Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Gã đàn ông tệ bạc cùng với Tiểu Lệ đang định xông vào trong xe sống chết đến cùng vẫn còn đang bận giằng co, bỗng dưng một bào tử huỳnh quang đột nhiên bay vào từ cửa kính xe, gã đàn ông liếc mắt nhìn sáng, lập tức phát ra tiếng kêu thất thanh.
Công dân Giang đứng bên cạnh cũng hơi tiến lên một bước, nhìn thoáng qua, Tiểu Lệ ở bên cạnh cũng dòm vào trong. Tuy vậy gã đàn ông tệ bạc đó vẫn còn sống, Hồ Lịch đã kịp thời ra tay đập nát cửa kính, qua một lớp găng tay mà bóp nát bào tử, ngoại trừ việc kêu la đến lạc giọng thì không có vết thương nặng nề nào.
Người sau lưng tự nắm lấy cánh tay thở dài, có vẻ rất tiếc nuối.
Hồ Lịch kéo mạnh cửa xe ra ngoài, đưa người bên trong ra rồi quay đầu nói: “Tôi là người của Đội Điều tra Đặc biệt, để tôi đưa mấy cô cậu ra ngoài trước.”
Biết Tiểu Lệ sẽ lập tức chạy tới, gã đàn ông tệ bạc vừa ra khỏi xe liền lập tức định chạy ra bên ngoài, kết quả chạy được nửa chừng lại suýt va vào bào tử, lại sợ tới mức hét lên thất thanh.
Hồ Lịch: “…..”
Lần đầu tiên, Hồ Lịch cảm thấy bên trán mình đập thình thịch. Anh ta im lặng bóp nát bào tử lần nữa, sau đó quay đầu nhìn về gã đàn ông đứng trốn sau lưng mình, đôi mắt vốn không có cảm xúc lại càng trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Thật lòng mà nói, trừ khi công việc yêu cầu, anh ta hoàn toàn không ngại trực tiếp giết hết những người ở đây.
Gã đàn ông nhìn thành thật nhưng thật ra vẫn đang âm thầm giằng co, quyết không chịu đến gần Tiểu Lệ một bước, một lần khoảng cách sát lại gần liền chạy ra chỗ khác trốn, một con đường thẳng bị gã chạy tới lui một hồi như muốn biến thành một vòng tròn.
Nếu để mà so sánh, người khiến người ta yên lòng nhất có lẽ là người dân Giang. Toàn bộ đường đi đều không lộn xộn, cũng không la hét thất thanh như gã đàn ông kia, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, định miêu tả lại lần nữa hình dáng của chiếc mũ bảo hiểm bị trộm cùng với nỗi đau đớn của mình.
Người này sau khi hóng chuyện vui mới nhớ ra mình vẫn chưa tìm lại được mũ bảo hiểm.
Do bị cây La Sa không ngừng chèn ép, khu vực hầm để xe và những nơi quanh đó đều bị hư hại, điên cuồng sụp đổ, nhưng cũng may là có rễ cây chống đỡ tòa nhà, giúp cho nó không bị sập hoàn toàn.
Đi qua rễ cây cũng không thoải mái gì, cần phải thường xuyên cúi người khom lưng, đôi khi còn gặp được bào tử đột ngột xuất hiện, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng la hét thất thanh của gã đàn ông khiến tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cuối cùng khi đối phương hét lên lần nữa, Hồ Lịch tới bên cạnh gã, cầm bào tử đưa tới trước mặt, nhẹ giọng cười nói: “Anh mà còn kêu nữa thì tôi sẽ làm cho anh không kêu được.”
Trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cả người gã đàn ông lập tức run lên, khắp người nổi đầy da gà. Gã đến cử động cũng không dám, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Anh không phải là người của Đội Điều tra…”
Hồ Lịch nói với gã: “Chúng tôi là Đội Điều tra Đặc biệt chứ không phải cảnh sát.”
Gã đàn ông tệ bạc không dám nói gì thêm, cũng không dám la hét thất thanh lần nữa.
Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh. Giang Vu Tận giơ ngón cái với Hồ Lịch: “Quá xuất sắc.”
Hồ Lịch nhận lấy lời khen này, cuối cùng cũng dẫn được ba người ra khỏi hầm để xe.
Lúc ra khỏi hầm để xe cũng không giống như hai người Tiểu Lệ tưởng tượng, bầu trời tràn ngập ánh nắng mà bên ngoài cũng là một màu u ám, tất cả ánh sáng đều bị những tán lá từ cái cây mọc từ dưới đất chắn mất, diện mạo của quảng trường cũng hoàn toàn thay đổi.
Hồ Lịch dẫn theo nhóm người đi qua quảng trường gần như trở thành đống đổ nát, cả đường không ngừng tránh né các mảnh vỡ từ tòa nhà.
Cho đến khi đi đến quảng trường bên cạnh, gần như đã hoàn toàn ra khỏi khu vực nguy hiểm, cũng có thể nhìn thấy xe của Đội Điều tra dừng cách đó không xa. Hồ Lịch không đi nữa, dừng chân chỉ về phía xe của Đội Điều tra, nói: “Đi dọc theo con đường này, sau đó lên xe là mấy người được an toàn.”
Rõ ràng là anh ta không định hộ tống bọn họ cả một đường, sắc mặt Tiểu Lệ và gã đàn ông lập tức trắng bệch, nhưng hiểu rằng đoạn đường này không đi không được, vì thế chậm chạp lê chân bước đi.
Giang Vu Tận cũng chậm rãi đi theo, tầm mắt không ngừng nhìn quanh đống đổ nát.
Dù đang ở trong tình huống như này, người này vẫn chịu từ bỏ việc tìm lại mũ bảo hiểm. Hồ Lịch nhìn cậu rồi xoay người rời đi.
Trên đường đi, Giang Vu Tận quan sát tình hình xung quanh, trong khi Tiểu Lệ còn đang ngước lên để ý bên trên thì gã đàn ông tệ bạc có vẻ khá nóng vội, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn sang Tiểu Lệ, rồi lại ngửa đầu lên trời chú ý xem có thứ gì rơi xuống không.
Từ nơi này nhìn lên vừa vặn có thể nhìn thấy tình trạng của cái cây khổng lồ nằm trên mặt đất. Những phần rễ cây to lớn sần sùi đang không ngừng bị chặt ra thành từng khúc, lúc rơi xuống còn mang theo cả mấy khối xi măng rơi ra từ các tòa nhà, tạo nên những tiếng động lớn khi va chạm với mặt đất. Thiếu mất vài phần rễ, năng lực hấp thụ dinh dưỡng của cây cũng nhanh chóng suy yếu, lá cây La Sa vốn tươi tốt đến nỗi che lấp ánh mặt trời dần dần khô héo rồi lần lượt rơi xuống mặt đất. Cũng có không ít mầm cây mới kiên cường mọc lên nhưng hoàn toàn không theo kịp tốc độ rơi xuống. Đại thụ không phát ra nổi âm thanh nhưng các rễ cây và cành cây còn lại vẫn không ngừng chuyển động, không ngừng quấn lấy các tòa nhà. Các công trình kiến trúc bị đè ép, phát ra những âm thanh rợn người.
Âm thanh khi nãy họ nghe được ở hầm để xe là âm thanh này. Thứ bên trên hoàn toàn đã vượt qua nhận thức được phát triển hơn vài chục năm, Tiểu Lệ ngẩng đầu chú ý đến động tĩnh phía trên, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi thứ to lớn như vậy mà vẫn có người đủ năng lực xử lý nó.
Một nửa phiến lá to lớn đã khô héo của đại thụ bắt đầu rớt xuống, lá rơi che lấp cả bầu trời, gã đàn ông không hề chú ý đến Tiểu Lệ mà cẩn thận quan sát thứ rơi xuống giữa đám lá cây.
Sau đó bọn họ thấy một người cầm dao găm đứng trên một rễ cây lớn. Cả người mặc đồ đen, rất cao rất đẹp, nhìn qua có vẻ không dễ chọc, hơn nữa nhìn cũng rất quen mắt. Ở ngay trước mặt hắn, thân cây dần dần bị nứt thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lục hệt như thác nước không ngừng chảy xuống, cành lá ven đường đang tươi tốt dần khô héo, các công trình dính phải chất lỏng màu xanh lục hầu như đều bị ăn mòn hoàn toàn.
Đôi mắt Tiểu Lệ dần dần mở lớn, nhìn về phía Giang Vu Tận, nói: “…… Đây không phải là bạn trai anh sao?”
Ánh mắt Giang Vu Tận rời khỏi đống phế tích, ngẩng đầu nhìn lướt qua phía trên sau đó nói: “Là bạn trai cũ.”
“?”
Đôi mắt Tiểu Lệ lại trợn to hơn nữa, Giang Vu Tận bổ sung: “Vừa mới chia tay.”
Cậu gọi bữa cơm mà bọn họ cùng nhau ăn vừa nãy là bữa cuối cùng trước khi chia tay.
Miệng người này là một cái ga tàu lửa chính hiệu, mỗi ngày xe lửa đều chạy tới chạy lui nhưng nếu chỉ nhìn bên ngoài, người khác hoàn toàn không biết được cậu có đang chạy tàu lửa hay không, mà Tiểu Lệ hiển nhiên là tin vào câu chuyện kỳ lạ của cậu: “Không ngờ sau khi ăn một bữa chúng ta đều…”
Cô đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình đã hoàn toàn lạc hướng, vì thế lập tức phanh lại, nhanh chóng hỏi câu hỏi mà mình vốn định hỏi: “Không phải anh nói bạn trai anh… bạn trai cũ là nhân viên cứu hộ động vật nhỏ sao?”
Thứ trước mặt này nhìn như nào cũng không hình dung ra được hình dáng của động vật nhỏ.
Cái cây to lớn hoàn toàn ngã xuống theo bộ rễ không còn sự sống, ánh sáng lần nữa chiếu lên đống đổ nát, người đang đứng trên cao hơi ngồi xổm xuống, từ ngay giữa cây lớn lấy ra một thứ giống như một nhánh cây.
Giang Vu Tận nói: “Cái này không phải rất nhỏ à.”
Tiểu Lệ: “…..?”
Cây La Sa đã được giải quyết, các nhân viên chuyên nghiệp bắt đầu đánh giá tình hình và giữ cho các tòa nhà không đột ngột sập xuống lần nữa, hàng loạt chiếc xe cũng nhanh chóng chạy tới, tiến hành thu thập chứng cứ tại hiện trường. Nơi này vốn dĩ không cần dùng đến xe cứu thương nhưng lúc các nhân viên bên bộ phận tài chính nhìn thấy cảnh tượng đổ nát này thì đôi mắt trở nên đờ đẫn, hô hấp khó khăn, lồng ngực không ngừng phập phồng, vì sự an toàn của họ có người đã gọi thêm xe cứu thương.
Những người được cứu ra từ bãi đỗ xe đều lành lặn không có bất kì vết thương nào, năng lực hoạt động cũng bình thường, giữ người ở lại hiện trường chỉ gây thêm phiền phức, thế nên sau khi nhân viên công tác hỏi qua liền cho phép họ rời đi.
Tuy nhiên, ba người không có ai rời đi. Xe máy điện của Giang Vu Tận vẫn còn bình thường nhưng các đồng chí đến trợ giúp lại là cảnh sát giao thông, cậu không có mũ bảo hiểm thì muốn đi cũng có. Còn gã đàn ông tệ bạc kia cuối cùng vẫn bị Tiểu Lệ tóm được, dáng người Tiểu Lệ trông có vẻ xinh xắn, mảnh mai nhưng thực tế hai tay của cô đều là cơ bắp tạo ra từ việc tập luyện võ thuật. Gã đàn ông kia hoàn toàn không chống đỡ được, lập tức ăn ngay vài đấm vào mặt khiến khuôn mặt sưng lên hơn phân nửa. Lúc sau những người xung quanh mới chú ý đến tình hình bên này, vài người hợp sức kéo Tiểu Lệ ra, tránh cho gã đàn ông tệ bạc được ăn thêm vài đấm nữa.
Giang Vu Tận ở một bên tạm thời quên đi sự đau buồn do mất mũ bảo hiểm, vui vẻ đứng bên cạnh xe điện của mình hóng chuyện, còn tiện thể chia sẻ thành quả hôm nay cho người ủy thác. Người ủy thác rất hào phóng mà chuyển tiền ủy thác, đồng thời cũng quyết định đêm nay liền đi đối chất*.
* “Đối chất” là một thuật ngữ pháp lý, mang ý nghĩa đối mặt trực tiếp và chất vấn. Trong tiếng Anh, “đối chất” thường được dịch là “cross-examination”.
Giang Vu Tận tỏ vẻ chúc mừng, sau khi kết thúc trò chuyện thì gọi cho học sinh trung học, hy vọng đối phương có thể đưa mũ bảo hiểm tới đây.
Học sinh trung học rất nhanh liền đến nơi, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm mới tinh, tới nhanh hơn nhiều so với dự đoán của cậu.
Ánh mắt Trần Cảnh liếc qua một lượt đống đổ nát rồi đưa mũ bảo hiểm cho Giang Vu Tận.
Giang Vu Tận thể hiện sự chúc mừng, và trong lúc trò chuyện, sau khi kết thúc nhiệm vụ vào sáng sớm hôm nay, anh đã gọi điện cho một học sinh trung học, hy vọng người đó có thể trả lại cho anh cái mũ giáp.
Học sinh trung học nhanh chóng đến nơi, trên tay cầm chiếc mũ giáp mới tinh, nhanh hơn nhiều so với dự đoán của anh.
Trần Cảnh rút tầm mắt khỏi đống đổ nát, đưa mũ giáp cho Giang Vu Tận.
Có được cái mũ bảo hiểm thứ 3, Giang Vu Tận nhanh chóng đội lên đầu, vừa đội vừa hỏi: “Sao cậu đến nhanh vậy?”
Trần Cảnh hơi cúi đầu, trả lời rằng mình trùng hợp ở gần đây.
Giang Vu Tận nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới: “Sao quần áo cậu lại bẩn thế này?”
Trần Cảnh nói: “Do đi thực tập thực tế, lúc làm việc bị dính bẩn.”
Giang Vu Tận vỗ vai cậu ta, nói: “Cậu giúp người ta làm việc, người ta có trả tiền cho cậu không?”
“Nếu có ai bắt nạt cậu thật thì cứ nói với tôi, để tôi đi dạy dỗ tên đó.”
Nói xong, Giang Vu Tận lặng lẽ lấy đi chiếc lá màu xanh dính sau cổ áo của đối phương, người đội mũ bảo hiểm ngáp một cái: “Trước tiên về nhà ngủ một giấc trước đi.”
Trong khi cha con bên này có khoảnh khắc quan tâm xúc động lòng người thì không khí trong xe của Đội Điều tra lại rất yên tĩnh.
Trần Cảnh lặng lẽ gỡ một chiếc lá xanh nhỏ kẹp trên cổ áo của Giang Vu Tận, sau đó ngáp một cái, nói: “Về nhà ngủ một giấc đi.”
Trong khi đó, ở trong xe của Đặc Sưu đội, không khí lại rất yên tĩnh.’
Từ Đồng Quy cúi đầu xử lý vết thương nhỏ trên tay, Hồ Lịch đứng một bên nghe báo cáo từ nhân viên thu thập chứng cứ. Người thu thập chứng cứ báo cáo:
“Trên con đường bằng kính, chúng tôi phát hiện khẩu súng tạo ra lỗ đạn và các loại súng đạn thu được tại hiện trường là hai loại khác nhau, lỗ đạn có vẻ là do đạn M866 chuyên dụng gây ra. Nhưng theo quy tắc của tổ chức Zero được phát hiện thông qua các chi tiết lưu lại ở các hiện trường, loại đạn này thường không được sử dụng, mà được đặt trong kho dự phòng, mỗi lần sử dụng đều có hồ sơ lưu lại.”
Trong kho có tổng cộng mười bảy viên đạn M866, nhưng thực tế chỉ còn mười sáu viên, còn một viên bị phát hiện ở gần khu vực tấm kính bị phá hủy. Viên đạn này đã được sử dụng, nhưng không để lại bất kỳ hồ sơ nào, rất có thể là bị sử dụng trái phép.
Thi thể vừa mới chết không lâu, súng bị cướp đoạt, đủ loại bằng chứng chứng minh rằng đã có người vào đi vào trong động trước họ hơn nữa đã rời đi.
Từ Đồng Quy hỏi: “Trước đó có ai thuộc người của tổ chức kia ở đây không?”
Người thu thập chứng cứ gật đầu: “Đã tìm thấy, nhưng người đó đã tử vong. Kết quả kiểm tra sơ bộ cho thấy nguyên nhân tử vong là do bị một vũ khí sắc bén đâm vào tim, ngoại trừ cái này, cổ còn có dấu vết bị siết chặt, tròng mắt có dấu vết bị tổn thương do bị vũ khí sắc bén gây ra.”
“Đồ dùng cá nhân trên thi thể đều biến mất. Bên cạnh có một chiếc USB trống, bên trong không có thẻ nhớ, có lẽ đã bị ai đó lấy đi.”
Người thu thập chứng cứ tiếp tục nói: “Không biết điều này có cần báo cáo hay không, nhưng trên thi thể còn có những vết thương khác, có vài vết hình thành vào khoảng một hai ngày trước, có vết mới chỉ có ngày hôm nay.”
Hồ Lịch suy nghĩ một chút, rồi ngồi ngay ngắn lại, nói: “Đi kiểm tra lại camera giám sát.”
Vì thế trong xe lại đổi một người mới, đối phương bắt đầu thao tác vài cái trên máy tính, lục lại các đoạn ghi hình khi đó.
Thứ bọn họ kiểm tra chính là đoạn ghi hình trước lúc họ đi vào trong động, lúc nhảy vào động anh ta có nhìn qua thời gian, vẫn còn nhớ rõ lúc ấy là khi nào.
Nhiều hình ảnh được ghi hình bắt đầu cùng phát lại. Hồ Lịch thấy được một người chạy xe máy điện xuất hiện trong phạm vi giám sát. Đối phương từ từ dừng lại ở ven đường, nhìn quanh một vòng rồi lên xe điện rời đi, lúc sau lại xuất hiện trên một đoạn ghi hình khác.
Đối phương dừng xe ở bãi đỗ xe gần quảng trường, lúc vượt qua vạch kẻ đường, tiến vào quảng trường, sau đó lại có hai người khác cũng bước vào hầm để xe.
Trong khoảng thời gian trước khi bọn họ xuống động, hai người khác ở khu vực bãi đậu xe vẫn liên tục xuất hiện trong các đoạn ghi hình khác nhau.
Cả hai bên đều xuất hiện rõ ràng trong camera giám sát, hoàn toàn không có điểm nào khả nghi.
Có quá nhiều màn hình, hơn nữa hình ảnh lại lộn xộn khiến Hồ Lịch cảm thấy mỏi mắt. Anh ta rời mắt khỏi màn hình, nói: “Mang đến cho người trong bộ phận của cậu cẩn thận kiểm tra lại lần nữa đi.”
Công tác kiểm tra thường chỉ mang tính hình thức, vốn cũng không kỳ vọng quá nhiều. Người có thể lẻn vào trong động nếu đã muốn trốn thì đương nhiên có khả năng tránh khỏi phạm vi của camera giám sát.
Hồ Lịch lần nữa chỉnh lại chiếc áo sơ mi hoa của mình, thở dài.
Cuối cùng vẫn phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả.
———
Về đến nhà, Giang Vu Tận cũng không định ngủ nướng mà nằm trên ghế sô pha xem phim truyền hình, trong khi đó học sinh trung học sau khi tắm rửa thì liền đi vào phòng bếp nấu cơm.
Bữa tối hôm nay được ăn trên bàn trà trong phòng khách. Bởi vì tầm mắt Giang Vu Tận gần như không chịu rời khỏi màn hình TV, học sinh trung học chỉ có thể kiên nhẫn mang đồ ăn sang phòng khách để Giang Vu Tận có thể ăn nhiều hơn.
Bộ phim truyền hình hôm nay chiếu là bản điện ảnh, được phát liên tục suốt ba giờ. Sau khi ăn tối, học sinh trung học đi ra ngoài tản bộ, Giang Vu Tận đến đầu cũng không thèm quay lại, chỉ gật đầu rồi nói một câu: “Đi thong thả”.
Trần Cảnh đi gặp Trương Hân và Tiểu Bàn.
Trước đó bọn họ đã hẹn gặp nhau tại chợ thực phẩm gần con đường cây lá xanh nhưng sau đó lại đổi thành tiệm cà phê. Nguyên do chủ yếu vẫn là vì Trần Cảnh thường hay mua đồ ăn ở đây thế nên các bác trai và bác gái bán hàng đã nhớ kĩ cậu ta. Lần nào đi ngang qua đó cũng bị kêu lại nói chuyện vậy nên bọn họ chỉ đành thay đổi địa điểm gặp mặt.
Vừa mới thấy mặt, Trần Cảnh nhanh chóng lấy ra một chiếc USB. Trên USB có vết máu nhưng phần lớn đều đã được lau sạch, chỉ còn lại một góc nhỏ còn dính vết máu loang lổ, dẫu vậy cũng không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
Nhận được ánh mắt của hai người còn lại, cậu ta nói: “Đây là cái USB tôi tìm được khi đụng mặt người của Zero ở thành phố F lúc trước, trong đó có thể chứa một vài thông tin hữu ích.”
Hôm qua sau khi từ chỗ Giang Vu Tận nghe thấy tin tức người của tổ chức xuất hiện, cậu ta đã chạy đến công viên trò chơi mà đối phương nói, trùng hợp bắt gặp người của Đội Điều tra cầm nhánh cây rời đi.
Đoán rằng người của Đội Điều tra nhất định sẽ dựa vào nhánh cây để tìm cây mẹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra kẻ có vết thương trên mặt kia chắc chắn cũng ở đó, cậu ta chờ ở cửa Đội Điều tra, chờ tới khi xe bắt đầu xuất phát.
Người ngồi trong xe là đội phó và Từ Đồng Quy, cả hai đều là người khó theo dõi thế nên cậu ta không trực tiếp đi theo mà hỏi thăm một vòng người đi đường để tìm ra hướng di chuyển của xe.
Xe cuối cùng dừng lại ở gần quảng trường Daigo, hai người trong xe cũng đi xuống.
Chính là nơi này.
Không đi theo hai người kia, cậu ta tự thân vận động bắt đầu đi tìm. Hơn nữa còn tìm được người, gã nhân viên ngầm kia thật sự rất dễ giải quyết, chỉ cần một phát súng là có thể dựa vào cây La Sa để giải quyết gã. Nhưng gã đàn ông có vết thương trên mặt kia lại khó giải quyết hơn nhiều, cậu ta cũng phải tốn không ít sức mới giải quyết được gã, khả năng cao là do trên người đối phương còn có vết thương thế nên lúc giải quyết gã cũng dễ hơn so với tưởng tượng.
Không ngờ người này lại hành động một cách liều lĩnh như vậy. Trương Hân và Tiểu Bàn buột miệng thốt lên từ ngữ kinh ngạc, sau đó nhận USB đưa vào máy tính.
Trần Cảnh nói: “Trước khi gã chết đã thừa nhận người thả dị chủng vào trường học lúc trước là gã, mục đích là để kiểm tra xem dị chủng bọn họ tìm có lẩn trốn trong các trường học hay không.”
Dị chủng gã muốn tìm là dị chủng của phó bản trường học Quái Đàm, gọi là Sáu Góc. Nếu phó bản trường học bị phá hủy, các dị chủng sẽ lựa chọn nơi có hoàn cảnh tương tự với phó bản để nương nhờ, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc hẳn Sáu Góc khi ra hiện thực sẽ chọn ở tại trường học. Bản thân Sáu Góc có tính biệt lập, chỉ cần có dị chủng khác xuất hiện trên lãnh thổ của nó thì nó sẽ không chút do dự giết chết bất kỳ dị chủng xâm nhập nào.
Cây La Sa là nhiệm vụ tổ chức giao cho gã sau đó, rất đơn giản, chỉ cần thực hiện vài thí nghiệm thực tiễn rồi ghi chép lại kết quả là được.
Gã chắc hẳn cũng không nghĩ rằng mình sẽ lại phải bỏ mạng vì công việc đơn giản này.
Trương Hân nói: “Vậy có khi nào tổ chức đó sẽ nghi ngờ cậu không?”
Trần Cảnh lắc đầu, xuất phát từ loại bản năng khinh thường người khác, gã đàn ông kia đến lúc chết vẫn chưa dám tin sẽ chết dưới tay cậu ta, cũng không nói về cậu ta với tổ chức thế nên Zero cũng chưa biết đến sự tồn tại của cậu ta.
Tiểu Bàn: “Vậy gã không nói gì với tổ chức sao?”
Trần Cảnh nói: “Gã nói Thạch Bố.” Đối phương dường như vẫn luôn cho rằng Thạch Bố đang truy lùng thông tin của gã.
———
Xem xong một bộ phim truyền hình sau đó ngủ một giấc mĩ mãn, lúc rời giường vào giữa trưa hôm sau, Giang Vu Tận nhận được cuộc gọi từ Thạch Bố. Đối phương nói gần đây trúng được cái giải nhỏ, muốn mời cậu đi ăn một bữa lớn.
Người vừa mới đau buồn vì mất cái mũ bảo hiểm thứ hai, hơn nữa còn đang tiếc tiền để mua cái mũ bảo hiểm thứ ba lập tức rời giường.
Bởi vì Thạch Bố sau khi ăn xong còn cần phải tiếp tục đi làm vì vậy đã chọn một nơi gần công ty, Giang Vu Tận tới ăn ké uống ké hoàn toàn không ý kiến.
Công ty Thạch Bố nằm ở một khu cao cấp mới khánh thành, xung quanh đều là các tòa nhà cao tầng màu xanh, tòa này so với tòa kia còn cao cấp hơn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Giữa trưa vừa đúng lúc là giờ tan ca của nhóm nhân viên văn phòng, mọi người mặc trang phục công sở, bước chân vội vã lướt qua.
Giang Vu Tận tìm được chỗ đỗ xe điện của mình, trên người mặc áo sơ mi vừa rộng thùng thình lại nhăn nheo, gửi tin nhắn cho Thạch Bố.
Thạch Bố không trả lời ngay, nhưng vài phút sau đã có mặt, trên người mặc quần tây, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm áo vest, vừa lóa mắt lại có phần lạ lẫm.
Khi nhìn thấy người đứng bên đường, Thạch Bố lộ ra nụ cười ngốc nghếch trước sau như một, gọi một tiếng “Anh”.
Giang Vu Tận cùng Thạch Bố đi vào bên trong nhà hàng.
Người này có vẻ như thật sự đã trúng được giải thưởng nhỏ, chọn nhà hàng trông rất sang trọng, thậm chí phục vụ ở đây còn ăn mặc chỉnh tề hơn cả cậu.
Giang Vu Tận nhận thực đơn từ Thạch Bố, cậu nhìn lướt qua, hỏi: “Nhân tiện, sao đột nhiên cậu lại có tiền vậy?”
Thạch Bố nở nụ cười đặc trưng, nói: “Hôm nay có người gọi điện cho tớ, nói là tớ trúng thưởng, giữa trưa đến nhà hàng này chờ, sẽ có người liên hệ.”
Giang Vu Tận: “……”
Giang Vu Tận lập tức đứng dậy rời đi.
Tên ngốc này thật sự hết thuốc chữa.