Chương 33: Trung tâm mai mối (1)
Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Nhìn thấy bạn cũ, Thạch Bố có vẻ rất vui, miệng cứ khép khép mở mở liên tục, còn đổi sang một tư thế khác đứng cho dễ chịu, có vẻ hạ quyết tâm muốn tâm sự lâu dài.
Từ Đồng Quy cũng không vội ngắt lời, rũ mắt yên tĩnh nghe.
“…”
Lúc tên ngốc này ngày càng nói nhiều, Giang Vu Tận chống tay đứng lên, từ ngã rẽ trong bóng tối đi ra.
Dáng vẻ cậu hệt như chỉ là vô tình đi ngang, vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, vừa tới gần, tay cậu liền đập vào ót Thạch Bố, cười nói: “Trùng hợp quá.”
Đột nhiên bị đập, Thạch Bố vẫn chưa ý thức được bản thân bị đánh vì cái gì, chỉ xem hôm nay bạn tốt dùng lực tay hơi lớn, còn quay sang cười chào hỏi: “Không ngờ lại gặp anh.”
Cậu ta dời mắt nhìn về người đối diện, nói: “Anh nhìn em gặp ai này!”
Thái độ hết sức kinh hỉ, biểu cảm cũng vui mừng hớn hở.
Lúc cậu ta ở một bên lải nhải, Giang Vu Tận giương mắt nhìn về phía người mặc đồng phục chiến đấu, Từ Đồng Quy cũng rũ mắt nhìn về phía cậu.
Không trả lời Thạch Bố, Giang Vu Tận trực tiếp đưa tay kẹp cổ cậu ta, nói: “Cũng muộn rồi, cậu ngày mai còn phải đi làm, nhanh đi về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lời cậu nói nghe có vẻ như rất biết suy nghĩ thay người khác. Thạch Bố nhịn không được vỗ vỗ tay cậu: “Anh, có chút chặt.”
Giang Vu Tận cười: “Vậy à.”
Chính là muốn siết chết cậu.
Vất vả lắm mới gặp lại, mặc kệ việc bị ghim, Thạch Bố vẫn hoàn toàn không định đi, cuối cùng bị bạn tốt bên cạnh một chân đạp đi mới rón ra rón rén đi về.
Giang Vu Tận nhìn về phía Từ Đồng Quy, giải thích: “Cậu ấy thường không tự chủ được, hôm nay mà không ngủ thì ngày mai chắc chắn không dậy nổi.”
Nói xong cậu dùng tay vò mái tóc, mí mắt cũng theo đó sụp xuống: “Tôi cũng buồn ngủ, hôm nay tạm thời dừng lại ở đây, gặp lại sau.”
Cậu vừa nói, chân cũng bắt đầu từ từ đi.
Cuối cùng Giang Vu Tận vẫn không thể chuồn đi.
Đội trưởng Từ rất tốt bụng, biết cậu mệt còn đặt hẳn một phòng gần đó.
Cũng đã ngồi trong phòng, người dân Giang quả nhiên vẫn không thể tùy tiện cho qua chuyện này.
Cầm chén nước được Từ Đồng Quy rót sẵn, sự việc trong đầu lần nữa được cậu mang ra sắp xếp lại, thuận tay uống một hớp nước, lại tiện tay đưa chén nước đã cạn cho đối phương.
“…”
Dường như ý thức được gì đó, Giang Vu Tận vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt nhìn thấu của Từ Đồng Quy.
Trong mắt đối phương mang theo một sự tìm tòi nghiên cứu hết sức sâu sắc.
Thế là người dân Giang bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn.”
So với động tác đưa ly thuần thục vừa rồi, câu này thêm vào cũng chỉ có thể nói là mười phần khô khan lại không có chút thành ý nào.
Từ Đồng Quy ngồi xuống một bên, nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta đã chia tay à?”
Từ những lời moi ra được từ miệng Thạch Bố, hắn lần này không hỏi lan man bên ngoài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Câu này hắn hỏi cũng rất trực tiếp, Giang Vu Tận nghe được hai chữ “Chia tay” thì khóe mắt liền nhảy thình thịch. Im lặng vài giây, cậu nói: “Chờ tôi nghĩ… uống nước rồi giải thích cho anh.”
Thế nên Từ Đồng Quy lại đứng dậy rót thêm ly nước.
Thời gian rót nước đã đủ để đại não cấp tốc hoạt động.
Giang Vu Tận nhận nước, uống một ngụm, lát sau rũ mắt nói:
“Chúng ta chia tay.”
Không giống nụ cười nhàn nhạt trước đó, dường như người này đã hoàn toàn lắng đọng lại, cuối cùng cũng có chút cảm giác nghiêm túc.
Từ Đồng Quy hỏi: “Vì sao?”
Hắn nói: “Là tôi có vấn đề gì sao?”
“Anh biết mà, chia tay không phải được quyết định bởi chỉ một sự việc nào đó.” Giang Vu Tận nói, “Nói tóm lại, chúng ta chia tay.”
Từ Đồng Quy nghe ra được.
Nguyên nhân chia tay chỉ lướt qua cho có, đối phương lại nhấn mạnh sự việc sau chia tay, nói sau hôm chia tay hắn đột nhiên mất tích, rất đột ngột, thậm chí cả việc chia tay cũng chưa kịp nói với bạn bè, tìm đến cục cảnh sát xem camera theo dõi cũng chỉ thấy hắn một mình ra khỏi thành phố, sau đó thì không còn manh mối gì hết, không ngoại trừ khả năng chính mình chủ động muốn hoàn toàn rời đi.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn rời đi, liên lạc không được cũng xem như cho qua, kết hợp với tình huống hiện tại, có lẽ lúc ấy hắn bị cuốn vào trò chơi.
Sau khi trở về thì hắn không hiểu sao mất kí ức, quên hết tất cả mọi người.
Nếu như đã mất trí nhớ, chuyện chia tay cũng không cần nhắc lại làm gì, bạn trai cũ Giang ban đầu muốn biến đoạn này thành chưa từng xảy ra, không ngờ hắn lại cố chấp với chuyện lúc trước như thế.
Từ từ uống một hớp nước, Giang Vu Tận: “Lần này nói một lần cho rõ ràng đi.”
Cậu uống xong hớp nước thì cúi xuống nhìn chén nước, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
Lần này vẫn là nước ấm, uống vào cảm giác ấm bụng đến lạ.
—– Chuyện này nói tuy thô nhưng lại mang tính chân thật khá cao, có thể giải thích lúc trước vì sao lại làm bộ không quen biết, cũng có thể giải thích chuyện khóa vân tay, còn cả ban nãy người kia hỏi hắn vì sao không quay về gặp người này.
Từ Đồng Quy nhìn về đỉnh đầu một đống tóc loạn hết cả, mí mắt cụp xuống đặt trên người còn đang ngạc nhiên nghiên cứu chén nước ấm, con ngươi màu xám khẽ chuyển động.
Người này đã từng là người yêu của hắn.
Nước ấm vào bụng khiến toàn thân trở nên ấm áp, người dân Giang sau khi buông chén nước liền nằm uỵch xuống giường, áo sơ mi ban đầu đã nhăn lại càng nhăn hơn một chút, mái tóc lộn xộn nằm tán loạn trên chiếc giường đơn màu trắng, cơn buồn ngủ trong nháy mắt đánh úp.
Trực tiếp chiếm lấy cái giường, người trên giường cố gắng dựng lên một ngón tay, nghiêm túc tuyên bố cái giường này đã bị cậu chiếm lĩnh, hy vọng nhân viên không liên quan nhanh chóng rời sân.
Rất rõ ràng đại đội trưởng Từ được xếp vào hàng ngũ nhân viên không liên quan.
Sau khi tắt đèn, nhân viên không liên quan Từ kéo cửa rời đi, lúc sau đi đến quầy tiếp tân sửa thời gian trả phòng thành chín giờ sáng.
Không hiểu sao hắn cảm thấy đối phương hẳn không phải người có thể dậy sớm vào buổi sáng.
Trả tiền phòng, hắn nhấc chân rời đi.
Bên trong căn phòng tối, người ban đầu đã nằm trên giường đã đứng dậy, cởi áo sơ mi, mặc mỗi cái áo trong hệt như người trung niên, ngồi bên cửa sổ rũ mắt nhìn xuống.
Buổi tối có gió, tóc bị thổi bay sang một bên, tầm mắt cũng bị che bớt phần nào.
Giang Vu Tận tiện tay giữ yên nắm tóc, yên tĩnh nhìn bóng người ra khỏi khách sạn, cuối cùng khuất bóng ở cuối con đường đối diện.
Thu vào ánh mắt, lại tựa trên bệ cửa sổ, cậu quay đầu đứng dậy.
Ban đêm có người còn đang yên giấc thật ngon, có người lại đang không ngừng hành động.
Giang Vu Tận đột nhiên đi tới thành phố F, kế hoạnh ban đầu cũng bị xáo trộn gần như hoàn toàn, vì vậy Trần Cảnh với Tiểu Bàn cũng không nghỉ ngơi mà tranh thủ tìm kiếm bất kì manh mối khả nghi nào trong thành phố.
Không giống như lúc mới tới, lần này lại không may mắn cho lắm thế nên không gặp được người của Linh, bọn họ rong đuổi trên đường hơn nửa đêm, thành quả chính là sau khi vòng qua mấy nơi nghi ngờ có dị thường, thành công chứng minh nơi đó không có gì hết.
Mãi đến khi ngày mới dần tới, tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Tiểu Bàn trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, ngẩng đầu hỏi người vẫn còn đang đứng cạnh: “Tìm nữa hả?”
Cậu ta nói: “Cũng sắp tới giờ chú dậy rồi.”
“Anh ấy đến giữa trưa mới dậy nổi.” Trần Cảnh cất tờ giấy trong tay, nói: “Tiếp tục tìm đi.”
Tiểu Bàn đứng lên, đi cùng cậu ta đến địa điểm tiếp theo.
Bọn họ đi ở ven đường, bên cạnh là tiếng hú còi của xe cảnh sát và vài chiếc xe kiểu dáng đặc biệt của cục điều tra lướt qua, còn có chiếc xe của đài truyền hình nào đó theo ngay phía sau, có vẻ là chạy sang nhà máy đêm qua.
Không nhìn nhiều mấy chiếc xe, hai người cứ thế rời đi.
Trong buổi sáng loại được hai địa điểm, buổi trưa nghỉ ngơi một chút, Trần Cảnh cùng Tiểu Bàn lại nhìn vào bản đồ, phát hiện chỉ còn ba địa điểm cuối cùng.
Nơi cách bọn họ gần nhất là một trung tâm mai mối ở một tòa nhà ba tầng, bởi vì các lượt khách hàng đều xem như chất lượng khá cao, thế nên thanh danh chỗ này cũng rất tốt, tốt đến mức có thể xem nhẹ việc nơi đây từng xảy ra hai vụ mất tích.
Trần Cảnh cất bản đồ, nói ngắn gọn: “Đi chỗ này.”
Trung tâm mai mối cũng khá gần, không đến nửa giờ đã có thể đến nơi. Đứng cách một con đường nhìn về phía bảng quảng cáo duy nhất của tòa nhà ba tầng, hai người đột nhiên phát hiện nơi này đã hơi khác với hình ảnh chụp lúc tra tin tức, đã trở nên sang trọng hơn không ít, thường xuyên có người ra vào ở cửa, một bà dì vừa mới đi vào lại ra cửa lần nữa, đứng chào tạm biệt khách hàng, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười.
Liếc nhìn nhau một cái, Trần Cảnh với Tiểu Bàn băng qua đường lớn, đi vào trong trung tâm.
Trung tâm mai mối càng làm càng lớn, kiếm lời được không ít tiền, trang hoàng bên trong cũng y hệt bên ngoài, đều lộ vẻ xa hoa. Bà dì vừa nãy còn đứng ở cửa thấy bọn họ bước vào, vừa mới ngồi xuống lại lần nữa đứng lên, cười cười đến gần.
Loại tình huống có chút nhiệt tình quá mức này Tiểu Bàn vẫn có kinh nghiệm ứng phó hơn, đầu tiên không cho đối phương cơ hội mở miệng, lại nói đông nói tây một hồi, tự tạo cho mình một thân phận phú nhị đại* hết sức hấp dẫn, liên tục thu hút sự chú ý của bà dì, Trần Cảnh bên này liền nhân cơ hội xem xét xung quanh.
*Phú nhị đại (富二代): thế hệ giàu có đời thứ hai, là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. (Theo Wikipedia)
Không gian bên trong rất lớn, nơi bọn họ đang đứng là sảnh lớn, ngoại trừ bọn họ còn có vài người khác, có cả vài bác trai bác gái nhọc lòng đến đây tìm cho con mình một đối tượng. Bên trên đỉnh đầu là trần cao của tòa nhà, có treo lơ lửng một cái đèn thủy tinh thật lớn, hết sức phô trương. Từ sảnh lớn còn có thể nhìn thấy một phần hành lang của tầng 2 tầng 3, bên trên liên tục có bóng người qua lại, còn cùng chuyện trò vui vẻ.
Vừa thu lại ánh mắt dò xét, từ cửa truyền đến tiếng đi không nhanh không chậm, cậu ta nghiêng mắt nhìn sang, nhìn thấy một đầu tóc vàng vừa nghịch chìa khóa trong tay vừa đi vào trung tâm, ánh mắt ngả ngớn lướt qua sảnh lớn, lúc sau dừng lại ở chỗ bà dì ngồi, xoay người tới gần.
Bà dì bên này cũng chú ý đến hắn, vừa ngẩng đầu đã trực tiếp nói thẳng: “Hoàng tiểu thư ở tầng một, phòng đầu tiên dãy bên trái.”
Đầu vàng lại cầm chìa khóa đi lên cầu thang.
Một mạch cho tới khi chuẩn bị điền thông tin, cuối cùng Tiểu Bàn cũng phải chấm dứt cuộc trò chuyện, bà dì hỏi về tuổi tác, cậu ta cũng thành thật nói ra hai con số.
Là hai đứa nhóc vẫn còn tuổi vị thành niên.
Tiểu Bàn với Trần Cảnh bị mời ra ngoài.
Lần nữa quay về nơi đối diện đường lớn, Tiểu Bàn nhìn về phía Trần Cảnh: “Sao rồi, có phát hiện gì không?”
Nhưng bọn họ chỉ ngồi một chỗ nhìn xung quanh, xác suất phát hiện được thứ bất thường thật sự không lớn lắm.
“Ở chỗ này,” Trần Cảnh nói, “Bên cạnh mép móng tay của tên tóc vàng vừa nãy có vết máu, đã khô lại, có lẽ đã có khá lâu trước đó, trên cổ cũng có miệng vết thương, mà chỉ có dị chủng mới có khả năng làm ra được vết thương như vậy.”
Cậu ta rũ mắt nói: “Vấn đề bây giờ là đi vào bằng cách nào.”
Tiểu Bàn nhìn cậu ta một cái, lại liếc nhìn thêm một cái nữa: “….. Hình như có người làm được đó.”
Người dân Giang đã thành niên tỉnh dậy vào giữa trưa.
Bên ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, mặt trời đã leo lên điểm cao nhất, ánh sáng chói chang chiếu vào phòng, cậu trước tiên mở mắt, lát sau lại từ từ nhắm lại.
Lúc lần nữa chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, điện thoại đặt một bên vang lên, hơn nữa còn run không ngừng, cậu trở mình, tiện tay ấn nhận.
Là học sinh trung học gọi tới, hỏi cậu đang ở đâu. Cậu lần nữa nằm vật vã trên giường, mắt nhìn về dòng chữ in ở đầu giường, nói tên khách sạn.
Hai học sinh cấp ba đến.
Đêm qua vừa tiến hành một trận quay cuồng, Giang Vu Tận kéo lê cái thân thể nặng nề rời giường đi rửa mặt, đứng trước gương tiện tay đè lại vài sợi tóc nhếch lên, hai học sinh trung học ngồi trên sô pha nhỏ giọng nói gì đó.
Đợi đến khi cậu rửa mặt rồi lại mặc vào chiếc áo sơ mi nhăn nheo, học sinh cấp ba nói đủ loại lí do muốn cho cậu đi ra ngoài tham thú xung quanh, hi vọng cậu đi đến một nơi.
Giang Vu Tận: “Hả?”
Đứng trước trung tâm mai mối ba tầng, Giang Vu Tận quay đầu hỏi hai học sinh cấp ba đứng sau: “Cái này thật sự là một phần của chuyến đi trải nghiệm xã hội thực tiễn của mấy đứa à?”
Trần Cảnh liếc mắt sang chỗ khác, Tiểu Bàn tiếp nhận áp lực mà gật đầu, căng da đầu mà nói: “Chỉ nói chuyện một chút là được, cố gắng kéo dài một chút, sau khi nói chuyện xong chủ tiệm sẽ cho chúng ta con dấu.”
Giang Vu Tận làm một cái ngáp, nhấc chân bước vào bên trong, Trần Cảnh đi theo bên cạnh, Tiểu Bàn ở bên ngoài chào hỏi.
Bà dì trước đó còn vừa mới nói chuyện phiếm với người khác, trên mặt vẫn treo nụ cười, quay đầu nhìn thấy mấy người bọn họ, biểu cảm hơi thay đổi, lúc sau thấy người đi theo phía sau nhìn ngó đánh giá trung tâm, nụ cười lại lần nữa được kéo lên, đứng dậy đi tới.
Giang Vu Tận ngồi trên ghế salon, trước mặt có thêm một tách trà, bà dì ngồi xuống đối diện cậu, quan sát cậu, lại nhanh chóng nhìn sang Trần Cảnh ngồi bên cảnh, sau khi hiểu rõ quan hệ của bọn họ, nhất thời có hơi khó nói.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người dẫn theo con trai đến trung tâm mai mối.
Người trước mặt quần áo có vẻ nhăn nhúm, tóc cũng loạn cào cào, cả người đều lộ ra cảm giác như là người đến tận giữa trưa mới rời giường, không giống một đại gia nhiều tiền, trên người tỏa ra một loại khí chất như một con cá ướp muối không màng nhân thế, nhất thời khó moi ra được một cái ưu điểm nào.
Nhưng bà mối giỏi nhất chính là bà mối giỏi nhất, bà dì vẫn như cũ cười hỏi: “Đến đăng kí tìm đối tượng nhỉ.”
Trên thực tế người dân Giang cũng không biết mình tới đây làm gì, nghe thế liền gật đầu.
Cậu vừa gật đầu một cái, nụ cười trên mặt bà dì cũng ngày càng kéo căng, sau khi uống một hớp nước, lại tiếp tục nói chuyện với cậu.
Thích xem phim truyền hình với chơi Anipop, sở trường là chơi Anipop, thu nhập cực kỳ không ổn định, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, vẫn có độc thân và có một đứa con trai học cấp ba.
Trò chuyện càng lâu, nụ cười trên mặt bà dì càng nhạt, ánh mắt lại càng trở nên nghiêm túc.
Từ lúc cuộc thoại này bắt đầu, buổi nói chuyện phiếm bình thường đã hoàn toàn biến chất, đây là một trận chiến đánh cược tôn nghiêm của một bà mối.
Cô ta chắc chắn phải đào ra được một cái ưu điểm mới được!
Bà dì cùng người dân Giang trò chuyện đến là nghiêm túc, Trần Cảnh ban đầu ngồi một bên đứng dậy, nhỏ giọng nói “Tôi đi tìm WC” rồi rời đi.
Thành công đi đến hành lang dẫn lên tầng 2, Trần Cảnh nhấc chân bước lên cầu thang, cúi đầu nhắn tin cho Tiểu Bàn, kêu đối phương phải luôn nhìn chằm chằm tình huống bên trong, nếu có bất kì tình huống gì, nhớ ưu tiên bảo vệ Giang Vu Tận. Tiểu Bàn nhắn lại đã nhận được.
Thời gian hiện tại không sớm cũng không muộn, mấy người đứng ở nói chuyện phiếm trước đó đã không thấy đâu, toàn bộ hành lang giờ chỉ còn mỗi một tiếng bước chân của Trần Cảnh.
Ánh mắt lướt qua từng dãy phòng, cậu ta vẫn còn nhớ rõ bà dì lúc trước đã nói cho đầu vàng【tầng một, phòng đầu tiên dãy bên trái】
Phòng đầu tiên dãy bên trái không khác gì với mấy căn phòng xung quanh, Trần Cảnh đưa mắt nhìn về phía camera, đứng trước cửa, trước tiên là gõ cửa. Không có người trả lời, bên trong cũng không có âm thanh gì.
Rũ mắt xuống, cậu ta tiện tay lấy tờ giấy đặt lên tay nắm cửa, lúc sau hơi vặn tay nắm.
Bên dưới cửa bị kẹt một chiếc khăn lông, Trần Cảnh hơi ngồi xổm xuống, kéo khăn lông ra.
Phần khăn lông bên ngoài bị kẹt ở cửa còn xem như sạch sẽ, còn bên trong đã bị nhuộm đỏ.
Mặt mày trầm xuống, Trần Cảnh đem khăn lông nhét về chỗ cũ, đứng dậy lấy từ trong túi ra đồ vật có dạng bùn nhão nhét vào ổ khóa, lát sau lại lấy ra bỏ vào túi, xoay người xuống lầu.
Ở tầng dưới, bà dì với Giang Vu Tận vẫn còn nói chuyện, nụ cười khách sáo trên khuôn mặt dì đã hoàn toàn biến mất. Nhưng người cùng dì nói chuyện là Giang Vu Tận lại hoàn toàn trái ngược, cầm tách trà dựa lưng trên ghế salon, sau khi nói chuyện còn từ từ làm hớp bổ sung nước.
Nhất thời chợt khó phân biệt rốt cuộc ai mới là người đi đăng kí tìm đối tượng.
Bà dì cầm bút để đăng kí, lại gần như sắp muốn chọt thủng một lỗ trên giấy. Có tiếng thông báo vang lên, Giang Vu Tận bớt chút thì giờ nhìn sang điện thoại, phát hiện là tin nhắn Thạch Bố nhắn tới.
Bởi sự việc diễn ra đêm qua, rất nhiều nơi trong nhà máy vô tình lọt vào phạm vi bị phá hủy, bây giờ còn đang cần sửa chữa gấp, công việc hôm qua cậu ta mới làm đều xem như uổng công vô ích, hiện tại còn phải ở cả ngày trong nhà máy để lên chỉnh sửa kế hoạch.
Nhìn qua có vẻ rất thảm, Giang Vu Tận cười một cái.
Lúc cậu xem điện thoại, bà dì nhân cơ hội uống nước nghỉ ngơi lấy sức để bắt đầu công cuộc nỗ lực đào ra một cái ưu điểm.
Tâm tình cực tốt, Giang Vu Tận cầm tách trà* dựa lưng vào ghế salon cười nói: “Không cần gấp, từ từ sẽ đến thôi.”
*Bản gốc là “杯水” nghĩa là ly nước (bên trên trà dưới đây nước???), tui xem bản QT trên wiki cũng là ly nước, chắc tác giả nhầm:))))
Đôi mắt bà dì sáng lên, cầm lấy điện thoại: “Cậu cười lên một chút được không?”
Giang Vu Tận: “Hả?”
Lúc Trần Cảnh dưới tầng, người dân Giang cũng mới vừa điền xong đơn đăng kí. Trong mắt bà dì chứa giọt nước mắt nóng bỏng, giống như kích động khi vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, tràn đầy cảm giác thành tựu, toàn thân vui sướng, thậm chí còn miễn phí tiền đăng kí, một lòng đắm chìm trong thành công to lớn.
Không hiểu vì sao bà dì này lại kích động như vậy, tóm lại là vừa được miễn phí gì đó, nhìn thấy học sinh trung học trở về, Giang Vu Tận đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Bà dì đắm chìm trong thành công trong nháy mắt giữ chặt cậu, lưu lại một cách liên lạc, nói là sau này nếu có tin gì chắc chắn sẽ liên hệ cậu đầu tiên.
Ra đến cửa trung tâm mai mối, Giang Vu Tận quay đầu nhìn về học sinh cấp ba, hỏi: “Chỉ cần vậy là được rồi nhỉ, có cần làm gì nữa không?”
Trần Cảnh: “…”
Làm thêm bước nữa là thật sự giới thiệu đối tượng.
Cậu ta nói: “Vậy là được rồi.”
Ban đầu chỉ tưởng nói chuyện câu giờ một lúc liền được, ai ngờ người này lại khơi lên dục vọng thắng thua của bà dì, còn thật sự điền đơn đăng kí.
Nhiệm vụ hoàn thành, Giang Vu Tận đi bộ, ra đi tìm đặc sản thành phố F.
Nhìn bóng dáng người đàn ông trưởng thành biến mất cuối phố, Trần Cảnh vẫy tay với Tiểu Bàn còn ở bên kia chú ý tình huống, Tiểu Bàn từ từ chạy tới.
Đem bùn đặt trong túi mềm đưa cho đối phương, Trần Cảnh nói: “Trong hôm nay cần làm cho xong một cái chìa khóa, buổi tối lại lẻn vào nhìn xem.”
Tiểu Bàn gật đầu.
Đặc sản thành phố F là rượu, đủ loại rượu trái cây, số độ còn cao hơn rượu trái cây bình thường một chút, chỉ cần tìm đúng chỗ, cả con đường đều ngào ngạt mùi rượu trái cây.
Người buổi chiều vẫn còn ngồi trong tiệm uống rượu, ngoài trừ khách du lịch thì là người địa phương rãnh rỗi. Mà để người địa phương kể lại việc xảy ra ở đây lại càng như hạ bút thành văn, các loại chuyện bát quái không xuất hiện trên bản tin đều được kể hết.
Giang Vu Tận ngồi trong góc vừa chơi Anipop vừa uống rượu, nhân tiện còn nghe ngóng tin tức.
Không phải là mấy tin cẩu huyết hay chuyện bát quái cậu thường thích nghe, là chuyện về một nữ sinh mất tích gần đây, cửa nhà bị cạy mở, trong phòng tán loạn, người cũng không thấy bóng dáng.
Sự việc phát sinh gần đây, người dân bản địa xung quanh cũng đang thảo luận về việc này, lúc sau lại chuyển đến chuyện xảy ra tại nhà máy ở ngoại ô, nói là không có camera ghi lại, hiện trường cũng loạn tứ tung.
Người dân Giang không nghe tiếp, ngẩng đầu gọi nhân viên cửa hàng, muốn gọi một bình rượu dứa nhỏ, thơm thơm ngọt ngọt.