Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Rate this post

—o0o—

Minh Kiều nhìn Tạ Sở, nghĩ thôi cũng đoán được anh ta còn hoang mang hơn mình.

Trước đêm nay, có lẽ Tạ Sở nghĩ rằng đã nắm hết tất thảy trong tay, nàng thì cho rằng hai bên đang thi diễn, chuẩn bị đánh trả, nhưng đột nhiên lại có bên thứ ba can thiệp.

Nếu đã không thể có được manh mối minh bạch, vậy cứ suy luận mục đích từ kết quả là được.

Tạ Sở đặt bẫy vì muốn giết nàng, nhưng anh ta không muốn bị nghi ngờ, chắc hẳn là lo phải giải thích với dì út.

Nàng muốn chống trả cũng vì bị tình thế ép buộc, thế nên tóm được gì thì giữ nấy. Chẳng hạn như bằng chứng tội ác của Tạ Sở và Thợ săn trong cái bẫy này.

Nếu như bên thứ ba đột nhiên nhảy ra kia muốn giết Tạ Sở, Thợ săn có rất nhiều cơ hội để giết anh ta, không cần phải chờ đến tận hôm nay.

Mà phản ứng của Thợ săn cũng khá lạ, khi nhìn thấy Tiểu Ảnh thì gã ta rất kinh ngạc, mà điều này thì đâu đáng để kinh ngạc đến thế?

Ngay cả Đường Hiểu Ngư cũng không thể đoán được Tiểu Ảnh sẽ được nhử đến đây.

Khi thấy Đường Hiểu Ngư, dường như gã chắc chắn cô sẽ đến.

Tại sao?

Hệ thống nói với nàng rằng Thợ săn và Tạ Sở đã không ngừng thăm dò xung quanh nàng kể từ khi thực hiện kế hoạch đưa nàng đến trang viên, và nếu không có nó giúp che giấu, Tiểu Ảnh chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Đã thận trọng xác nhận không bị ai theo dõi, tại sao lại chắc chắn Dạ Oanh sẽ có thể tìm tới?

Lùi một bước mà nói, cho dù trong lòng Thợ săn nghi ngờ Dạ Oanh và nàng đang tương kế tựu kế, vậy sao lại còn để mặc Dạ Oanh tìm tới?

Vì vậy, mục tiêu của Thợ săn chính là Dạ Oanh, hoặc tổ chức đằng sau cô, Phi Điểu.

Không, mục tiêu hẳn là Tạ Sở, nhưng phải có một lý do rất quan trọng để dụ Dạ Oanh vào cuộc.

Nó sẽ là gì đây?

Minh Kiều ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ, bởi một khi đã đắm chìm vào trong đó, nàng sẽ bỏ qua thời gian, cũng sẽ quên đi người sắp trút hơi thở cuối cùng cạnh mình.

Nàng nhờ hệ thống cố kéo dài sinh mạng của người ta không phải để lãng phí.

Nàng cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt trầm tư dò xét của Tạ Sở.

Minh Kiều hỏi: “Sao anh lại nghi ngờ cha anh, có chứng cứ gì không? Để mà nói thì dị năng giả cũng quý lắm đấy chứ, cha anh với tư cách là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Tạ sẽ lãng phí như vậy sao?”

Nếu nàng là cha Tạ, chỉ cần con trai không muốn giết cha mình thì chuyện gì cũng dễ nói, dù sao thì nắm giữ được một dị năng giả có năng lực siêu phàm trong tay có thể làm được rất nhiều việc. Có một câu nói là vật hiếm thì quý.

Không thể lãng phí nhân tài thế được.

Khi hỏi, nàng nhìn kĩ từng biểu cảm của Tạ Sở, cố gắng nắm bắt một số manh mối từ cảm xúc của anh: “Có phải là anh định giết cha anh trước, nên cha anh mới không chịu nổi anh? Hay là những đối thủ cạnh tranh khác của anh đang giở trò, anh nghi ngờ nhầm người chăng?”

Tạ Sở không phản bác lời nói của nàng: “Những gì cô nói cũng có lý, cha tôi là người trong nhà họ Tạ, là người có khả năng thao túng Thợ săn giết tôi nhất, nhưng ông ấy cũng là người ít đáng nghi nhất.”

“Còn những người khác, phần lớn bọn họ đều có tâm mà không có lực, cho dù bọn họ có khả năng tiếp xúc với Thợ săn đi nữa thì cũng khó qua mắt được tôi.”

Minh Kiều nghĩ thầm, lượng thông tin trong câu nói này cũng nhiều thật, xem ra tất cả mọi người đều bị anh ta theo dõi hết.

Tuy nhiên, Tạ Sở lại không phải là người kiêu ngạo tự phụ, anh ta đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm.

Nhưng nếu thế thì thành ra ai cũng đáng nghi, không ai là nổi bật nhất cả.

Cũng chỉ đành nghĩ theo hướng khác: “Về Thợ săn, anh biết được bao nhiêu về gã ta? Đây có phải là lần đầu tiên hai người hợp tác không?”

Minh Kiều hỏi xong mới phản ứng lại: “Ồ, đúng rồi, đây không phải là lần đầu tiên, anh có một người em gái chết theo cách tương tự nữa.”

Nàng mím môi cười: “Mọi người đôi khi không tin vào quả báo, quá là không tốt. Anh nói xem có đúng không?”

Tạ Sở không để ý đến lời chế giễu của nàng lắm, chỉ nhìn nàng chăm chú, như thể ngày đầu tiên anh quen biết nàng.

Khuôn mặt tái nhợt khiến đôi mắt anh càng lúc càng đen và sâu: “Cô biết về dị năng, biết Thợ săn, biết chi tiết về nhà họ Tạ chúng tôi.”

Anh nhận ra mình đã đánh giá thấp sự hiểu biết của Minh Kiều về mọi thứ, anh chỉ cho rằng vì đã phát giác được mục đích của anh nên nàng đã đặt bẫy phản lại anh mà thôi.

“Cô đáng sợ thật.”

Sự xuất hiện của nàng khiến Tạ Sở khó mà tin nàng không biết gì về những hành động của dì út, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Phần lớn người thông minh đều kiêu ngạo, dù có cố giả vờ thế nào đi nữa cũng không thể nào để ai ai đều nghĩ rằng nàng là kẻ khờ khạo mặc cho người khác thao túng được. Nhưng nàng không chỉ làm được điều đó, mà còn rất thành công.

Minh Kiều không biết Tạ Sở đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt của đối phương rất giống với ánh mắt của những khán giả đã theo dõi bộ phim trong một thời gian dài đột nhiên phát hiện ra rằng nhân vật tầm thường nhất lại biến thành trùm phản diện, nhưng ngoài sốc ra còn có cả trào phúng nữa.

Như thể nàng đã lừa dối cảm xúc và chơi đùa với trí thông minh của bọn họ vậy.

Không đến mức, thật sự không đến mức đấy đâu.

Minh Kiều nhẹ nhàng xua tay: “Đừng tỏ ra mình là người bị hại nữa, đạo đức giả lắm.”

Nàng cúi đầu nhìn Tạ Sở, như vị thẩm phán vô tình, lại như kẻ bề trên đùa bỡn: “Ngay từ đầu đây đã là ván đấu kẻ ác của những dân bạc như chúng ta rồi, thua là vì anh không đủ năng lực mà thôi.”

“Đến giờ phút này thì ai lừa ai, ai nợ ai còn ý nghĩa gì nữa đâu. Những oan quỷ máu mủ bị anh tiễn lên đường kia, cùng với nhà họ Minh chăm sóc anh nhiều năm càng có tư cách ngồi đây khóc lóc kể lể hơn anh đấy.”

Nàng cười tươi như hoa, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Việc anh muốn giết tôi thì tạm gác sang một bên, chỉ riêng việc anh đặt bẫy Đường Hiểu Ngư, anh còn dám nhìn mặt người nhà họ Minh ư?”

“Tôi nhớ khi mẹ anh vừa qua đời, anh sinh bệnh nặng, họ sợ anh sẽ bị bắt nạt và không được chăm sóc tốt nhất, thế nên họ đã đón anh đến dưỡng bệnh, cho anh sống trong nhà họ Minh hơn nửa tháng.

Nếu anh thật sự giết chết Đường Hiểu Ngư, khi gặp lại người nhà họ Minh, anh còn dám nhìn vào mắt họ không?”

Tạ Sở im lặng, mặc dù kí ức xa xưa không mang lại cho anh chút xúc động và xấu hổ nào nhưng lại khiến anh không nói nên lời.

Minh Kiều không quan tâm phản ứng của anh lắm, người không có tâm can thì dù cho sám hối cũng chỉ như tàn cuộc sau bữa say mà thôi.

Nàng thực sự cảm thấy nhà họ Minh là một đại diện tiêu biểu của câu chuyện người nông dân và con rắn, oan ức đến cùng cực, đã phải khổ vì cưu mang người như nguyên chủ lại còn thêm cả Tạ Sở nữa.

Xem ra nàng không những không giữ được vị trí “phản diện nữ” ác nhất, mà còn phải nhường cả chức “kẻ vô ơn” số một đi nữa.

Nghĩ đến đây, Minh Kiều không khỏi thì thầm với hệ thống: [Thống này, ta thấy ta mà không lên đá thay nhà họ Minh hai phát, linh hồn thích sảng văn của ta đây sẽ không có nơi an thân mất.]

Hệ thống vẫn luôn âm thầm lắng nghe: [Ký chủ, còn chần chừ gì nữa, làm theo con tim đi.]

Minh Kiều quyết định cứ nhịn trước đã, đề phòng nhỡ ra tay nặng quá làm người ta chết luôn thì nàng và hệ thống sẽ lỗ mất: “Tạ Sở, thua là thua. Nếu hôm nay người nằm đây là tôi thì tôi sẽ nhận.”

“Nói cho cùng thì trò chơi giữa chúng ta chưa từng khắc nghiệt đến mức thắng làm vua thua làm giặc, nên nếu anh có bất kỳ manh mối nào cung cấp cho tôi thì vui cả đôi đường. Chúng tôi tiếp tục chiến đấu với những người đứng sau Thợ săn, dù ai chết anh cũng không lỗ.”

“Nếu anh không muốn nói, vậy đường đi Hoàng Tuyền xa, đi thong thả không tiễn.”

Sắc mặt Tạ Sở càng ngày càng xanh xao, mặt anh đầy tử khí nhưng vẫn nhàn nhạt đáp: “Tôi không nói thì chẳng phải mấy người vẫn đánh nhau sao?”

Anh giật giật khóe miệng: “Chẳng lẽ cô không nghĩ tới có người muốn dùng cái chết của tôi để vu oan Phi Điểu hả?”

Minh Kiều giật mình, đúng là nàng chưa nghĩ tới, hay nói đúng hơn là chưa kịp nghĩ tới.

Nàng trầm ngâm nhìn Tạ Sở: “Người đứng sau Thợ săn muốn diệt trừ anh, đây là mục đích cơ bản của người đó. Nhưng cũng giống như anh dù muốn giết tôi mà không hề muốn chọc đến nhà họ Minh vậy, cho dù chỉ có khả năng sẽ động tới thôi cũng không muốn mạo hiểm.”

Vậy thì phải kiếm kẻ chịu tội thay.

Thật không may, Tạ Sở đã tính đến Đường Hiểu Ngư. Trong khi những người đứng sau Thợ săn cũng đang nhắm tới Dạ Oanh và tổ chức của cô, Phi Điểu.

Đường Hiểu Ngư khổ thật.

Nghĩ đến đây, nàng suýt bật cười, nhưng lại chẳng biết cười ai, mà xét theo lí thì cứ cười Tạ Sở vậy, nàng lắc đầu: “Có lẽ trong cõi u minh thật sự có nhân quả báo ứng, thủ đoạn mà Tạ Sở anh muốn dùng lại gậy ông đập lưng ông, quay lại hại chính anh.”

“Nhưng nếu đã nói vậy thì người muốn giết anh chắc không phải là người nhà họ Tạ rồi, còn những người ở sau màn kia lại muốn mượn cái chết của anh để châm ngòi chiến tranh giữa hai phe.”

Tạ Sở suy nghĩ một hồi, lắc đầu khẽ đến mức gần như không thể nhận ra: “Tư tưởng của cô còn lương thiện quá, sao không phải là các thế lực khác nhau trong gia tộc của tôi tranh đấu, muốn dùng cái chết của tôi để khích cho bên kia đối đầu với chim bay, mượn đao giết người chứ?”

Minh Kiều nghĩ thầm, anh đúng thật là không ngại nghi ngờ những kẻ chung máu mủ với mình bằng suy nghĩ hiểm ác nhất mà.

Tuy nhiên, những gì anh ta nói cũng có lí. Dù sao thì anh ta là người nhà họ Tạ, hiểu rõ gia tộc mình thì lúc ấy mới đưa ra phán đoán tương ứng được.

Dòng suy tưởng của Minh Kiều vừa ló đầu, còn chưa kịp chìm sâu hơn, nàng đã nghe thấy giọng nói yếu ớt mà bình tĩnh của Tạ Sở: “Trong tay tôi vẫn còn một số thứ, có thể hữu dụng với cô nhưng cô phải hành động nhanh lên.”

Minh Kiều cúi mắt xuống nhìn anh, anh thì lại nhìn lên mái nhà tối tăm, ánh mắt trống rỗng hư vô, không có cảm xúc: “Muộn tí nữa có khi sẽ bị người ta phá mất đấy.”

Minh Kiều nói: “Tôi hy vọng đây không phải là một cái bẫy khác mà anh để lại cho tôi trước khi chết.”

Tạ Sở chuyển ánh mắt sang nàng, thấy nàng nói tiếp: “Nếu không thì dù anh có chết tôi cũng sẽ làm được chuyện khiến anh khó chịu.”

Tạ Sở suy nghĩ một hồi, đại khái đoán được điều gì sẽ khiến anh khó chịu, anh có hơi quan tâm thật.

“Không hổ là cô.”

Anh mỉm cười, nói một địa chỉ.

Minh Kiều thầm nhớ trong lòng, suy nghĩ muôn vàn, chắc Tạ Sở đã không còn manh mối gì nữa, nhưng theo chủ nghĩa nhân đạo, nàng vẫn lịch sự hỏi: “Anh còn lời trăn trối nào nữa không?”

Cố ý nhấn mạnh hai chữ trăn trối, Tạ Sở có thể chắc chắn rằng nàng đang cố tình châm chọc anh, anh thở dài: “Cô bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?”

Những năm qua, quan hệ của anh với Minh Kiều không ngọt ngào nhưng cũng không tệ. Phần lớn thời gian anh không thể phân biệt được sự khoan dung với Minh Kiều là đang diễn hay đã quá quen thuộc, có lẽ là năm mươi năm mươi.

Nhưng dù có nguyên nhân anh ngụy trang sai chỗ hay không, anh không hề nghĩ tới Minh Kiều nên nghi ngờ mình.

Mà không chỉ là nghi ngờ, xét từ tình hình hiện tại, đêm nay dù không bị Thợ săn phản bội, anh cũng vẫn sẽ thua trong tay nàng. Tạ Sở nghĩ mãi không ra mình đã bại ở đâu.

Minh Kiều nói: “Đã từ lâu rồi.”

Nhưng vì sao thì nàng không thể giải thích với Tạ Sở được.

Tạ Sở lại hỏi: “Dì út cô…”

“Tôi cũng biết hết rồi, là tôi dẫn dì ấy đi nghi ngờ anh.” Minh Kiều nói.

Muốn hai người cắn xé lẫn nhau, kết quả là hai người ai cũng có đủ loại trò hay.

“Tôi tưởng anh sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này nữa chứ.”

Tạ Sở nhìn nàng: “Người ta không quan tâm công cụ nghĩ gì, nhưng sẽ muốn biết át chủ bài của đối thủ.”

Hơn nữa, cuộc sống của anh ngoài những lợi ích chưa tới tay kia, không còn gì đáng để anh phải lo lắng nữa.

Tình cảm gia đình sớm đã bị chôn vùi cùng với cái chết sớm của mẹ anh, tình bạn thì anh không tin lắm, tình yêu thì không thể chắc chắn rằng liệu mình đã từng có tình yêu hay chưa, cũng không quan tâm.

Còn hận thù, thành thật mà nói, cái chết đến quá đột ngột, người đứng sau Thợ săn lại quá bí ẩn nên anh chẳng biết hận ai, chỉ có bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng bây giờ, những thứ ấy như tiếng chó sủa của kẻ bại vậy. Thà giữ lấy chút ít thể diện cuối cùng, để khi thua đừng để bản thân trông quá xấu xí là được.

“Mặc dù tôi không cam tâm khi thua cô, nhưng nghĩ đến cuối cùng sẽ gặp được kì phùng địch thủ của đời mình đã là một trải nghiệm đáng nhớ rồi.”

Anh buông những lời cuối, sức sống mỏng manh mà hệ thống cố níu cho anh đã hoàn toàn biến mất: “Nên tôi hi vọng cô sẽ thắng.”

Trong nhà kho im ắng, Minh Kiều lẳng lặng nhìn Tạ Sở một lát, đột nhiên thở dài.

Nàng không thở dài vì Tạ Sở, nàng rất vui khi thấy kẻ thù chết trước mặt mình, còn vui hơn cả tống anh ta vào tù. Nàng chỉ đang cảm thán thế sự vô thường thôi.

Một lúc sau, Minh Kiều nhìn xuống chiếc vòng tay hoa trắng trên cổ tay, nàng cởi nó ra, vân vê mấy cái, sau đó buông ra, để bông hoa trắng như tuyết rơi vào trong máu.

Người chết đã đến điểm kết thúc, người sống thì vẫn phải tiếp tục sang ván chơi mới, cho dù họ thắng hay thua.

Ví dụ, bây giờ nàng nên lo lắng tại sao bên ngoài nhà kho lại yên tĩnh như vậy. Không hề nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng không có kẻ bắt cóc nào khác đến để xem chuyện gì đang xảy ra.

“Càm ơn lời chúc của anh.”