi đối diện lau khô nước mắt, nhân tiện lau cả nước mũi, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định lại, bắt đầu tự giới thiệu.
Cậu ta nói cậu ta tên Triệu Lâm, là sinh viên đại học A, tới đây vì muốn tìm người điều tra việc tóc mình biến mất.
Giang Vu Tận uống một ngụm nước, vừa ngước mắt.
Triệu Lâm tháo mũ trên đầu xuống.
“…”
Một cái đầu trọc thật lớn!
Ánh đèn chiếu xuống còn khiến chiếc đầu phản quang, Giang Vu Tận hết nhịn rồi lại nhịn mới không phun hết ngụm nước vừa uống ra.
— cũng không hoàn toàn trống không, trên cái đầu tròn vẫn còn thừa mấy sợi tóc bạc, có thể xem như vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.
Triệu Lâm bắt đầu nói ra hết câu chuyện hết sức thảm khốc của mình.
Chuyện kì quái đã bắt đầu xuất hiện từ đầu tháng nay. Lúc ấy có học sinh đi đến nhà tắm tắm rửa vào đêm khuya, kết quả lại không hiểu sao té xỉu ở WC, sáng hôm sau người này phát hiện bản thân nằm ngủ ngon ngay giữa đường. Đối phương sau khi tỉnh lại cũng cảm thấy dường như tóc mình thưa hơn lúc trước một chút, nhưng những người khác đều cho rằng cậu ta viện lí do để bớt quê, vì vậy cũng không để trong lòng.
Nhưng vài ngày sau, chuyện kì quái thứ hai đã xảy ra. Lại có học sinh đi nhà tắm vào nửa đêm, cũng bị té xỉu, điểm khác biệt duy nhất là ngày hôm sau lúc tỉnh lại phía sau lại bị trọc một mảng to.
Sau đó, cậu ta chính là người thứ ba xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại tất cả tóc… Ngoại trừ mấy cọng tóc bạc còn sót lại, tóc đen đều không thấy đâu.
Cậu ta đi nói với giáo viên chuyện này, nhưng lãnh đạo nhà trường cũng không tin, mà ký túc xá vì liên quan đến sự riêng tư của học sinh nên không có lắp camera, cậu ta không lấy được chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ con đường xin sự giúp đỡ từ phía chính phủ, lựa chọn tìm đến văn phòng bên ngoài.
Các nơi khác cũng ra giá rất cao mới chịu giải quyết chuyện này mà tiền tích góp của cậu ta lại không đủ, lúc này cậu ta mới tìm tới đây.
Kể lại lần nữa chuyện thương tâm, mũi Triệu Lâm lại ửng đỏ. Lúc cậu ta còn đang muốn khóc không ra, Giang Vu Tận hỏi: “Còn có chuyện gì không bình thường không?
Triệu Lâm hơi im lặng một chút, lát sau nói: “Còn có chuyện quần lót, lúc trước tầng chúng tôi cũng có mấy người đột nhiên mất quần lót.”
Tính thời gian một chút, hình như là xuất hiện cùng lúc với khi xuất hiện hiện tượng kì quái này.
Tranh thủ trước khi quảng cáo kết thúc, cậu nhận thêm được một cái ủy thác.
Uống xong ly nước, Triệu Lâm cũng rất lễ phép hiểu chuyện mà không có ý định tiếp tục làm phiền, đội lại cái mũ chuẩn bị rời đi, kết quả âm thanh từ TV lại truyền đến:
“Em cùng anh ta thật sự không có quan hệ gì khác, nếu anh không phải không có gì sao lại đi chung với cô ta!”
“Anh chỉ xem cô ấy như em gái! Cô ấy lúc trước chịu không ít khổ cực, em không thể thông cảm với cô ấy sao?”
“…” Sinh viên bị giữ lại, “Thật ra cũng không vội như vậy.”
Cậu ta ở lại xem hết một tập, xem xong vẫn còn đắm chìm trong kích thích máu chó phun đầy đầu, lúc trở về trường vẫn còn nhớ lại tư vị ban nãy.
Giang Vu Tận đi theo cậu ta vào trường, vì có thể trà trộn vào ký túc xá, thậm chí cậu còn cố ý đi rửa mặt nhân tiện cạo sạch đống râu ria trên cằm, mặc áo thun trắng, so với sinh viên còn giống sinh viên hơn.
— sau đó cậu bị dì quản lí ký túc ngăn lại.
Dì quản lí ký túc ngồi sau quầy giương mắt trực tiếp nhìn vào mắt cậu, lát sau nói: “Nhân viên xã hội không được đi vào.”
Giang Vu Tận còn muốn giảo biện: “Em sao lại là nhân viên xã hội được?”
Dì quản lí ngước mắt nhìn cậu: “Ánh mắt của cậu giống sinh viên à?”
Giang Vu Tận quay đầu nhìn về đôi mắt sinh viên chân chính.
Trong trẻo, trong ánh mắt sáng ngời còn mang một chút ảm đạm, mười phần vô tội.
Người dân Giang từ bỏ ý định giả làm sinh viên.
Vào chiều tối, một người mặc đồng phục lao động màu xanh lam cùng với dụng cụ quét dọn đi vào ký túc xá.
Nhân viên vệ sinh lên lầu, nhìn quanh tầng một vòng, thuận tay mở cửa sổ ra, sau khi làm bộ làm tịch cầm cây lau nhà lau hai cái liền đặt cây lau nhà sang một bên, mở Anipiop lên. Sau khi cảm thấy thời gian đã đến liền mang theo dụng cụ rời đi, làm việc mười phần lười nhác.
Ra khỏi ký túc xá, nhân viên vệ sinh làm việc lười nhác Giang tháo mũ xuống làm lộ ra một đầu tóc rối bù, mang dụng cụ trả lại cho nhân viên vệ sinh đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Đêm khuya
Đèn ký túc xá dần dần tắt, âm thanh cũng dần dần nhỏ đi.
Ở hành lang không một bóng người, cửa sổ mở ra, một bóng người nhẹ nhàng leo vào.
Giang Vu Tận vẫn còn mặc y nguyên cái áo trắng ban nãy, mới vừa duỗi tay chạm vào then cửa nhà tắm, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cậu quay đầu.
Là Triệu Lâm, bây giờ cậu ta vẫn còn đội mũ, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn nhìn xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào.”
Tóc cậu ta không thể đột nhiên biến mất như vậy.
Giang Vu Tận không có trả lời cậu ta, duỗi tay mang theo đối phương lùi lại một chút ở ven tường. Triệu Lâm quay đầu còn đang định nói gì đó, cậu làm một cái kí hiệu im lặng.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, xuất hiện bóng dáng người thứ ba.
Triệu Lâm không nói, tim đập liên hồi, có chút cẩn thận quá mức mà xem xét tình huống.
Xuất hiện ở hành lang không phải là dị chủng đội lốt người như cậu ta tưởng tượng mà là một con người hàng thật giá thật.
Một bên hành lang là phòng ngủ, một bên khác là ban công mọi người dùng phơi quần áo. Cậu ta liền thấy người này đi về phía ban công, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, lát sau từ dây phơi lấy thứ gì đó rồi nhanh chóng rời đi, trở về phòng ngủ.
Triệu Lâm: “…”
Giang Vu Tận biểu cảm không đổi, nói: “Xem ra chuyện tóc cậu bị mất với quần lót biến mất không có liên quan đến nhau.”
Triệu Lâm cũng tự ý thức được, nhưng vẫn có cái gì đó không thể nói thành lời, đắm chìm trong một loại cảm giác khiếp sợ khó lòng giải thích, cậu ta không hề có chút cảm giác vui sướng nào khi phá án, mãi cho đến khi tiến vào nhà tắm cũng chưa bình tĩnh lại.
Sau khi vào nhà tắm Giang Vu Tận tiện tay đóng cửa, nhìn một vòng xung quanh.
Nơi này nhìn qua so với buổi chiều thám thính trước cũng không có gì khác biệt, có chút ẩm ướt, nhưng vẫn được xem như sạch sẽ, bên ngoài không có gì dị thường.
Triệu Lâm mặc dù vẫn đang khiếp sợ, nhưng vẫn đến chỗ lúc trước mình ngất xỉu tìm kiếm vài vòng, muốn tìm ra điều kì lạ gì đó.
Cậu ta không tìm ra được cái gì bất thường, thậm chí xoay quanh nhà tắm một vòng cũng không có phát hiện nơi nào khác lạ.
Một lần nữa trở lại chỗ cũ, cậu ta quay đầu nhìn về phía Giang Vu Tận: “Giống như không có gì hết.”
Bình tĩnh đến nỗi cứ như sự việc lúc trước cậu ta gặp phải chưa từng tồn tại.
Giang Vu Tận dời tầm mắt khỏi ống thoát nước trong góc, im lặng không lên tiếng. Điện thoại trong túi rung lên, phát hiện là tin nhắn từ học sinh trung học, hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, nhân tiện hỏi khi nào thì trở về.
Cậu cúi đầu tập trung trả lời tin nhắn.
Bóng đen nhàn nhạt mắt thường khó thấy xuất hiện trong góc, men theo vách tường bò lên trên, leo lên bóng đèn.
Một âm thanh tia điện nhỏ vang lên, toàn bộ không gian nháy mắt trở nên tối sầm.
Âm thanh giọt nước từ phía trên rơi xuống nền gạch men sứ, làm người ta bỗng trở nên e dè.
Đôi mắt cuối cùng cũng thích ứng được với bóng tối, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ soi vào khiến Triệu Lâm lại có thể nhìn rõ hình dáng các loại đồ vật.
Cậu ta vừa liếc mắt qua, nhìn thấy ống nước người bên cạnh nãy giờ vẫn luôn nhìn có thứ gì đó xuất hiện, run nhè nhẹ từng đợt từng đợt lại liên tục, không ngừng động đậy, trực tiếp làm thủng ống nước.
Thứ đồ màu đen cứ như tóc bám vào tường bò lên trần nhà, lát sau dần dần rũ xuống, tới gần còn nghiêm túc cúi đầu quan sát mục tiêu Giang Vu Tận.
Rất rõ ràng, một đống chuyện lúc trước đều là thành quả của thứ này.
Nghĩ đến bản thân bị thứ này tập kích ngất xỉu trong khi không hề phát hiện, da gà da vịt trên tay Triệu Lâm nháy mắt nổi lên, không biết lấy sức từ đâu, trong nháy mắt đẩy người còn đang đứng tại chỗ báo thực đơn cơm tối sang một bên.
Biết lông tóc màu đen sẽ hành động, nhưng lại không nghĩ tới sinh viên sẽ bùng nổ dũng khí ngay lúc này, đột nhiên bị đẩy đi, Giang Vu Tận đầu tiên bảo vệ điện thoại di động, còn thuận tay đem tin nhắn gửi đi.
Lần nữa cất điện thoại vào trong túi, cậu vừa ngước mắt, nhìn thấy từng nhúm tóc màu đen đang nhè nhẹ rũ xuống hơi ngừng một chút, lát sau lại bắt đầu uốn lượn, tiếp tục quay qua bên này đánh úp cậu, so với tốc độ thong thả vừa rồi thì nhanh hơn không ít.
Đầu của Triệu Lâm đã trắng bóc, vì vậy không bị lông tóc màu đen bám theo, cậu ta nhân cơ hội chạy ra cửa, muốn mở cửa chạy ra ngoài, lại thông qua ánh sáng từ ngoài hành lang mà thấy cánh cửa bị kẹt đầy lông tóc, chặt chẽ gắn kết cánh cửa cùng khung cửa lại với nhau, cửa sổ cũng vậy, đều đã hoàn toàn bị chặn kín.
Giang Vu Tận hơi nghiêng người né tránh tóc đánh tới, không đi ra cửa như Triệu Lâm mà chậm rãi đi về hướng đường ống nước trong góc.
Cậu cách đường ống nước càng gần, tóc trên đỉnh đầu cũng tụ ngày càng nhiều, cuối cùng là giống như muốn quấn quanh toàn bộ thân thể cậu trong đó.
Lông tóc trước mặt đã nhiều đến nỗi làm da đầu người ta tê dại, cậu không đổi sắc, ngước mắt nhìn đám tóc rậm rạp.
Lúc tóc quấn quanh người cậu, cậu cũng cùng lúc tìm được sợi tóc thô to nhất ở giữa, giữa đám tóc rậm rạp bám lên một đôi mắt nhỏ.
Triệu Lâm vừa rồi còn muốn mở cửa đang đứng cạnh cửa quay đầu lại, nhìn thấy những sợi tóc đen đang dần dần bao trọn hết người đứng trong góc, trong nháy mắt đồng tử run lên.
Lúc chân cậu ta đang mềm nhũn không nhịn được ngã khụy trên mặt đất, những sợi tóc vẫn luôn không ngừng ngọ nguậy bỗng ngừng lại, toàn bộ không gian dường như tạm ngừng.
Mấy sợi tóc bị quấn quanh bị mạnh mẽ làm tróc ra lớp nhuộm đen, lộ ra một đoạn tóc ngắn màu trắng.
Lúc Giang Vu Tận xé ra đoạn tóc thô nhất trước mặt, những sợi tóc quấn quanh lại lui về sau, im lặng không đáp trả, rất nhanh lui lại trong góc.
Không biết nên hình dung thế nào, trong không khí lại có vẻ lơ lửng cảm giác ghét bỏ.
Giang Vu Tận nhớ tới mấy sợi tóc bạc trên đầu Triệu Lâm.
Thứ này, thế mà lại ghét bỏ tóc bạc.
Giang Vu Tận: “…”
Mấy sợi tóc trở lại ống nước, phần ống nước ban đầu bị đục ra cũng trở về chỗ ban đầu.
Triệu Lâm đứng ở cạnh cửa nhanh chóng chạy tới, phát hiện người ban đầu bị tóc bọc lại vẫn còn hoàn chỉnh không vấn đề gì thì nhẹ nhàng thở ra.
Giang Vu Tận đứng trước ống nước, mí mắt gục xuống, một lúc sau thì thu lại tầm mắt.
Đã xác định xuất hiện dị chủng, Triệu Lâm lập tức lấy điện thoại ra gọi đến đường dây nóng của Cục Điều tra Đặc biệt.
Cửa sổ với cửa lớn bị chặn kín đã có thể mở ra, Giang Vu Tận thành người không nên xuất hiện ở chỗ này, rất tự giác mà rời đi bằng đường cũ, vì để tránh phiền phức không cần thiết, Triệu Lâm cũng tự giác ngộ mà học theo người dân Giang, chọn giữ lại một phần sự thật, ở trong điện thoại lựa chọn giấu đi một người khác tại hiên trường, chỉ nói là bản thân ngoài ý muốn thấy được dị chủng xuất hiện.
Giang Vu Tận tuy là rời đi, nhưng cũng không có hoàn toàn đi xa. Tiện tay chống vào một bên tường, gọi điện thoại cho Thạch Bố.
Di động được bắt máy, cậu rũ mắt, nói: “Biết nước tẩy tóc không?”
Thạch Bố chạy đến trước khi người của Đội Điều tra đuổi tới.
Cậu ta thở phì phò, đem đồ trong tay đưa qua.
Người của Đội Điều tra đêm khuya phải đi làm, chiếc xe tắt đèn, yên tĩnh đi vào trường.
Nhưng mặc kệ việc tiếng động rất nhỏ, vẫn có học sinh bị giật mình.
Người của Đội Điều tra mượn phía trường học bản đồ đường ống nước, từ chỗ ống nước ban đầu xảy ra chuyện dần dần di chuyển, cuối cùng xác định được ống nước nơi đám tóc tụ lại.
Cùng với đó học sinh ký túc xá bi đánh thức, tạm thời được chuyển ra khỏi ký túc xá, trường học mở phòng học để bọn họ tạm thời chờ một lát, bọn họ cũng không dám vây xem, cứ như vậy đợi ở trong phòng học, lo lắng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người của Đội Điều tra sau khi tìm được nơi tụ lại liền phái người đi xuống cống thoát nước, lúc lại có âm thanh truyền đến, từng đợt từng đợt lông tóc rối nùi nhè nhẹ phun ra, còn nhiều hơn mấy lần tưởng tượng.
Triệu Lâm đứng ở xa bỗng ngây ngẩn cả người.
Dị chủng không chỉ nhiều hơn cậu ta tưởng tượng mà màu sắc cũng thay đổi, biến thành màu trắng, bởi vì dính bẩn, còn hơi ngả vàng, tóm lại là không liên quan gì đến màu đen.
Cậu ta đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra thứ này còn có thể đổi màu.
Có lẽ bởi vì bị kích thích, dù ở khoảng cách xa như vậy nhưng cậu ta dường như lại có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn tuyệt vọng với thống khổ của dị chủng.
Tri kỷ cho dị chủng tóc ở trường học sử dụng nước tẩy tóc siêu mạnh mà Thạch Bố mang tới, sau khi hoàn thành, Giang Vu Tận vui vẻ về nhà, nửa đường còn nhận được phí ủy thác Triệu Lâm gửi tới.
Đội Điều tra hẳn đã giải quyết dị chủng, tốc độ không tính là nhanh nhưng so với trong dự đoan thì nhanh hơn không ít.
Giang Vu Tận ngồi taxi trở về.
Thạch Bố ban đầu cũng muốn tới xem nơi cậu ở, kết quả bị cậu trực tiếp từ chối còn bị đuổi về.
Cậu không tính để Thạch Bố gặp mặt Trần Cảnh.
Dựa vào tính cách của tên ngốc này chắc chắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ giữ được mồm miệng, cậu ta tới một lần làm Trần Cảnh nghi ngờ chắc cậu phải móc hết vốn liếng ra tiện thể tính một chút cũng xem như một chuyến tay không.
Lúc Giang Vu Tận mở cửa học sinh trung học còn đang làm bài ở phòng khách, trong không khí có mùi đồ ăn thoang thoảng, đồ ăn đều đã ở trên bàn.
Thi cuối kì ngày càng gần, có thể dùng mắt thường thấy được đối phương ngày càng ngủ ít đi.
Chú ý thấy cậu đã trở về, Trần Cảnh gom gọn lại sách vở đứng lên, nói: “Rửa tay đi ăn cơm.”
Gia trưởng Giang vào thời điểm này lựa chọn làm theo lời học sinh trung học nói, lững thững đi ăn cơm.
Đồ ăn trên bàn đều là món cậu đã nói qua, cậu ngồi ở cạnh bàn, học sinh trung học trước tiên cất bài tập về phòng, lúc sau cũng ngồi xuống.
Lúc đi ngang qua phía sau cậu, tầm mắt Trần Cảnh vừa lướt qua, tầm mắt cùng bước chân đồng thời ngừng lại.
Trên đầu người ngồi bên bàn ăn giữa một đám tóc đen lại xuất hiện mấy sợi tóc bạc, trắng đến chói mắt, chân tóc là màu đen, đuôi tóc lại là trắng.
Cậu ta nhìn thấy, nói với cậu.
Giang Vu Tận nghe vậy thì đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, tùy tiện nói: “Chắc là quệt phải thứ gì đó.”
Thái độ cậu hết sức tự nhiên, biểu cảm không đổi, Trần Cảnh cũng chỉ nhìn qua, lúc sau liền không để ý nữa, ngồi xuống phía đối diện. Là một buổi cơm chiều rất bình thường lại rất ngon.