Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
Quái lạ thay.
Minh Duyệt mạnh mẽ lắc đầu, mình đang nghĩ gì thế?
Thứ kỳ quái nhất trước mắt giờ chính là: chẳng lẽ Minh Kiều không hề đau lòng cũng không hề phẫn nộ chút nào sau một loạt sự kiện xảy đến với nàng sao?
Thật ra trước khi nhìn thấy Minh Kiều, cô bé cho rằng sẽ thấy được một Minh Kiều rất suy sụp, rất nóng nảy, bởi trước khi phát hiện dì út và vị hôn phu có vấn đề, nàng đã gặp phải đả kích bị đuổi ra khỏi nhà, cho dù đây là do chính nàng gieo gió gặt bão.
Ba chuyện này, dù là chuyện nào xảy ra đối với một người đều là cú đả kích rất lớn, chứ đừng nói đến ba chuyện cộng thành một.
Nhưng mà lại không có. Mấy ngày nay, nàng đều rất tự tin, rất thong dong, thậm chí hiện tại khi cùng hai người họ nói nên đối phó với Tạ Sở như thế nào, nàng cũng tựa hồ tràn ngập một loại tinh thần thư thái vô cùng khi sắp chạm trán đối thủ.
Nhưng nói thật, vào đêm biết mục đích chân chính của Tạ Sở, cô bé mất ngủ. Trong lòng một nửa là hoài nghi, nửa còn lại là rối răm.
Biểu hiện trước kia của Tạ Sở ở trước mặt bọn họ là cực kì hoàn mỹ, tích cực, sáng sủa, lại rất có giáo dưỡng, còn biết bao dung người khác.
Chính mình đã như thế rồi, trong lòng Minh Kiều rốt cuộc nghĩ như thế nào, cô bé thật sự rất muốn biết.
“Cô không giận tí nào ư?” Minh Duyệt dò hỏi. Thực ra điều cô bé muốn hỏi là: Chị không đau lòng chút nào sao?
Minh Kiều giật mình, mới phản ứng được Minh Duyệt đang nói chuyện với nàng, ngồi xuống một lần nữa, suy nghĩ một thoáng mới hiểu được cô bé đang muốn hỏi cái gì.
“Con người luôn phải học cách chấp nhận sự lừa dối và phản bội, mà có một số thứ không phải là không có dấu vết để tìm kiếm.” Nàng đáp.
Từ khi phát hiện thế giới này có dị năng, từ khi phát hiện dì út có thể cướp đi vị trí nữ phụ độc ác số 1 của nàng, Minh Kiều đã cảm thấy có biến số gì cũng rất khó chấn động nội tâm của nàng.
Chỉ là một vị hôn phu nhất định sẽ giải trừ hôn ước mà thôi, không đáng nhắc tới, chứ đừng nói là dù trong nguyên tác hay là lần đầu tiên gặp mặt, nàng đều theo bản năng không có thiện cảm gì với anh ta.
Nhưng Minh Duyệt lại lý giải thành nàng đã sớm hoài nghi và phát hiện cả dì út lẫn Tạ Sở đều có vấn đề, giờ chỉ là do đã xác minh được nên mới có thể ứng đối một cách thong dong. Ánh mắt nhìn nàng lập tức trở nên đôi chút phức tạp.
Minh Kiều không chú ý tới thần sắc Minh Duyệt đang biến hóa vì bị mặt nạ che kín rồi, so với khuôn mặt vui buồn không lộ của Đường Hiểu Ngư còn khó nắm bắt hơn.
Đương nhiên phần lớn sự chú ý của nàng đều đổ vào Đường Hiểu Ngư: “Dạ Oanh, cô thật sự không đồng ý với kế hoạch của tôi sao? Tôi nghĩ cũng khả thi mà.”
Đường Hiểu Ngư nhìn nàng. Thật ra lí do cô không lập tức đồng ý với kế hoạch của Minh Kiều bởi vì ngoại trừ không muốn nàng mạo hiểm ra, còn có một mối quan tâm.
Mục đích hành động chủ yếu của bọn họ lúc trước là bắt được Thợ săn, nhưng giả thiết rằng tất cả phỏng đoán của bọn họ đều được xác thực, chuyện này còn liên lụy đến nhiều tội phạm dị năng giả hơn, thế thì chỉ bắt được Thợ săn thôi chính là đã đánh rắn động cỏ.
Cô muốn thả câu lâu hơn chút đỉnh, ít nhất cũng phải thu thập được càng nhiều chứng cứ giao cho hiệp hội dị năng giả, mời họ chính thức tham gia vào cuộc điều tra, tranh thủ một lưới bắt hết bọn chúng.
Huống chi cho dù thực hiện kế hoạch của Minh Kiều thì cũng cần phải bàn bạc kĩ hơn, chí ít phải điều về một thành viên trong tổ chức hỗ trợ, có vậy bọn họ mới có thể bảo đảm an toàn cho nàng dưới tình huống quần địch bao vây.
Nghe xong tính toán của Đường Hiểu Ngư, Minh Kiều cũng hiểu. Vậy thì xem ra chuyện của nàng và Tạ Sở có lẽ không phải là điểm mấu chốt nhất trong toàn bộ sự việc rồi.
Đường Hiểu Ngư bọn họ đã tập trung vào Tạ Sở, thậm chí cả nhà họ Tạ. Một khi đào ra hết những thứ ẩn dưới mặt hồ phẳng lặng, chuyện của nàng cùng lắm thì cũng chỉ là một trong vô số tội trạng của nhà họ Tạ mà thôi.
Nhưng dù coi là như thế, sau này chị cả về, chuyện giải trừ hôn ước nàng kéo được thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.
Tuy nàng không hiểu chuyện trong giới dị năng, nhưng chỉ nhìn nhà họ Tạ nhiều năm sừng sững không ngã như vậy, cũng không lộ phong thanh gì rằng có cấu kết với tội phạm dị năng giả thì đã biết bọn họ tuyệt đối không đơn giản.
Đường Hiểu Ngư muốn điều tra sâu hơn, lực cản và nguy hiểm phải đối mặt cũng sẽ rất lớn, nói không chừng đến cuối cùng chuyện bên nàng ngược lại có thể trở thành một bước đột phá.
Tính toán rõ ràng những chuyện này, Minh Kiều gật đầu: “Nếu đã vậy thì cứ nghe theo sắp xếp của các cô. Mà cô cứ an tâm đi điều tra đi, mấy ngày nay tôi cố gắng không ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài sẽ liên lạc với cô, được không?”
Mục đích chính yếu nhất của nàng khi đến phòng làm việc là câu ra Thợ săn, nhưng hiện giờ kế hoạch này có thể gác lại, không cần ngày nào cũng đi điểm danh nữa.
Có chuyện gì thì cứ họp trực tuyến, huống chi năng lực của nàng giờ còn chưa lớn tới mức phòng làm việc thiếu nàng một ngày sẽ suy sụp.
– —
Thỏa thuận xong xuôi, kế hoạch ban đầu đã điều chỉnh, Minh Duyệt phải trở về.
Những chuyện cần giải quyết khi đeo mặt nạ rất quan trọng, nhưng cuộc sống dưới ánh mặt trời cũng không kém.
Đường Hiểu Ngư đưa cô bé ra khỏi phòng sách, vốn có ý định đưa thẳng về nhà họ Minh nhưng Minh Duyệt từ chối.
Giọng điệu cô bé nghiêm túc: “Em không phải trẻ con nữa, không cần lo lắng cho em đâu.”
Nhưng lại chỉ vào lúc này, Đường Hiểu Ngư mới cảm thấy cô bé giống như một đứa trẻ.
Cô giơ tay đè lên sợi tóc nhếch lên bị gió đêm lành lạnh thổi của Minh Duyệt, nhẹ giọng nói: “Vậy em trở về nhớ chú ý an toàn.”
Ấn sợi vểnh lên xuống, ngón tay trắng như tuyết của cô chậm rãi khép lại sờ đầu Minh Duyệt, thanh âm thấp hơn: “Chuyện của Thợ săn, chị rất xin lỗi.”
“Không sao.” Minh Duyệt ngẩng mặt lên nhìn Đường Hiểu Ngư, nhìn đáy mắt cô mờ mịt như sương đêm, chậm rãi lắc đầu: “Em biết chị cũng rất muốn bắt được gã ta càng sớm càng tốt.”
Những năm này, không lúc nào ngừng muốn.
“Nhưng tránh cho nhiều người hơn không còn bị kẻ thủ ác tấn công, đó là những gì chúng ta nên làm. Cô giáo và mọi người sẽ hiểu cho chúng ta thôi.”
Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho dù cô vẫn chưa toát ra một chút vẻ thống khổ nào, mặc cho ai nghe được tiếng thở dài này cũng có thể cảm nhận được buồn bã nặng nề ẩn chứa trong đó.
Minh Duyệt không muốn Đường Hiểu Ngư lo lắng quá nhiều cho cảm xúc của cô bé, cũng không muốn cô lại đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, rất nhanh đã chuyển đề tài: “Em cảm thấy, hình như cho tới giờ em vẫn chưa hề hiểu rõ chị ấy đang nghĩ gì.”
Đường Hiểu Ngư hiểu được cô bé đang ám chỉ ai.
Thật ra trong khoảng thời gian ở chung với Minh Kiều, cô cũng có lộ trình tâm lý tương tự.
Cô nói: “Có lẽ chỉ là chúng ta trước nay chưa từng hiểu được cô ấy, cô ấy cũng không thể hiện ra hết con người của mình lúc ở gần chúng ta.”
Chúng ta? Minh Duyệt nhạy bén nắm được từ này, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.
Đường Hiểu Ngư luôn là một người bình tĩnh thành thục trong lòng cô bé, có thể xử lý tốt mọi chuyện xung quanh, kể cả quan hệ với Minh Kiều.
Người thực sự không thể giải quyết được hết thảy chỉ là cô bé mà thôi.
Đương nhiên cô bé sẽ không vì mấy ngày ở chung xem như hòa hợp này mà lập tức thay đổi quan điểm đối với Minh Kiều, sau đó quên đi tất cả, mọi người hòa thuận vui vẻ, đạt được cái kết viên mãn như trong phim ảnh.
Không thực tế chút nào.
Nhưng sau này rốt cuộc phải đối xử với Minh Kiều như thế nào, cô bé cũng thấy mơ hồ.
Chẳng lẽ thật sự phải đeo mặt nạ thì giả bộ thành người xa lạ không quen, tháo mặt nạ xuống thì cả đời không qua lại sao?
Cô bé không biết.
– —
Bên trong phòng sách.
Minh Kiều thong dong bước đi. Nàng hơi chút tiếc nuối vì thay đổi kế hoạch thì không thể dùng 10 vạn volt đi giết Thợ săn nữa, ít ra thì trong thời gian ngắn là không thể.
Mấy ngày nay dì út vẫn cứ gọi điện đều đều, trừ hỏi nàng có an toàn hay không, thăm dò nàng đang ở cùng ai, thì là để nàng suy nghĩ thật kỹ chuyện cùng Tạ Sở, đừng quá tuyệt vọng. Về chuyện điều tra thì một câu cũng không đề cập tới, xem chừng còn chưa có tiến triển gì.
[Dì út có vẻ không năng lực lắm nhỉ, lâu thế rồi mà chẳng tiến triển một chút nào.]Hệ thống nói: [Cũng mới có mấy ngày thôi, kí chủ cô đừng quá nóng vội.]
Minh Kiều dường như không nghe thấy lời khuyên của nó, lại cảm thán: [Dì ấy phụ lòng tin tưởng của ta rồi.]
Tuy nàng dẫn dì út vào nhằm quấy rối, mục đích quan trọng nhất vẫn là để làm bia chắn đạn, kiềm chế sự chú ý của Tạ Sở, nhưng cũng đã khá tin tưởng vào năng lực của dì ta: [Thật sự làm cho ta thất vọng quá mà.]
Hệ thống nhìn ra, kí chủ của mình đây lại đang chán nên mới lấy chuyện dì út ra nói, nhập tâm diễn một tuồng kịch giết thời gian.
Nó đang nghĩ mình nên phối hợp hay kệ kí chủ tự biên tự diễn, chợt nghe nàng lại đứng đắn: [Hệ thống, mi nói xem dì ta và Tạ Sở ai thủ đoạn cao hơn?]
Hệ thống sững sờ, suy tư: [Tôi nghĩ có lẽ là Tạ Sở.]
Ít nhất trong sách gốc Tạ Sở có không lật xe, dì út lại thua rất thảm.
Hơn nữa, nghe tốt thí ác độc gì đó đã thấy chỉ số thông minh không cao rồi, cho dù giờ có thăng cấp thành nữ phụ ác độc số một thì vẫn thế.
Nó không có ý khinh thường trí khôn của dì út, nhưng xét từ ấn tượng thì Tạ Sở đúng là cao hơn một bậc.
Minh Kiều tuy là hỏi hệ thống thủ đoạn của hai người này ai cao hơn một bậc, nhưng lại không phát biểu ý kiến của mình về bọn họ, chỉ nói: [Cho nên ngẫm lại, chuyện này vẫn có chỗ rất đáng chờ mong.]
Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên: [Rốt cuộc sẽ là dì út căn cứ vào sự hoài nghi của ta mà tập trung bắt được sơ hở của Tạ Sở, hay là Tạ Sở phái người đi điều tra ta lại phát hiện dì út cũng đang giám thị ta, hoặc từ phương diện khác biết được dì út đang điều tra anh ta đây.] [Nhưng mặc cho một trong số họ phát hiện ra đối phương, hay song phương đồng thời phát hiện ra nhau đều sẽ đau đầu.
Bởi vì dì út sẽ không muốn chủ trì chính nghĩa cho ta, dì ta chỉ muốn lợi dụng ta để đối phó với nhà họ Minh mà thôi, nên đại khái sẽ rất phiền não vì tổ ong ta chọc phải, muốn khuyên ta giải trừ hôn ước, lại sợ ta sẽ tiến thêm bước nữa rồi thoát được khỏi sự khống chế của dì ta.
Tạ Sở thì không thể giết dì út, ít nhất sẽ không giết trước khi dì út nắm giữ chứng cứ xác thực, bởi vì đối với anh ta, giết dì út thì xem như chân chính đụng độ với nhà họ Minh.] [Thú vị.] Nàng nói: [Chuyện này rẽ ngã nào cũng rất thú vị.]
Hệ thống tưởng tượng ra bộ dáng hai người kia đều sầu đến trọc đầu thì cũng thấy hay ho, cùng Minh Kiều cười rộ lên.
Một người một thống đang tán gẫu vui vẻ, lại nghe thấy cửa thủy tinh ngoài phòng truyền đến tiếng động mở ra rất nhỏ.
Khóe miệng Minh Kiều càng rõ ý cười, xoay người nhìn, quả nhiên là Đường Hiểu Ngư đã về.
Dưới vầng sáng hoàng hôn ấm áp, áo sơ mi trắng trên người cô thoạt nhìn như được nhuộm sắc mông lung, mà làn da trắng nõn của cô lại cứ thêm trắng như tuyết, suýt soát một vầng trăng sáng.
– —
Đường Hiểu Ngư vào nhà, thấy Minh Kiều trông có vẻ tâm tình rất tốt, tràn đầy phấn khởi như lại có chủ ý xấu gì vậy.
Mà nói lại nhớ, hình như đã lâu cô không còn thấy nàng nổi nóng nữa rồi.
Con ngươi đen nhánh của Đường Hiểu Ngư giống như một đầm sâu gợn sóng, hiện lên vài giây trầm tư.
Là người thì luôn luôn rất khó kiểm soát tốt tính tình của mình, ngụy trang tính khí xấu thì lại rất dễ.
Chỉ cần hơi xụ mặt một chút, ném vài món đồ là có thể dễ dàng đặt ấn tượng như vậy trong lòng người khác.
Đường Hiểu Ngư không khỏi lại nghĩ đến dì út, nghĩ đến dì út giám thị nàng, có thể còn có sự khống chế khác mà bọn cô không biết.
Nàng đã phát hiện ra tất thảy từ khi nào?
Có thực sự đơn giản như những gì nàng tiết lộ cho cô? Chỉ là sau khi trở về nàng mới phát hiện dì út lợi dụng nàng?
Cô gần như sắp lâm vào trầm tư, cho đến khi bất tri bất giác đi tới trước mặt Minh Kiều, nghe nàng dùng giọng điệu tùy ý cùng trêu chọc nói: “Về sớm thế, không đưa bé mèo đen về ổ mèo sao?”
Đường Hiểu Ngư bất ngờ: “Bé mèo đen?”
Minh Kiều giang tay: “Chính là… đồng đội của cô đấy.”
Cũng khó thật. Nàng không thể gọi tên thật của Minh Duyệt được, nhiều ngày thế mà cũng chưa hỏi được danh hiệu.
Đường Hiểu Ngư nhanh chóng phản ứng lại, cô cũng có thể tưởng tượng được hình thức chung sống mấy ngày nay của hai người, khẽ lắc đầu.
Nhưng biệt danh bé mèo đen này thì có hơi… Cô nghĩ đến đôi mắt mèo sắc bén lại sáng ngời của em gái, kịp thời ngăn chặn suy nghĩ kế tiếp của mình.
“Danh hiệu của cô ấy là Sơn Tước.”
“Được rồi, tôi nhớ kỹ rồi.” Minh Kiều cười với cô, hai tay chắp lại trước ngực, vô ý thức làm nũng: “Sau này tuyệt đối sẽ không gọi nhầm trước mặt cô ấy nữa đâu.”
Đường Hiểu Ngư nhìn nàng, sự bất đắc dĩ trong lòng càng thêm sâu.
Gương mặt này kiều diễm như hoa hồng nở rộ đến cực hạn, mỗi một biểu cảm đều rung động lòng người, nhưng bản thân nàng hình như lại không hề ý thức được điều ấy, động tác luôn rất tùy ý, có khi thậm chí tràn ngập ý đồ xấu cùng vô lại.
“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”