Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Rate this post

Editor: Dứa

Khương Anh theo Bạch Tiêu tới học đường, còn chưa tiến vào, Tiết Thủ phụ và Trình Thứ phụ giống như cành khô bừng sức sống, tràn đầy hy vọng: “Muội muội, mau mau, đừng để tiểu Hoàng tử gọi vi huynh là cữu cữu nữa!”

“Đừng cuống, vậy nghe theo lời huynh trưởng, muội gọi của muội, không cho Mãn Mãn gọi là được.”

Khương Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Liễu Uyên từ trong phòng đi ra, mặt mày thản nhiên, không có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khi cha con gặp nhau, đầu quả tim như bị cây kim nhỏ châm chích, lúc trước sự xuất hiện của đứa nhỏ này là chuyện ngoài ý muốn, Liễu Uyên không quá hài lòng, về tình cảm có thể tha thứ.

Ngược lại Khương Mãn, thoạt nhìn có vẻ rất thích Liễu Uyên, hắn ngồi trên khuỷu tay Liễu Uyên, không sợ người lạ, ôm cổ Liễu Uyên cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng đầu nhỏ lại đụng vào cằm Liễu Uyên, Liễu Uyên cũng mặc kệ hắn.

Khương Anh lại vui vẻ, dù sao hài tử cũng cần có cha, quyết định này của nàng không sai, mặc dù nàng và Liễu Uyên không có duyên phận, nhưng có thể cùng con lớn lên cũng là điều may mắn.

“Bệ hạ, để ta ôm thằng bé đi.”

Khương Anh duỗi tay về phía Liễu Uyên, Liễu Uyên cụp mắt nhìn xuống, không nói lời nào, lôi đầu Khương Mãn ra khỏi cằm. Khương Mãn vùng vẫy lắc đầu: “Con muốn cha!”

Khương Anh kinh ngạc, lần đầu tiên gặp mặt đã gắn bó như thế, thật sự là tình cảm huyết thống trời sinh, nàng vui mừng khi thấy kết quả này, khẽ mỉm cười: “Mãn Mãn thích Bệ hạ.”

Giọng Liễu Uyên ôn hoà: “Trẫm và Mãn Mãn là cha con, theo lời nói của Khương cô nương ngày hôm qua, hôm nay trẫm sẽ đưa Mãn Mãn vào cung, Khương cô nương về đi.”

Liễu Uyên sải bước rời đi, Khương Mãn hạnh phúc nhưng có chút mơ hồ, ánh chiều tà rơi xuống bóng dáng đang rời đi của hai người, bóng dáng kia ngày càng xa, đâm vào đầu khiến Khương Anh tê dại, nàng không khỏi cao giọng gọi: “Bệ hạ!”

Khương Anh vội vàng đuổi theo, chắn trước mặt Liễu Uyên, mở miệng muốn nói, nhưng trong đầu lại mơ hồ, không biết nên nói gì, Liễu Uyên chờ mãi không thấy âm thanh: “Khương cô nương?”

“Ta…”

Nàng định nói gì? Nói nàng không nỡ rời xa Mãn Mãn một ngày? Nói không thể nhìn theo bóng dáng hai cha con rời đi? Quyết định là do nàng, Liễu Uyên có thể đồng ý đã là sự may mắn, nàng còn không thỏa mãn điều gì?

Khương Anh bực bội bản thân mình, lại nghe thấy giọng điệu trầm thấp của Liễu Uyên: “Khương cô nương muốn nuốt lời?” Nàng lắc đầu liên tục: “Bệ hạ hiểu lầm, ta không có ý đó, ta…”

“Khương cô nương, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Khương Anh mím chặt đôi môi: “Không biết Bệ hạ có thể đổi sang ngày mai hãy đưa Mãn Mãn vào cung được không?”

“Sớm một ngày hay muộn một ngày, cũng không khác gì nhau.” Liễu Uyên nhìn từ trên cao xuống, chẳng biết nhìn nơi nào, khuỷu tay lại thít chặt Khương Mãn, Khương Mãn bị đau kêu một tiếng, dường như Liễu Uyên không hề phát hiện, chỉ nói toạc ra: “Khương cô nương không bỏ được, muốn ôm con về?”

“Không phải ta không muốn, nhưng Mãn Mãn là con của ta, từ nhỏ đã đi theo ta…”

“Khương Anh, Mãn Mãn chỉ là con của nàng thôi sao? Hắn còn là Thái tử của trẫm!”

Từ lúc tiến vào học đường, Liễu Uyên luôn giữ dáng vẻ thong dong bình thản, giờ phút này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giọng nói giận dữ xé rách biểu hiện giả dối, cả người bỗng sinh ra khí thế khiến Khương Mãn sợ hãi. Khương Mãn bắt đầu giãy giụa: “Ngài hung dữ với mẫu thân, ngài không phải người cha tốt!”

“Ngoan ngoãn một chút!” Liễu Uyên ấn hắn vào trong ngực, cất bước rời đi, hắn sẽ không cho Khương Anh cơ hội hối hận, bởi vì nếu Khương Anh mở miệng nói không muốn, hắn chỉ có thể buông tay lần nữa.

Liễu Uyên khẽ cắn răng, căn dặn Tiết Thủ phụ: “Truyền các đại thần tới Phụng Thiên Điện!”

Phụng Thiên Điện là nơi thượng triều của thiên tử và quần thần, mấy người Tiết Thủ phụ khiếp sợ trong lòng, ngoài mặt không dám chậm trễ, vội vàng rời đi.

Khương Mãn bắt đầu khóc: “Buông con ra, con muốn tìm mẫu thân!”

Liễu Uyên không đếm xỉa đến tiếng khóc của hắn, ánh mắt lướt qua vẻ mặt lo lắng của Khương Anh, giọng điệu dịu lại: “Nếu Khương cô nương không yên tâm thì có thể đi theo. Người đâu, đưa Khương cô nương lên xe.”

Khương Mãn khóc suốt dọc đường, Khương Anh ngồi trong chiếc xe ngựa phía sau, tất nhiên không nhìn thấy, hắn phẫn nộ tay đấm chân đá Liễu Uyên, nhưng dù có đánh đấm thế nào, Liễu Uyên đều im hơi lặng tiếng.

Khương Mãn chỉ cảm thấy lồng ngực người đàn ông cứng rắn như tường đồng vách sắt, hơi thở người đàn ông cũng vô tình, hắn khóc khàn giọng, hai mắt đỏ hoe: “Ngài không phải người cha tốt, không cần ngài!”

Liễu Uyên thờ ơ, Khương Mãn tức giận cắn lên cằm hắn, lúc này Liễu Uyên mới mới ôm chặt hắn vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan nào.”

Khương Mãn không để ý, tiếp tục khóc.

Phụng Thiên Điện rộng lớn hoành tráng, quan bào tung bay khắp sảnh. Liễu Uyên bế Khương Mãn sải bước tiến vào, từ lối đi ở giữa bước lên bậc thang.

Quần thần hai bên quỳ dưới đất, cao giọng đồng thanh hô Bệ hạ vạn tuế, Khương Mãn kinh hãi thò đầu nhỏ ra nhìn, chỉ thấy đoàn người đen nghìn nghịt, không khỏi hoảng sợ, tiếp tục giãy giụa: “Thả con xuống!”

“Các khanh bình thân.”

Tới trước long ỷ, Liễu Uyên nhét Khương Mãn đang la lối hoảng loạn vào long ỷ, xoay người nhìn các quần thần, thấy quần thần cụp mắt đứng nghiêm, hơi mỉm cười nói: “Các khanh ngước mắt lên!”

Quần thần nghe lệnh ngước mắt, thấy một đứa trẻ năm tuổi đang bị một cánh tay dài vắt ngang nhốt trên long ỷ, Liễu Uyên đứng bên cạnh long ỷ, trong lòng gợn sóng mãnh liệt, chuyện này… Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc Bệ hạ không tỉnh táo hay sao?

Bọn họ không hiểu, Liễu Uyên rất tốt, vô cùng tốt!

Sáu năm qua, Liễu Uyên chưa bao giờ vui vẻ như lúc này, hắn không biết mình đã phải chịu đựng bao lâu, hắn không đếm nổi số ngày chịu đừng, hắn cần gấp một điểm để phát tiết, cuối cùng hắn cũng tìm được điểm phát tiết này, chính là con trai hắn!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Những cảm xúc ồn ào sôi sục trong lòng như nước lũ tràn ra ngoài, cuộn qua cổ họng vọt vào trong miệng, hắn muốn nói ra một cách vui vẻ, tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, ánh mắt lơ đãng phát hiện Khương Anh đã đi tới cửa điện, nước lũ lập tức tan rã, chạy tán loạn tứ phía, bỏ sót lại một dòng nước nhỏ trong miệng, cả người như cá mắc cạn, giãy giụa vài cái rồi chấm dứt, yên lặng trở lại.

“Mẫu thân!” Khương Mãn khóc gọi.

Liễu Uyên mặt không biểu cảm, một tay ấn hắn trở về, không để ý tới phản ứng của Khương Anh, ánh mắt sắc bén lướt qua quần thần, gằn từng chữ một: “Đây là Thái tử, Thái tử của trẫm, Thái tử của các ngươi, mau hành lễ!”

Trong khoảnh khắc quần thần quỳ sát đất, đồng thanh hô vang, tai Liễu Uyên nghe thấy, nét mặt ngang tàng, trong lòng lại thầm nói, đúng, nên như vậy, đây là con trai của trẫm và Khương Anh, hắn nên được nhận lễ như vậy, hắn không nhận lễ này, chẳng lẽ muốn Khương Anh nhận lễ của Hoàng hậu sao? Đời này sợ rằng không có khả năng.

Quần thần quỳ dưới chân, Khương Mãn vẫn khóc: “Ta không cần làm Thái tử!”

Liễu Uyên nhắm mắt làm ngơ, bịt tai không nghe, tầm mắt bay bổng ra ngoài, lưỡng lự rơi ngoài cửa điện, thấy sắc mặt Khương Anh kinh hãi, nhưng không tức giận, gánh nặng trong lòng được buông lỏng, hắn bất chợt cười to thành tiếng, quần thần kinh hãi cả người run rẩy, bệ hạ phát điên cái gì thế?

Chỉ có Khương Mãn không còn sức khóc, những vẫn bám riết không tha: “Ta không cần làm Thái tử, ta muốn đi tìm mẫu thân!”

“Không làm cũng phải làm, chuyện này không do con quyết định, đại điển sắc phong sẽ bắt đầu khi công tác chuẩn bị của Lễ Bộ hoàn tất.” Liễu Uyên nhìn quần thần, Lễ Bộ lập tức đồng ý, hắn nói: “Mặc dù Khương cô nương và trẫm đã ly hôn nhiều năm, nhưng hiện tại chúng ta có chung một Thái tử, đây là sự thật không thể tranh cãi, hôm qua Khương cô nương và trẫm đã thoả thuận, hai chúng ta sẽ cùng nuôi nấng Thái tử khôn lớn.”

Quần thần suy đoán ý thánh thượng.

Tiết Thủ phụ gừng càng già càng cay: “Bệ hạ anh minh, Khương cô nương là mẫu người mềm mỏng, tính tình ôn hoà, đoan trang yên tĩnh, tuân thủ lễ pháp…”

Khương Anh nghe rất rõ ràng: “…”

Đang nói về ai vậy?

Tiết Thủ phụ cao giọng tổng kết: “Khương cô nương và Bệ hạ đồng lòng…”

Quần thần chợt bừng tỉnh, trong lòng điều chỉnh vị trí của Khương Anh một lần nữa, đây là mẫu thân của Thái tử điện hạ, sau này có phải Hoàng hậu nương nương hay không thì chưa biết, nhưng hiện tại phải kính trọng.

Khương Anh đến tận đây mà vẫn chưa nói được câu nào, chỉ có Khương Mãn mờ mịt hỏi: “Ly hôn là gì?”

Quần thần bị vài lần kinh hãi, lần đầu được vui vẻ, trong lòng thầm vỗ tay, Thái tử tuyệt vời!

Trong điện im ắng, Khương Anh xấu hổ muốn bỏ chạy, Liễu Uyên lại rất thong dong, sờ đầu hắn: “Ly hôn là hai người sống cuộc sống riêng, giống như trẫm và mẫu thân con, sẽ không sống cùng nhau.”

Khương Mãn cảm thấy bàn tay lớn đang đặt trên đầu mình rất ấm áp, hắn sụt sịt mũi, gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu: “Con biết, mẫu thân cùng a di tiểu Bạch và Tiêu thúc thúc sống cùng nhau, vậy cha sống cùng ai?”

Liễu Uyên cười, trẻ con đúng là trẻ con, cách đây không lâu còn đá hắn đánh hắn, nói không cần hắn, lúc này lại quan tâm hắn sống cùng ai, hắn nói: “Trẫm sống một mình, có thêm con nữa là hai người.”

Khương Mãn kinh ngạc, một mình, chắc hẳn cha rất cô đơn đúng không?

Liễu Uyên vừa nhìn liền biết hắn nghĩ gì, động tác ôm cũng nhẹ hơn rất nhiều, thấy hắn không quấy khóc nữa, Liễu Uyên ôm hắn xuống bậc thang, cho đến trước cửa điện, khẽ gật đầu với Khương Anh: “Trẫm sai người đưa Khương cô nương trở về.”

Khương Anh thấy hắn không có ý định nhiều lời, trong lòng không biết nên nghĩ gì, dù sao chuyện lập Mãn Mãn làm Thái tử, hắn cũng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt mình, khiến cho mình trở tay không kịp, hiện giờ chuyện đã được quyết định, nàng còn có thể nói gì?

Liễu Uyên thậm chí không cho nàng cơ hội mở miệng, ôm Khương Mãn muốn rời đi, Khương Mãn hơi giãy giụa, muốn đi xuống: “Mẫu thân!”

“Vẫn muốn tìm mẫu thân sao?” Liễu Uyên nhẹ giọng.

Khương Mãn dừng động tác.

Khương Anh thấy thế, biết đại cục đã định, tạm thời cứ thế đi, nàng mỉm cười nói với Khương Mãn: “Mãn Mãn nghe lời, hôm nay ở lại trong cung, đi đi!”

Liễu Uyên được cung nhân vây quanh bước đi rất nhanh, Khương Mãn nép vào ngực hắn: “Nếu cha không hung dữ với mẫu thân, không hung dữ với con, con sẽ không khóc không gây rắc rối, được không?”

“Được.” Liễu Uyên nói.

“Cha, mẫu thân trông có vẻ không vui.”

Liễu Uyên nhắm mắt lại, ôm hắn chặt hơn, hạ cằm xuống cọ cọ vào cái đầu nhỏ đầy tóc: “Gọi trẫm là phụ hoàng.”

Khương Mãn ồ một tiếng, hắn muốn nói hắn đồng ý đi theo cha, bởi vì nhìn cha cũng có vẻ không vui.

Bóng dáng hai người vừa biến mất, tất cả quan viên trong điện lần lượt bước ra chào hỏi Khương Anh, Khương Anh mỉm cười đáp lại, một vị quan trẻ tuổi chạy tới: “Cô cô, ta đưa người trở về?”

Một vị quan khác nói: “Thúc thúc, ta sẽ đưa cô cô về!”

“Gọi thúc thúc cái gì, đều chung một cô cô, ngươi gọi ta là ca ca được rồi!”

“…”

Một tay Khương Anh làm xáo trộn hệ thống cấp bậc của toàn bộ triều đình, nàng không cảm thấy có gì không ổn, vứt bỏ nỗi mất mát trong lòng, nàng vẫn không để cung nhân đưa mình về, mà lên xe ngựa Tiết gia.

Trong xe ngựa, Tiết Thủ phụ và Tiết Trọng Hà nhìn nhau, Tiết Thủ phụ ho một tiếng: “Mãn Mãn đã năm tuổi, rất thông minh, tối nay nhất định có thể ngủ ngon giấc.”

“Huynh trưởng không cần an ủi muội, Mãn Mãn đã tự ngủ riêng vài lần, muội không lo hắn rời xa muội sẽ ngủ không ngon.” Khương Anh nói thẳng: “Muội chỉ không ngờ Bệ hạ sẽ lập Mãn Mãn làm Thái tử, muội về kinh đã một thời gian, biết Bệ hạ còn chưa lập hậu, nếu sau này lập hậu, Mãn Mãn phải làm sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiết Thủ phụ và Tiết Trọng Hà: “…”

Vậy ngươi tự làm Hoàng hậu đi!

Nghẹn hồi lâu vẫn không dám nói ra, Tiết Thủ phụ kín đáo chỉ điểm: “Muội muội, muội đã bao giờ nghĩ tới vì sao Bệ hạ không lập hậu chưa?”

Khương Anh cười nói: “Huynh trưởng không cần thăm dò muội, muội biết ý mọi người, kỳ thực ngày đó ở vương phủ muội cũng đã nhắc tới, mọi người thử sai rồi, người có thể khiến Bệ hạ không lập hậu không phải muội.”

Cha con Tiết thị kinh hãi trong lòng.

Đêm đó, Tiết Thủ phụ và mọi người tập trung tại Tiết phủ, ai cũng gấp đến độ xoay vòng.

Tương Vương gia hét lớn: “Con trai đã làm Thái tử, sao mẫu thân lại không thể làm Hoàng hậu!”

“Có làm hay không trước tiên cần Bệ hạ mở miệng! Bệ hạ không mở miệng, Khương cô nương làm sao mà biết được!”

“Nghe lời Bệ hạ nói đi, Khương cô nương, trẫm sai người đưa nàng trở về, ôi, hai người nhìn không giống đã sinh con, ngược lại giống như sinh ra thuật ngữ lễ phép!”

Người còn lại cười nhạo hắn: “Ngươi đang nói cái chuyện hâm dở gì thế!”

Tiết Thủ phụ chần chừ: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự nghĩ sai rồi, trong lòng Bệ hạ có người khác?”

Trưởng Công chúa một tay đỡ đầu, không khỏi bực bội: “Không bàn tới chuyện còn lại, vì sao A Anh lại cảm thấy trong lòng hoàng huynh có người khác? Có thể năm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ mình nàng biết, còn chúng ta lại không biết?”

“Năm đó Khương cô nương và Công chúa cùng…”

“Dương Thành Vương phi?”

Mọi người nhắc tới người này, ánh mắt Trưởng Công chúa chợt lóe: “Năm đó quả thực thời gian ba người chúng ta ở bên nhau nhiều, để bản Công chúa cẩn thận ngẫm lại.”

Mọi người tha thiết nhìn qua, Trưởng Công chúa thở dài: “Thôi, bản Công chúa lại đi gặp A Anh, các ngươi…”

“Yên tâm, ngày mai chúng ta sẽ giữ Triệu lang trung ở nhà, dám dây dưa với Công chúa, chúng ta sẽ quấy rầy hắn trước!”

Trưởng Công chúa yên tâm.

Bóng đêm đã sâu, tẩm điện trong cung đèn đuốc sáng trưng, từ khi sinh ra đến nay Khương Mãn chưa từng nhìn thấy cung điện nào lộng lẫy như vậy, đến giờ đi ngủ vẫn tò mò chạy tới chạy lui trong điện, thấy Liễu Uyên khoác chiếc áo đỏ rộng rãi bước tới, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú, ngay cả màu đỏ rực rỡ cũng phải thần phục trên người hắn, khiến Khương Mãn thẫn thờ trong giây lát.

Mãi cho đến khi bị Liễu Uyên bế lên vai, hắn mới hô to: “Cha mặc màu đỏ đẹp hơn!” Liễu Uyên cười thật sâu rồi cùng hắn lên giường.

Khương Mãn xoay người đè lên người Liễu Uyên, lăn qua lăn lại trên người hắn, tay cũng không ngừng nghỉ, kéo cổ áo Liễu Uyên, để lộ vết sẹo trên bả vai.

Khương Mãn ồ một tiếng, tiến lại gần, không cười nữa: “Cha làm sao vậy?”

“Không sao.” Liễu Uyên ôm hắn vào lòng, vòng tay trống rỗng bấy lâu nay cuối cùng cũng được lấp đầy, hắn nghe thấy giọng trẻ con: “Con thổi cho cha, như vậy cha sẽ không đau nữa!”

Vết thương nhiều năm đã ăn sâu vào da thịt, hòa làm một thể với hắn, Khương Mãn nhẹ nhàng thổi một hồi, hắn cười nói: “Mãn Mãn còn nhỏ đã biết quan tâm đến người khác, con học được từ ai?”

Khương Mãn cọ cọ vào cằm hắn: “Mẫu thân.”

Hồi lâu không nghe thấy giọng nói của Liễu Uyên, Khương Mãn nhích tới nhích lui, nghi hoặc gọi: “Cha?”

Liễu Uyên nhắm mắt, dùng lòng bàn tay ấn hắn nằm đàng hoàng: “Gọi trẫm là phụ hoàng.”

“Phụ hoàng…”

Khương Mãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hắn ngủ được nửa canh giờ, Khương Anh vẫn đang ngắm trăng thở dài tại Khương phủ, không buồn ngủ chút nào. Điều này khiến Bạch Phù kinh ngạc: “Chắc chắn ngài không lo lắng cho Mãn Mãn, vậy ngài đang lo lắng…”

“Cho chính mình!” Khương Anh phát ra âm thanh buồn tẻ: “Ta cảm thấy hơi cô đơn.”

Bạch Phù chần chừ: “… Ngài có muốn uống thuốc không?”

Khương Anh nhướng mày, Bạch Phù vội nói: “Đương nhiên là thuốc trị mất ngủ, ta thấy mấy ngày liên tiếp ngài đều giữ dáng vẻ này, nên đến hiệu thuốc bốc vài thang về sắc.”

Khương Anh vui vẻ: “Ngươi rất biết chăm sóc ta, vậy uống chút đi.”

Uống hết bát thuốc, Khương Anh ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau, cứ thế bỏ lỡ hai bữa cơm, nàng tức giận chỉ vào Bạch Phù: “Đây là thuốc mê à!”

Bạch Phù chột dạ cười, Khương Anh nhìn thấy trong tay nàng vẫn cầm bát thuốc, tức giận trừng mắt: “Còn uống nữa?”

“Không phải, ta thấy ngài còn chưa tỉnh, nên đi sắc bát khác.” Bạch Phù đưa tới, Khương Anh tiếp nhận, cúi đầu nhìn: “Bát thuốc tối qua trị mất ngủ, bát này trị ngủ nướng, đúng không?”

“Không hổ là mẫu thân của Thái tử! Thông minh!”

Bạch Phù cười ngượng ngùng, đang định đổ thuốc đi, chợt nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân, hai người nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Trưởng Công chúa vô cùng hoảng sợ: “A Anh, ban ngày ban mặt muội nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, còn bê bát thuốc, muội làm sao vậy?”

Khương Anh thở dài: “Công chúa nói như vậy, ta không bệnh cũng không thích hợp, nói mới nhớ, quả thực dạo gần đây có chút không thoải mái, Công chúa làm gì thế?”

Trưởng Công chúa nhận lấy bát thuốc từ tay nàng: “Ta đút cho muội, đúng rồi, muội còn nhớ không? Có một năm bản Công chúa bị bệnh, muội tới thăm bản Công chúa, đút thuốc, còn lấy khăn lau miệng cho ta, chiếc khăn kia …”

Ồ, khăn, sao lại quên mất việc này!

Hai người nhìn nhau, mỗi người đều có sự hoảng loạn riêng, Khương Anh “A” một tiếng: “Trí nhớ của Công chúa thật tốt, muội nhớ Dương Văn Châu …”

Ngoài cửa truyền đến tiếng quản gia: “Triệu đại nhân…”

Trưởng Công chúa kinh hãi: “A Anh, muội gặp hắn làm gì?” Trong lòng lại nghĩ, đám người kia thật vô dụng, ngay cả Triệu lang trung cũng không giữ chân được!

Khương Anh thực sự oan uổng: “Muội muốn gặp hắn lúc nào?”