Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Rate this post

Hoa nở hai bông, mỗi cành một sắc.

Lúc này Đường Hiểu Ngư và Tạ Sở vốn là trung tâm đề tài của người khác đang tạm biệt nhau.

Nói chính xác là Tạ Sở tự mình đến mời Đường Hiểu Ngư cuối tuần đến trang viên hoa oải hương của một người bạn để ngắm cảnh, đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ đi mà còn có người khác, Tạ Sở thậm chí còn nói nếu Minh Duyệt rảnh rỗi có thể dẫn cô bé đi cùng.

Đường Hiểu Ngư vốn có ý mặc cho anh ta tiếp cận, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng lúc nhận lời cũng cố ý trầm tư một hồi mới trả lời anh ta.

Chuyện đã chốt, Tạ Sở cũng không ở lại thêm làm gì. Đường Hiểu Ngư tiễn anh ta, đứng ở cửa, nhìn xe của anh ta chạy xa, không khỏi lâm vào trầm tư.

Nhà họ Tạ và nhà họ Minh là thế giao, nhưng bắt đầu từ thế hệ mẹ bọn họ, hai nhà lui tới cũng không còn thân cận như thế hệ trước. Đến sau này cha Tạ Sở cưới mẹ Tạ Sở, vị phu nhân kia là bạn khá thân với mẹ, hai gia đình có chút xa cách mới lại lui tới mật thiết.

Sau đó vị phu nhân kia qua đời, nhà họ Minh rất chiếu cố Tạ Sở vì mất mẹ sớm.

Có tầng quan hệ này, hành động mấy ngày nay của Tạ Sở không hẳn là đột ngột, anh ta cũng là người nắm rất chắc sự chừng mực. Cho dù trong lòng Đường Hiểu Ngư đã nảy ra rất nhiều hoài nghi và đề phòng với anh ta, nhưng cũng phải thừa nhận rằng cử chỉ của anh ta không hề vượt quá phạm vi của người quen bình thường.

Nhiệt tình lại không mập mờ, cũng sẽ không cố ý tìm cơ hội nói chuyện riêng với cô.

Thậm chí, nếu không phải vì trong lòng có hoài nghi, theo đuổi cô đúng là một con đường tắt rất có lợi. Nếu chỉ đơn thuần nhìn hành động của Tạ Sở, Đường Hiểu Ngư rất khó nhận định anh ta có tâm tư như thế.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Tạ Sở chân chính mời cô ra ngoài, tuy rằng không phải hẹn một mình cô nhưng cũng đáng để chú ý.

Đây là muốn tiến thêm một bước nữa đúng không? Ví dụ như từ người quen chuyển thành bạn.

Đường Hiểu Ngư suy nghĩ trong chốc lát nhưng không có nhiều manh mối, lại nghĩ đến loại biến hóa này chắc sẽ không lập tức tạo nên bất lợi cho Minh Kiều.

Chỉ cần nàng vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng sách, cho dù là Thợ săn tìm đến cửa cũng không làm tổn thương được nàng.

Ý niệm này khiến cho tâm thần có hơi phập phồng của Đường Hiểu Ngư, khi hoang mang biến hóa của Tạ Sở chỉ là dò dẫm tiến bước hay là có nguyên nhân khác, một lần nữa ổn định trở lại.

Nghĩ đến Minh Kiều, cô lại nghĩ đã mấy ngày không đến phòng sách rồi, có lẽ đêm nay nên trở về xem một chút.

Ý tưởng vừa mới nảy ra, tầm mắt đã thoáng nhìn thấy Minh Duyệt sải bước đi tới từ lối nhỏ bên cạnh, hoặc chính xác hơn là buồn bực mà xông về phía trước.

“Minh Duyệt.”

Minh Duyệt vẫn cứ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tuyệt nhiên không để ý tới Đường Hiểu Ngư ở gần đó, nghe thấy giọng nói của cô thì phản xạ nhanh hơn đầu óc, bước chân khựng lại: “Chị.”

Đường Hiểu Ngư xem xét cô bé, nhìn hai hộp cơm giữ ấm xách trong tay cô bé, tiếng lòng khẽ động: “Sao lại tức giận đùng đùng thế.”

Minh Duyệt nghiêm mặt: “Chị ấy đặt biệt danh cho em, gọi em là bé mèo đen.”

“Chị ấy” là ai thì không nói cũng biết.

Trong đôi mắt màu mực của Đường Hiểu Ngư đong đưa chút ý cười, giống như từng chấm sao nhỏ rải rác trên bầu trời đêm, xinh đẹp mà sáng tỏ.

Minh Duyệt nhạy bén nắm bắt được cảm xúc này, càng tức giận: “Em giống mèo chỗ nào, hơn nữa sao lại phải cố ý thêm chữ bé chứ?”

Cho nên, đây mới là lí do em tức giận hả?

Đường Hiểu Ngư không có thú vui ác như Minh Kiều, quyết đoán trải chuyện chính ra nhằm phân tán lực chú ý: “Vừa rồi Tạ Sở đã tới.”

Minh Duyệt vừa nghe cái tên này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, lỗ tai mèo vô hình như dựng thẳng lên: “Anh ta tới làm gì?”

Đường Hiểu Ngư ý bảo cô bé vào trong nói chuyện, thuận tay nhận lấy hai hộp cơm giữ ấm cô bé mang theo: “Anh ta hẹn chúng ta đi trang viên hoa oải hương ở Tây Sơn, thời gian đúng vào cuối tuần, em đi không?”

Minh Duyệt trầm tư một chút rồi lắc đầu: “Em ở lại thành phố.”

Lỡ như có tình huống bất ngờ gì, cô bé hành động cũng thuận tiện hơn, vã lại cô bé cũng biết Tây Sơn ở đâu.

Nó cách thành phố hơi xa, những người khác thì không sao, cô bé là một học sinh còn phải đi học, thời gian qua lại trên đường thôi cũng đủ chậm trễ rồi.

Đường Hiểu Ngư không bất ngờ với quyết định của Minh Duyệt, khẽ gật đầu: “Được.”

Cô nhìn sắc mặt Minh Duyệt, thấy hai hàng lông mày cô bé mang theo phiền não, trầm ngâm một hồi, lại nói: “Minh Duyệt, nếu em lo lắng cho Minh Kiều thì cứ đi thăm cô ấy đi. Nếu em ở cùng cô ấy thấy khó chịu, vậy thì tránh đi, không cần phải cho mình quá nhiều áp lực làm gì, cứ thuận theo lòng mình là được.”

Minh Kiều có thể nhìn ra được tính cách của Minh Duyệt, Đường Hiểu Ngư đương nhiên càng rõ, nhưng cô càng hiểu rằng yêu ghét trên đời nhiều lúc không thể dứt khoát như vậy.

Minh Duyệt hỏi cô còn ghét Minh Kiều hay không, nhưng trên thực tế cô bé mới là người vừa yêu vừa ghét Minh Kiều.

Yêu nhưng không có cách nào tha thứ cho tất cả những tổn thương và mâu thuẫn, ghét lại không thực sự muốn nhìn thấy nàng sống khổ sở.

Sống lưng Minh Duyệt cứng đờ, cúi đầu, tâm tình không rõ đáp: “Hôm nay chị ấy cũng nói với em những lời tương tự.”

Đường Hiểu Ngư dừng bước, gió đêm nhẹ nhàng kéo góc váy của cô ra như một đóa hoa vừa được nâng lên lại rơi xuống.

“Chị ấy bảo em tránh xa những người khiến em cảm thấy không hạnh phúc.” Trong thanh âm Minh Duyệt không nghe ra được cảm xúc quá nặng nề phiền não, chỉ có hoang mang vô tận: “Em thật sự không hiểu, chị ấy đối xử với người ngoài còn có thể tốt đến vậy, đối xử với chúng ta lại tệ đến không thể tệ hơn.”

Nói là tốt thì không quá chính xác, là một loại săn sóc rất tùy ý khiến người ta thoải mái và thư giãn, ý nghĩ và ngôn ngữ đều thanh tỉnh cực độ, tuyệt không bén nhọn đến khắc nghiệt.

Khiến cô bé còn hơi ghen tị với mình khi đeo mặt nạ, thật buồn cười.

Nói cho cùng vẫn là để ý.

Tầm mắt Đường Hiểu Ngư dừng trên đỉnh đầu Minh Duyệt, bím tóc của cô bé có hơi lỏng lẻo, trông rối bù, phỏng chừng tâm tư của cô bé có lẽ còn rối loạn hơn so với tóc.

Nói như vậy có lẽ cho tới nay cô đều nghĩ sai, cho dù Minh Kiều tổn thương Minh Duyệt rất sâu, cán cân trong lòng Minh Duyệt cuối cùng vẫn thiên về phía muốn kéo Minh Kiều về lại hơn một chút.

Nhưng cán cân bên này có mâu thuẫn không thể hóa giải, có thất vọng, có thái độ của mọi người, còn cả cô, Minh Duyệt cũng chỉ có thể đứng về phía cân bên này.

Đường Hiểu Ngư suy nghĩ một lúc, không khuyên bảo nữa. Không phải vì lòng cô còn có khúc mắc, mà là cô đại khái đã hiểu rõ vì sao Minh Kiều lại có cảm giác tách biệt thế này, nhưng không thể khẳng định chắc nịch.

Hơn nữa, nếu Minh Kiều thật sự biết thân phận của bọn cô thì sẽ có thái độ như thế nào, Đường Hiểu Ngư cũng chưa thể nắm chắc.

Cứ chờ chuyện này thật sự có kết luận rồi nói sau cũng không muộn.

Nhưng trong tình huống không hiểu rõ tình hình mà Minh Kiều lại khuyên Minh Duyệt nên tránh xa nàng, khiến Đường Hiểu Ngư có cảm giác châm chọc thế sự trêu người.

Minh Duyệt cũng không muốn Đường Hiểu Ngư cho mình lời khuyên gì, bản thân cô bé cảm thấy tình cảm của mình dành cho Minh Kiều rất vặn vẹo, không phải vô cùng muốn gặp nàng nhưng thật sự không gặp lại luôn nhớ nhung.

Loại cảm giác vặn vẹo này không phải nỗi đau khổ thương gân động cốt nhưng lại rất không thoải mái, giống như quần áo mặc ngược vậy.

Nếu như là trước đây, cô bé sẽ không tâm sự với Đường Hiểu Ngư về những ưu tư liên quan đến Minh Kiều, bởi vì cô bé biết Đường Hiểu Ngư còn đau đầu hơn.

Nhưng sau khi đeo mặt nạ, mối quan hệ của Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều lại thành ra khá tốt, ban đầu cô bé cảm thấy rất dị, sau đó dần dần cũng thành quen.

“Đúng rồi, chị, hôm nay hình như em thấy Huyết Anh xuất hiện gần phòng sách.”

Nói là ở gần thì hơi chung chung, kỳ thật còn cách phòng sách rất xa.

Biệt hiệu Huyết Anh khiến Đường Hiểu Ngư ngắn ngủi trầm tư, sau đó trong đầu hiện lên tất cả tin tức liên quan đến biệt danh này.

Phản ứng đầu tiên của cô cũng là có tội phạm dị năng giả lui tới gần đó, cho nên mới hấp dẫn Huyết Anh đến.

Nếu là như vậy thì không cần phải lo lắng cho Minh Kiều, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng sách là được, nhưng thời gian ngắn thì còn tốt, nếu như thời gian dài…

Đường Hiểu Ngư trầm ngâm có nên đưa Minh Kiều đến một căn nhà an toàn khác hay không, còn Huyết Anh bên kia, nếu có thể nhanh chóng xử lý rõ ràng chuyện của Thợ săn, giúp đồng nghiệp một tay cũng là tình cảm.

Mà tốt nhất là thật sự nhìn thấy người, xác nhận tình huống chính xác.

Thật đúng là sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, nói như vậy, quả nhiên đêm nay cô vẫn cần trở về gặp người mang đến phiền não vô tận cho bọn họ.

Đường Hiểu Ngư nghĩ.

***

Minh Kiều không ngờ ban ngày nhớ Đường Hiểu Ngư, buổi tối đã gặp được Đường Hiểu Ngư, lần này cô vẫn mang theo khá nhiều đồ tới.

Minh Kiều không nhịn được trêu ghẹo: “Ban ngày bé mèo đen đã đưa cơm một lần rồi, cô lại tới, đúng là là sợ tôi đói thật đấy.”

Đường Hiểu Ngư trực tiếp xách đồ đến trước tủ lạnh sửa sang lại, mặt mày rũ xuống, nhìn điềm đạm lại chuyên chú.

Nghe vậy ngước mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Vốn không định tới nhưng có lẽ cô là cục nam châm hút phiền toái.”

Ngữ khí của cô nhàn nhạt, lời nói vừa đột ngột vừa khó hiểu, Minh Kiều lại rất nhanh nghe hiểu ý cô chỉ nhất định là chuyện của Tiểu Ảnh.

Mặc dù bản thân Minh Kiều cũng cảm thấy các sự kiện trên người mình thường xuyên xảy ra với mật độ không hề thua kém nhân vật chính trời định là Đường Hiểu Ngư, nhưng vẫn nở nụ cười vô tội: “Mới phát hiện à?”

Nàng chậm rãi lùi lại hai bước, một tay đặt trên vách tủ lạnh, tư thái tùy ý tràn ngập đắc ý được sủng mà kiêu: “Nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi.”

Đôi mắt đen nhánh của Đường Hiểu Ngư hiện lên trầm tư và bất ngờ, quay đầu nhìn nàng một cái, không ngụy biện hai câu, trực tiếp hợp tình hợp lý mà tiếp lời, điều này chứng tỏ nàng ít nhất biết một chút nội tình: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Thân phận của Tiểu Ảnh ở giới dị năng hầu hết bày ra bên ngoài, nhắc đến cũng không cần phải cố kỵ.

Minh Kiều nói: “Tôi đã gặp Huyết Anh, nàng ấy là người mẫu ký hợp đồng trong studio của tôi, rất tình cờ một lần tôi thấy nàng ấy ra tay. Đặc điểm của nàng rất rõ ràng, Sơn Tước vừa nói với tôi thì tôi đã có thể xác nhận tuyệt đối là nàng ấy.”

Đường Hiểu Ngư hoàn toàn xoay người lại, ngay cả cửa tủ lạnh mở nửa cũng không để ý: “Ý cô là nàng ấy có lẽ phát hiện ra cô biết thân phận của nàng ấy, cho nên cố ý tới tìm cô.”

“Có khả năng này.” Minh Kiều nói: “Nhưng cũng có thể là vì những nguyên nhân khác mà chúng ta không biết.”

Dưới tiền đề có hệ thống toàn diện tìm kiếm, khả năng tội phạm dị năng giả trốn ở gần đây rất thấp, có lẽ là bởi vì trước đây xảy ra hiểu lầm gì đó khiến Tiểu Ảnh phán đoán sai.

“Tôi nghĩ nàng ta không e ngại thân phận của mình bị người ngoài biết, vậy thêm một người là tôi cũng không tính gì, dù sao tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật. Hay là tìm cơ hội hẹn nàng ta gặp mặt nói chuyện đi.” Minh Kiều nói.

Đường Hiểu Ngư cũng có dự tính tương tự, gật đầu: “Có thể, nhưng mấy ngày nay tôi phải đi xa, chờ tôi trở về sẽ cùng cô đi gặp nàng ấy.”

Cô thật sự là một người cẩn thận đến tột đỉnh, đối với bọn cô mà nói thì Tiểu Ảnh dù còn chưa đến mức là bạn, lại đã ở trận doanh trung lập nhưng cô vẫn phải phòng bị đầy đủ.

Minh Kiều nhìn cô một cái, nàng và Đường Hiểu Ngư không giống nhau ở điểm này. Nếu nàng lãnh đạo, nàng sẽ lập tức chủ động hẹn gặp Tiểu Ảnh.

Đi một mình càng không sao cả.

Loại phong cách làm việc này không liên quan gì đến việc có hack hay không, chỉ thuần túy là do tính cách quyết định mà thôi.

Nhưng nàng đã phẩm được dục vọng bảo vệ và thiên vị đặc biệt trong sự cẩn thận này của Đường Hiểu Ngư, cũng không chán ghét loại cảm giác đó: “Đều nghe cô hết.”

***

Đường Hiểu Ngư cảm nhận được khí lạnh không ngừng thổi tới, cuối cùng cũng nhớ nên đóng tủ lạnh lại.

Nhận được phản ứng ngoan ngoãn như vậy của Minh Kiều, ngược lại khiến cô đột nhiên nhớ tới những lời Minh Duyệt nói với cô cách đây không lâu.

Dường như sau khi quen biết Minh Kiều với thân phận Dạ Oanh, nàng vẫn luôn… rất tốt, rất ngoan, cũng không quá thích hợp.

Nàng luôn giống như đang ấp ủ ý tưởng xấu xa nào đó, nhưng lại không thật sự cẩu thả, thái độ tùy ý nắm chắc chừng mực khiến người ta thoải mái.

Chị ấy đối xử với người ngoài còn có thể tốt đến vậy, đối xử với chúng ta lại tệ đến không thể tệ hơn.

Lời nói của Minh Duyệt nhẹ nhàng lượn vòng bên tai.

Mặc dù Đường Hiểu Ngư đối với Minh Kiều mới là người ngoài, thậm chí có thể là kẻ thù, nhưng những ảo tưởng vô nghĩa đã lâu lắm rồi không có lại từ biển sâu nội tâm trôi nổi trở về tầng nông.

Nếu Minh Kiều biết cô là Đường Hiểu Ngư sẽ phản ứng như thế nào?

Minh Kiều đã quen với việc bị Đường Hiểu Ngư nhìn chằm chằm, từ lúc bắt đầu cảnh giác và phiền muộn đến sau này hoang mang lẫn tìm tòi, cho đến bây giờ khi Đường Hiểu Ngư nhìn nàng, trong mắt cũng có lớp sương mù nông cạn không thể xua tan.

Nhưng nếu nói hoàn toàn không bắt được ý nghĩ của Đường Hiểu Ngư thì không hẳn, ít nhất khi tâm tình Đường Hiểu Ngư sa sút, nàng luôn có thể nhạy bén nắm bắt được.

Minh Kiều rướn thân thể về phía trước: “Thế nào rồi, lại nghĩ đến chuyện phiền toái gì nữa đây?”

Cửa sổ phòng mở toang, thỉnh thoảng có gió đêm mát mẻ thổi vào từ cửa sổ, lay động mái tóc dài nàng buông xõa, khi nàng tới gần thì một sợi nhẹ nhàng lướt qua gò má Đường Hiểu Ngư.

Tâm thần Đường Hiểu Ngư lắc lư, nghĩ: cô chính là phiền toái lớn nhất của tôi.

“Không có gì, chỉ đang hy vọng lúc tôi nấu cơm, cô có thể khắc chế ý muốn giúp đỡ nhưng chỉ gây trở ngại của mình…”

“… để tôi tiết kiệm ít thời gian.”