Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Lâm Tất Tất ngồi trong phòng làm việc đắm chìm trong nghiên cứu khoa học, chuông điện thoại bên cạnh vang lên tiếng ting ting ting.
“Alo, Lâm Tất Tất khoa tiết niệu nghe đây.”
“Thất Thất, là tôi.”
“Anh là?”
“Hứa Ánh Thiên.”
Tay đang gõ chữ của Lâm Tất Tất dừng lại: “À, có chuyện gì không? Sức khoẻ của anh thế nào rồi?”
“May mà nghe lời cô đến Bắc Kinh kiểm tra lại, không phải ung thư là khối u* và chứng viêm, tuy rằng cũng khá khó trị, nhưng có khả năng giữ được mạng sống.”
* Khối u là tế bào tăng trưởng bất thường, là khối rắn chắc của mô. Khối u gồm u lành tính và u ác tính.
“Thế là tốt rồi, chúc mừng anh, nhớ phải lạc quan, duy trì tâm trạng vui vẻ.” Lâm Tất Tất quấn dây điện thoại: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Tôi gửi cho cô vài món đồ, chắc sắp tới rồi.”
“Hả? Anh, anh đừng như vậy, tôi cũng chỉ đưa ra ý kiến thôi, bệnh của anh cũng chẳng phải tôi chữa, huống chi bệnh viện không cho phép nhận đồ, anh gửi đồ cho tôi là hại tôi đó.”
“Không phải là quà, không phải lấy quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân gửi đồ. Là… một vài thứ hồi cấp ba đó, một chút kỷ niệm.”
Lâm Tất Tất càng khó hiểu, lúc học cấp ba cô với Hứa Ánh Thiên không ở bên nhau, làm gì có kỷ niệm chứ?
Vừa cúp điện thoại thì Ninh Ninh nói cô có hàng chuyển phát nhanh đến.
Anh ta nói “sắp” đúng thực là rất nhanh.
Hứa Ánh Thiên gửi cho cô một thùng to, sau khi mở ra có rất nhiều xốp chống va đập để bảo vệ thứ ở bên trong.
Nhưng bên trong lại không phải đồ dễ vỡ gì, mà là rất nhiều tranh và sách giáo khoa.
Lâm Tất Tất mở ra, lúc học cấp ba Hứa Ánh Thiên nổi tiếng trong khoá vì đẹp trai, thành tích tốt, không chỉ học giỏi mà vẽ tranh cũng rất đẹp.
Người trong mấy bức tranh này không ai khác toàn bộ đều là cô, cô đọc sách, cô nằm sấp lên bàn học, cô chơi cầu lông trong giờ thể dục…
Mở mấy quyển sách giáo khoa bị ố vàng, không rõ trang nào nhưng tên của Lâm Tất Tất được anh ta viết đầy trang.
Cuối cùng có một chiếc thẻ, trên mặt viết:
“Hy vọng cậu có thể biết lúc đó có một người từng thật lòng thích sự ưu tú của cậu, chỉ đáng tiếc người này quá yếu đuối, không có cách nào bảo vệ cậu. Xin lỗi, mấy thứ này tớ giấu kín rất nhiều năm rồi, bây giờ mới gửi cho cậu, cậu có thể vứt đi. Chúc cậu hạnh phúc.”
Lâm Tất Tất nhìn mấy thứ này do dự mấy giây.
Đây là chuyện gì vậy? Anh ta là nam chính đau khổ trong truyện thanh xuân vườn trường à?
Lâm Tất Tất gọi điện thoại cho bạn trai: “Bé cưng, khi nào anh tan làm thì về nhà lái xe rồi quay lại đón em, em có một thùng đồ to cần mang về.”
Tuy rằng Hứa Ánh Thiên nói muốn vứt đi thì vứt, nhưng đây là tranh mà người ta rất dụng tâm để vẽ, vứt vào thùng rác dù sao vẫn không được hay lắm.
*
Xe của Triệu Thanh Nhượng có nhiều đồ trang trí hơn lúc trước, dầu thơm xe hơi, gối thú bông, bùa bình an gì đó, đều là Lâm Tất Tất mua.
Đến bệnh viện, Triệu Thanh Nhượng gửi tin nhắn cho Lâm Tất Tất, bảo cô ở trên đó đợi anh, anh lên bê thùng cho.
“Bác sĩ Triệu, đến tìm bác sĩ Lâm hả?” Ninh Ninh nhiệt tình chỉ đường cho Triệu Thanh Nhượng: “Cô ấy ở phòng làm việc bên trái đó, bác sĩ Hoàng của khoa chúng tôi có cháu gái, mọi người đều đi chúc mừng.”
Phòng làm việc của bác sĩ Hoàng đầy người, Triệu Thanh Nhượng đứng ở cửa không đi vào, anh nhìn thấy Lâm Tất Tất đang thò đầu nhìn tấm ảnh trong tay bác sĩ Hoàng, khen cháu gái ông ấy đáng yêu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nhét vào trong túi của bác sĩ Hoàng một bao lì xì nhưng bác sĩ Hoàng nhất quyết không nhận: “Cô vẫn còn nhỏ, sao tôi có thể nhận lì xì của cô được.”
Ông ta lấy túi kẹo mừng ở trên bàn đưa cho Lâm Tất Tất: “Nghe nói em út của khoa chúng ta có người yêu rồi à? Thế cô cũng lấy ít vía đi, mau cho chúng tôi ăn kẹo cưới.”
Lâm Tất Tất lộ ra vẻ xấu hổ trong sự trêu đùa vui vẻ của mọi người: “Vẫn còn sớm.”
Triệu Thanh Nhương đi đến bên cạnh Lâm Tất Tất, ôm lấy eo của cô.
“Ầy” Bác sĩ Tân nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng qua, giới thiệu với mọi người: “Bác sĩ Hoàng, đây là bạn trai của bác sĩ Lâm, là Triệu Thanh Nhượng khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện chúng ta.”
Bác sĩ yêu thương nhìn hai người: “Tốt lắm tốt lắm, tuấn tú lịch sự! Khi nào thì kết hôn?”
Mọi người đều nở nụ cười thiện chí.
Triệu Thanh Nhượng cúi đầu nhìn người trong lòng: “Tôi sẽ cố gắng, rất nhanh thôi.”
*
Bàn làm việc của Lâm Tất Tất rất sạch sẽ gọn gàng, trên mặt bàn để một cây xương rồng dễ trồng.
Cô lấy thùng bên dưới bàn ra: “Đây, chính là cái này. Tranh bên trong được đóng khung nên hơi nặng.”
Lâm Tất Tất ước lượng: “Hay là để mình em đi?”
Triệu Thanh Nhượng không nói nhiều nhận lấy thùng từ trong tay cô: “Cho dù em có thể bê được anh cũng không để một mình em bê, nếu không cần người bạn trai này làm gì?”
Anh liếc nhìn đồ bên trong một cái, mấy bức tranh đó toàn là Lâm Tất Tất, còn là lúc cô mặc áo đồng phục trường.
Bức tranh được đóng khung rất đẹp, vừa nhìn là biết được người ta rất trân trọng.
“Em bảo người ta vẽ chân dung khi nào vậy?”
“Không phải em bảo người vẽ, em cũng không biết anh ta vẽ em.” Lâm Tất Tất nói qua chuyện của Hứa Ánh Thiên một chút.
“Ồ.”
Cô nói một lúc, Triệu Thanh Nhượng đáp lại một từ.
Lâm Tất Tất trộm nhìn biểu cảm của anh, hình như anh không được vui vẻ lắm.
“Anh ghen à?”
“Không có.”
“Em cũng cảm thấy không có, suy cho cùng bọn em cũng chẳng có quan hệ gì cả.”
Bước chân của Triệu Thanh Nhượng dừng lại: “Có.”
“Hả?”
“Lúc học cấp ba em từng thích anh ta.”
Lâm Tất hoảng hốt: “Không có, chỉ có một chút ít thiện cảm đó thôi, sau đó thì không còn nữa.”
Triệu Thanh Nhượng bỏ thùng vào trong cốp xe, còn hơi sa sút: “Trong thanh xuân của em có hình bóng của anh ta cũng đủ khiến anh ghen tị rồi.”
Lâm Tất Tất kiễng chân hôn lên môi anh: “Nhưng người sau này đi cùng em trong cuộc đời là bóng hình của ông Triệu Thanh Nhượng.”
Triệu Thanh Nhượng ôm lấy eo cô: “Thế mấy thứ này em còn mang về nhà không?”
Lâm Tất Tất gõ mũi anh: “Vừa nãy chẳng phải anh ghen tỵ với người có ở trong thanh xuân của em à? Em cầm mấy thứ này về nói chuyện thanh xuân của em với anh, để anh cùng tham gia một chút.”
“Ôi chao, nói đến đây sao em lại nhớ đến bác sĩ Trần khoa của anh cũng có trong thanh xuân của anh đấy nhỉ? Hai người các anh cùng nhau làm việc, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy…”
Triệu Thanh Nhượng: …
Gieo nhân nào gặp quả ấy.
“Nếu như anh với Trần Thần có khả năng thì bọn anh đã ở bên nhau từ lâu rồi, cũng sẽ không độc thân đến lúc quen em.” Triệu Thanh Nhượng xoa đầu cô: “Thế nên đừng nghĩ lung tung hử?”
“Biết rồi.” Lâm Tất Tất nghẹn cười.
Cô không hề lo lắng về bác sĩ Trần, chỉ muốn trêu anh tí thôi.
Lâm Tất Tất bật đèn phòng khách sáng nhất, cầm mấy bức tranh kia ra đưa từng tấm một cho Triệu Thanh Nhượng xem.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lúc em đi học để bớt việc thì luôn buộc tóc đuôi ngựa.”
“Đồng phục của trường bọn em luôn là một bộ như vậy, nhưng mỗi ngày đều phải mặc, chỉ có thể giặt vào ngày nghỉ, lúc đó mẹ em cứ bắt em phải đeo xà cạp tay, là cái loại đặc biệt quê đó hahaha.”
Tay của Triệu Thanh Nhượng khoác lên vai Lâm Tất Tất, nhìn cô lật mấy bức tranh đó: “Lúc anh học cấp ba mua hai bộ thay đổi.”
“Ồ, trường em không cho phép đặt hai bộ!”
“Anh nhìn đi, lúc đó em luôn chạy đua với thời gian từng giây một, làm đề suốt. Lúc trước đều nói học khoa học tự nhiên thì không cần phải học thuộc, kết quả chọn khoa học tự nhiên rồi mới phát hiện cũng phải học thuộc rất nhiều, năng lực ghi nhớ của em kém, mỗi ngày năm giờ đã phải bò dậy học thuộc.”
Triệu Thanh Nhượng không hiểu lắm: “Hiểu rõ mấy thứ thầy cô dạy thì rất dễ nhớ, anh vừa nhìn đã hiểu được tương đối rồi, nhìn thêm lần hai là thuộc được.”
Lâm Tất Tất: …
Thiên tài và người phàm như cô có bức tường ngăn.
“Ôi, sau này nhất định phải sinh con gái, có như vậy mới có thể di truyền được IQ của anh được.”
Triệu Thanh Nhượng dùng đầu mũi cọ vào tai của Lâm Tất Tất: “Đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi à?”
“Làm sao? Không cho à?”
“Cho, cho.” Tay của Triệu Thanh Nhượng bắt đầu không thành thật, trượt vào trong quần áo của Lâm Tất Tất xoa eo của cô: “Hay là bây giờ sinh con gái nhé?”
Lâm Tất Tất lườm anh một cái: “Anh đeo mấy cái bao chết tiệt này mà còn muốn sinh con gái?”
Triệu Thanh Nhượng: …
“Bao cao su cũng không tránh thai trăm phần trăm được.” Anh phản bác.
Lâm Tất Tất ôm cổ anh, cười sâu xa: “Vậy phải xem anh có năng lực này hay không?”
“Hử?” Tay của Triệu Thanh Nhượng đã cởi khoá áo áo ngực đằng sau lưng của Lâm Tất Tất, mạnh mẽ kéo cô vào lòng ôm chặt: “Vậy mình thử xem?”
Lâm Tất Tất cảm giác được mùi nguy hiểm, miễng cưỡng bình tĩnh lại: “Thử thì thử, vào phòng ngủ.”
Tay của Triệu Thanh Nhượng trượt xuống sát mép quần của cô, móc vào lưng quần: “Còn đau không?”
Lâm Tất Tất lắc đầu: “Chẳng phải tối qua đã nói với anh rồi à, lúc đầu anh vào thì khá là đau.”
Cô thấp giọng nói: “Sau đó thì rất sướng… nghe nói đàn ông càng sướng hơn, có phải thật không?”
Triệu Thanh Nhượng khụ một tiếng, bóp thịt mềm trên eo của Lâm Tất Tất: “Sao cái gì cũng hỏi vậy?”
“Tò mò.”
“Anh cũng không biết em sướng đến mức nào thì làm sao so sánh được anh sướng hơn em hay không?”
Lâm Tất Tất cảm thấy Triệu Thanh Nhượng nói có lý.
Cô xoa từng đốt xương sống của anh, cảm nhận được sự nóng bỏng của anh.
“Sao mở điều hoà rồi mà anh vẫn ra mồ hôi vậy?”
“Bởi vì điều hoà mở 25 độ.”
Lâm Tất Tất đá dép ra, xoay người ngồi lên eo của Triệu Thanh Nhượng, hai chân vòng ra đằng sau anh: “Thế anh có muốn đi tắm không?”
Triệu Thanh Nhượng đè lên trán cô: “Là kiểu anh nghĩ phải không?”
“Đúng đúng đúng, là muốn làm cái chuyện ngày hôm qua đó.” Lâm Tất Tất chọc chọc vào cơ bắp trên ngực anh rồi nói.
Đàn ông một khi nhắc đến loại chuyện này hiếm có khi không hưng phấn, Triệu Thanh Nhượng cũng không ngoại lệ.
Anh ôm hông Lâm Tất Tất bế cô lên: “Đi lấy đồ trước đã.”
“Không cần, nhà tắm có.”
“… Nhà tắm có?”
“Ừm, em để vào đó, đề phòng thôi.”
Triệu Thanh Nhượng: …
Bạn gái của anh đúng là phòng ngừa chu đáo!