Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Rate this post

Trưởng Công chúa thấy thế thì tự nhủ, nàng không dám khẳng định mình có hiểu biết sâu sắc về tình yêu, người thành công lớn nhất ở đây rõ ràng là Khương Anh, người đã mê hoặc hoàng huynh của ta đến thần hồn điên đảo!

Liễu Uyên thúc giục: “Dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Trưởng Công chúa hao hết tâm tư tìm ra lý do: “Không phải năm đó nàng đồng ý gả cho hoàng huynh sao?”

“Đó là ý chỉ của phụ hoàng, nàng không thể kháng chỉ.”

Trưởng Công chúa nói: “Không phải nàng sinh Mãn Mãn cho hoàng huynh sao?”

“Trẻ con vô tội, nàng là người mềm lòng, sao có thể vứt bỏ con cái không màng?”

Trưởng Công chúa nói: “Không phải nàng còn đưa con về kinh sao?”

“Nàng nói thích kinh thành nhất, hy vọng được sinh sống tại kinh thành, không liên quan gì đến trẫm.”

Nói lý do nào cũng bị bác bỏ, Trưởng Công chúa nhất thời không nghĩ được lý do nào khác, ý đồ cao giọng che giấu sự chột dạ của mình: “Hoàng huynh ơi hoàng huynh, mọi chuyện huynh đều rõ ràng, nhưng có một số việc được phép hồ đồ, đặc biệt là chuyện tình cảm, rất khó phân biệt rõ ràng, không cần quan tâm vì sao nàng lại gả cho huynh, vì dù sao nàng cũng gả cho huynh rồi, không cần quan tâm vì sao nàng sinh con cho huynh, vì dù sao nàng đã sinh ra Mãn Mãn, không cần quan tâm vì sao nàng về kinh, vì dù sao nàng cũng đưa con trai huynh hồi kinh rồi, huynh tỉnh táo như vậy làm gì!”

Nói đến chỗ kích động, Trưởng Công chúa hận không thể thay thế Liễu Uyên, vỗ rầm một cái lên bàn, khí thế kinh người: “Nếu hoàng huynh còn tiếp tục kéo dài, mùa hè sắp đến rồi!”

Không ngờ Liễu Uyên lại như lão hoà thượng ngồi thiền, trấn định thong dong, không chút ảnh hưởng: “Mùa hè năm nào cũng có, trẫm không muốn ép buộc nàng.”

Huynh…

Được rồi, coi như huynh… Là kẻ si tình!

Trưởng Công chúa uể oải, thật đáng thương, thoạt nhìn còn tưởng nàng mới là người yêu mà không được đáp lại!

Liễu Uyên nhíu mày: “Ngoại trừ những điều muội vừa nói, mấy năm trước muội và nàng tiếp xúc rất nhiều, nàng thật sự không để lộ chút nào sao?”

“Hoàng huynh, A Anh sẽ giấu kín nếu nàng không muốn cho mọi người biết, chúng ta cũng không có cách nào, trước đó chúng ta đã thử qua, nhưng đều thất bại.” Trưởng Công chúa ủ rũ ngồi xuống, chậm rãi thở ra, uống một hơi cạn sạch chén trà, trong đầu chợt loé lên điều gì đó: “Nói đến năm xưa thì có chuyện này, lúc trước trên thao trường, vì sao A Anh lại nhất quyết đâm hoàng huynh bị thương?”

Liễu Uyên trầm tư: “Nói thế nào?”

“A Anh chưa từng đả thương ai, hơn nữa cũng không phải hoàng huynh trốn không thoát…”

Trừ phi một người nhất quyết đâm, một người không né tránh.

Trưởng Công chúa trừng to mắt, nàng thật sự khâm phục, không ngờ hoàng thất các nàng lại sinh ra một kẻ si tình lớn như vậy, hoàng huynh không né tránh, chẳng phải sẽ bị đâm hay sao?

Trưởng Công chúa không chịu nổi, xem ra nàng và Dương Văn Châu có vẻ quá hạnh phúc rồi! Nàng chợt sinh ra rất nhiều lương tâm, muốn nói thật cho Liễu Uyên, hoàng huynh, muội không thể làm gì được, đang định mở miệng, trong đầu chợt loé lên một chuyện khác, cảm thấy có hi vọng: “Hoàng huynh, huynh biết vì sao A Anh phải tới thao trường không?”

Liễu Uyên nâng đôi mắt tĩnh mịch lên, Trưởng Công chúa hưng phấn: “Trước A Anh, không có cô nương nào tiến vào thao trường, muội và Thư Thanh cũng vì A Anh nên mới đi theo, nhà nàng tuy là tướng môn, nhưng nhân khẩu thưa thớt, tất cả những gì để lại cho nàng cũng chỉ có một thanh trường thương.”

Trưởng Công chúa nhớ rõ, nàng quen biết Khương Anh ở bên ngoài cung, nàng lén chuồn khỏi cung đi chơi, chỉ dẫn theo thị nữ, không có tùy tùng, bị một đám côn đồ quấn lấy, khi đó Khương Anh cũng chỉ là tiểu cô nương chừng mười tuổi, giống như một anh hùng, sử dụng trường thương xua đuổi đám đàn ông, mỉm cười nói với nàng: “Đừng sợ.”

Trưởng Công chúa thích Khương Anh như vậy, theo Khương Anh vào Khương phủ, sau đó mỗi lần xuất cung nàng đều đi tìm Khương Anh, đồng thời nói cho Khương Anh biết thân phận của mình: “A Anh, nếu có ai bắt nạt muội, muội phải nói cho bản Công chúa, bản Công chúa sẽ giúp muội!”

Khương Anh cười nói: “Công chúa, không có ai bắt nạt muội.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng làm sao người con gái duy nhất của tướng phủ suy tàn lại có thể không bị ai bắt nạt.

Chỉ là Khương Anh chưa từng đề cập tới, từ mười tuổi đến khi cập kê, nàng vẫn luôn yên lặng tự mình giải quyết vấn đề, sống cuộc sống của mình, mặc dù thường xuyên tiếp xúc với Trưởng Công chúa, nhưng cũng chưa bao giờ yêu cầu Công chúa bất cứ điều gì.

Trưởng Công chúa thỉnh thoảng tới xem nàng chơi thương, chỉ khen ngợi nàng: “A Anh, muội còn lợi hại hơn thân vệ của hoàng huynh! Hoàng huynh có rất nhiều thân vệ, trong đó có mấy cô nương, nhất định không bằng muội!”

Khoảnh khắc đó, nàng thấy cả người Khương Anh bừng sáng, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc vui mừng: “Thái tử điện hạ … Ngài ấy còn cần cả thị vệ nữ sao?”

Khi đó, Trưởng Công chúa ngốc nghếch, ngơ ngác gật đầu: “Có cô nương, hoàng huynh thường giao đấu với thân vệ.”

Khương Anh vội vàng hỏi: “Đấu ở đâu?”

“Thao trường, nhưng bản Công chúa chưa từng đến đó, nên không biết nó trông thế nào!”

Khương Anh im lặng trong chốc lát, thu trường thương lại, thấp giọng hỏi Trưởng Công chúa: “Thân vệ của điện hạ đều rất lợi hại đúng không? Ta thật sự lợi hại hơn thân vệ của điện hạ sao?”

Trưởng Công chúa ậm ừ, cũng may Khương Anh tỉnh táo, biết Trưởng Công chúa chỉ dỗ dành nàng, nhưng nàng giống như phát hiện một cơ hội mới, quỳ xuống trước mặt Trưởng Công chúa: “Xin Công chúa dẫn muội đến thao trường.”

“Cho đến ngày hôm nay, đó là lần đầu tiên A Anh cầu xin muội.” Trưởng Công chúa nhìn Liễu Uyên thật sâu, thở dài thay Liễu Uyên, rồi lại mắng mình đần độn, chỉ nghĩ Khương Anh vào thao trường vì muốn trở nên lợi hại hơn: “Hoàng huynh, nàng không thể vì muốn làm thân vệ của huynh nên mới vào thao trường sao?”

Liễu Uyên như rơi vào trong mộng.

Tại Tiết phủ, Khương Anh đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đi phủ Công chúa, ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Liễu Uyên đứng dưới hành lang, chắp tay ngửa cổ, thẫn thờ nhìn bầu trời.

Ánh nắng chói chang, mùa hè đến thật rồi.

Khương Anh nghiêm khắc tuân thủ lời thề kia, tuyệt đối không nói một lời với Liễu Uyên, huống chi Liễu Uyên còn đưa lưng về phía nàng, nói không chừng hắn còn chưa phát hiện ra nàng!

Khương Anh thả nhẹ bước chân, mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng Liễu Uyên: “Xem ra chân đã lành rồi.”

Nàng ngẩn ra, bởi vì giọng nói của Liễu Uyên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, nàng quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy Liễu Uyên ăn mặc sang trọng, uyên đình nhạc trì (*), dáng vẻ vẫn như thường lệ, nhất thời không muốn trả lời hắn, nàng quay người đi về phía trước.

(*): Sâu như vực thẳm, cao như núi, chỉ tính cách con người.

“Hôm nay hoàng muội có việc, A Anh không cần tới.”

Một tiếng A Anh khiến Khương Anh vừa thẹn lại vừa bực, ai cho hắn gọi như vậy! Khương Anh quay đầu trừng mắt nhìn hắn, bởi vì không thể nói chuyện, nên không có cách nào ngăn cản, nàng lại tiến về phía trước, không đi phủ Công chúa thì trở về Khương phủ.

Liễu Uyên đuổi theo, nhẹ giọng nói: “A Anh, trẫm sai rồi, đêm đó trẫm không nên chặn họng nàng.”

Khương Anh giống như gặp quỷ, chỉ cảm thấy Liễu Uyên đang phát điên, nhưng nàng không thể chặn họng hắn, thống khổ trợn trừng đôi mắt, ý đồ dùng ánh mắt đẩy lùi Liễu Uyên, nhưng Liễu Uyên lại không hề động đậy, một thời gian không gặp, da mặt dày thêm mấy lớp.

Nàng từ bỏ để mặc Liễu Uyên đi theo, nàng trở về Khương phủ, Liễu Uyên cũng đến Khương phủ, Khương phủ rất ngăn nắp, không cần nàng làm gì cả, nàng ở lại trông quán rượu, Liễu Uyên cũng đến quán rượu, thấy nàng uống rượu, hắn mở miệng nói: “Huynh trưởng nàng không thích nàng uống rượu.”

Khương Anh trợn mắt nhìn hắn, huynh trưởng ở xa kinh thành, không quản được nàng.

Liễu Uyên trơ mắt nhìn nàng uống hết chén này đến chén khác: “A Anh, nàng uống say rồi, có phải sẽ nói chuyện với trẫm hay không?”

Khương Anh thầm nghĩ, ngài say, ta sẽ không say, uống thêm mấy chén, cảm giác không có gì thú vị, Liễu Uyên nói: “Uống rượu không thú vị, hay là A Anh chơi thương đi.”

Khương Anh không có bất kỳ phản ứng nào.

Sắc trời sắp tối, Liễu Uyên vẫn không có ý định rời đi, dường như hắn kiên quyết ép Khương Anh mở miệng, Khương Anh cười lạnh trong lòng, chuyện này nàng nhất định phải chống đỡ, ở trước mặt Liễu Uyên, mất cái gì cũng được chứ không được mất khí phách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Anh không nói một lời, để mặc hắn theo mình về Khương phủ, khi đến cửa phủ, nàng bước vào, nhất thời đóng luôn cửa phủ, cứ thế rời đi không thèm ngoảnh lại.

Bạch Phù tiến lên đón, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm: “Có chuyện gì vậy?”

“Nghẹn.” Khương Anh cuối cùng có thể nói chuyện, nàng hít thở vài hơi, kể lại chuyện vừa rồi cho Bạch Phù, đề phòng ngày mai Liễu Uyên lại tới nữa, nàng dự định trốn một thời gian, phải tìm một nơi tốt.

Bạch Phù chớp mắt: “Ngài có thể đến chùa Linh Cốc dâng hương.”

“Ý kiến hay!”

Hôm sau, dùng xong bữa sáng, hai người ngồi xe ngựa đi chùa Linh Cốc ở ngoại ô, mùa hè đang đến gần, người đi dâng hương vẫn đông đúc, hương khói lượn lờ trong chùa.

Khương Anh đứng giữa đại điện, khách hành hương đi lại quanh người, nàng chậm rãi khép mắt, nàng đã đến đây mấy năm, những năm trước nàng tới đây không ít lần, mới đầu nàng chỉ cầu xin đơn giản rằng có thể nhìn Liễu Uyên từ xa thêm vài lần, dần dần ảo tưởng của nàng ngày càng lớn, cầu xin có thể gần Liễu Uyên hơn chút, sau đó vào Đông Cung, nàng lại cầu xin trong lòng Liễu Uyên có nàng.

Bạch Phù vẫn chưa tiến vào, nàng đứng một mình, giống như trước kia, lần nào cũng tự mình tới, rồi lại tự mình về, nàng thầm nghĩ mình xứng đáng bị cô đơn một mình, ai bảo nàng tham lam đòi hỏi!

Tình cờ có một lần, nàng đang định xuất cung, lại gặp Liễu Uyên vừa mới hạ triều ở cửa Đông Cung, nàng lấy hết can đảm hỏi xem hôm nay Liễu Uyên có thể đi cùng nàng hay không: “Hôm nay Điện hạ còn việc gì nữa không?”

Liễu Uyên khẽ gật đầu, đáng lẽ nàng nên đoán được từ sớm, Liễu Uyên là Thái tử cao quý, bận rộn cả ngày, hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ, nàng cười nói: “Vậy ta sẽ không làm phiền điện hạ.” Chạy trối chết.

Khương Anh đang nhắm chặt mắt, chợt thấy bên tai có một tiếng gọi trầm thấp: “A Anh…” Nàng hoảng hốt tưởng mình nghe nhầm, vội mở mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Liễu Uyên mặc thường phục, nghiêng người nhìn lại đây, mặt mày vẫn đẹp đẽ quý giá như vậy.

Khương Anh nhìn kỹ hơn, quay đầu lại, ồ một tiếng trong lòng, thiếu chút nữa tưởng đó là ảo ảnh, cho dù có là sự thật thì cũng không cần để ý đến.

Khương Anh cất bước ra khỏi đại điện, Liễu Uyên sải bước theo sau, Bạch Phù thấy vậy vốn định bỏ chạy, lại bị Khương Anh tóm được, kéo đến một chỗ yên tĩnh.

Khương Anh đưa mắt ra hiệu cho Bạch Phù, Bạch Phù biết được ngọn nguồn, hiểu rõ gật đầu, cúi đầu nói với Liễu Uyên: “Khương cô nương còn có việc khác, không phiền Bệ hạ đi theo.”

Liễu Uyên nói: “Trẫm không có việc gì, đi dạo cùng A Anh một chút.”

Hàm nghĩa trong mắt Khương Anh vô cùng phong phú, Bạch Phù nắm bắt chính xác: “Ý Khương cô nương là ngài không cần đi theo, nếu Bệ hạ không có việc gì bận thì trở về trông con đi.”

Liễu Uyên im lặng một lát, Khương Anh muốn vỗ tay cho Bạch Phù, liếc mắt ra hiệu tiếp, Bạch Phù được khích lệ, vẻ mặt sống động: “Khương cô nương nói nàng còn muốn ở lại ăn đồ chay, thời gian quá lâu, Bệ hạ không nên chờ đợi.”

Lúc này Liễu Uyên mới nói: “Mãn Mãn đã có cung nhân chăm sóc, hôm nay hoàng muội cũng tiến cung, đang chơi đùa vui vẻ cùng Mãn Mãn.”

Khương Anh đang định nhìn Bạch Phù thêm lần nữa, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu xanh, bóng dáng màu xanh kia cũng nhìn thấy nàng, bước tới chỗ nàng: “Khương cô nương.”

Đúng là Ôn Tại Hành.

Khương Anh mỉm cười, nhân cơ hội mở miệng nói chuyện: “Ôn đại nhân.”

Ôn Tại Hành cười đáp lại, đôi mắt liếc nhìn, đối diện với ánh mắt đen tốiu ám của Liễu Uyên, hắn ta lập tức cong đầu gối, thiếu chút nữa quỳ lạy, may thay Liễu Uyên kịp thời vươn cánh tay dài kéo hắn ta đứng thẳng.

Trong lúc nhất thời, bốn người đứng im lặng, Khương Anh nhìn thoáng qua sắc mặt nặng nề của Liễu Uyên, lại nhìn thoáng qua sắc mặt kính cẩn của Ôn Tại Hành, cuối cùng nhìn về phía Bạch Phù, Bạch Phù a một tiếng, chuyện này … Có chút khó khăn với nàng!

Bạch Phù nghiền ngẫm: “Ta chỉ thắp một chút hương, nhiều người đi ăn như vậy, không thích hợp lắm nhỉ?”