Sau khi ăn uống no đủ , bầu trời đã khuya càng thêm khuya. Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng thúc giục Đông Phương Lãnh đưa mình trở về phủ :
– Vương gia ta ăn đủ rồi , ngươi có thể đưa ta về phủ không ? Ta mà về muộn, có ai đó biết được sau này sợ là ta lại khó sống trong phủ.
Đông Phương Lãnh đưa tay lau nốt chút bánh vụn trên khóe miệng Cầm Thanh Tuyết , rồi sau đó rót cho nàng một chén trà . Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa có chút trêu chọc:
– Nếu ta nói không thể thì sao?
Cầm Thanh Tuyết khóe môi có chút giật giật, nàng nói với âm điệu của trẻ con:
– Tam vương gia đây là muốn bắt cóc tiểu hài tử dưới tuổi vị thành niên hay sao?
Đông Phương Lãnh uống một ngụm trà , trong đầu liền thắc mắc câu nói của Cầm Thanh Tuyết vừa nói ra . Gì mà trẻ dưới tuổi vị thành niên .
Cầm Thanh Tuyết thấy khuôn mặt trầm tư và nghiêm túc của tam vương gia , trong đầu lại liên tưởng rằng điều nàng nói vừa rồi . Tam vương gia định làm thật , nàng liền ho lớn rồi đáp :
– Ta nói trước ta thể trạng không tốt lại ăn nhiều , việc gì cũng không làm được. Còn về phụ thân ta ông ấy luôn đặt địa vị và chức quyền lên đầu tiên vì vậy nếu chỉ một tiểu nha đầu như ta ông ấy sẽ không cùng ngươi đánh đổi gì đâu. Ngươi dù có bắt ta thì cũng không có lợi gì chỉ có ăn hại thôi.
Đông Phương Lãnh nhếch môi cười nhẹ , nha đầu này là đang suy nghĩ vẩn vơ gì vậy. Hắn đưa tay lên cốc nhẹ vào đầu Cầm Thanh Tuyết rồi cười nói :
– Ngươi đang nghĩ luyên thuyên gì vậy? Nếu thật sự ta có muốn bắt ngươi thì sau này ngươi lớn hơn ta mới làm . Bây giờ cũng chưa phải lúc.
Cầm Thanh Tuyết bị nụ cười tà mị của Đông Phương Lãnh làm cho mê mẩn , khuôn mặt khôi ngô, lại được tô thêm bằng nụ cười nhẹ nhàng đầy cuốn hút .Ty khuôn mặt có chút non trẻ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai hết sức, khiến nàng lại không thể rời mắt đi được.
Sau khi biết mình thất lễ Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi nói :
– Vậy vương gia cho ta mượn tạm xe ngựa của ngài, sau này có dịp nhất định ta sẽ đền đáp lại ngài.
Đông Phương Lãnh cười mặt cũng cúi xuống gần với tai của Cầm Thanh Tuyết , hắn nói thì thầm bên tai nàng :
– Chi bằng sau này ngươi chính mình lấy thân báo đáp ta.
Cầm Thanh Tuyết mặt thoáng qua chút ửng hồng, dù sao tâm hồn nàng cũng là 28 tuổi rồi. Vậy mà nam hài tử trước mặt nàng cư nhiên lại tán tỉnh nàng .
Cầm Thanh Tuyết đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra xa rồi nói lớn:
– Vương gia xin người giữ chừng mực với ta , dù sao ta cũng chỉ mới tám tuổi thôi.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ rồi bước lại chỗ của Cầm Thanh Tuyết trực tiếp nắm tay nàng kéo nhẹ đi ra phía cổng sau. Vừa đi vừa nói :
– Bổn vương cũng đâu có nói bây giờ đâu. Đi thôi ta đưa ngươi về phủ.
Cầm Thanh Tuyết vừa đi vừa dùng sức mình kéo tay mình ra khỏi tay tam vương gia, giọng nàng hơi yếu nói :
– Vương gia ta tự mình đi được, ngươi làm như vậy ta thấy có chút không đúng lễ nghi.
Đông Phương Lãnh vẫn dùng lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cầm Thanh Tuyết trong tay mình. Giọng nói trầm trầm vang lên :
– Bổn vương chỉ là sợ ngươi đi lạc , lạc rồi ngươi biết đường về Cầm phủ chứ.
Cầm Thanh Tuyết nghe vậy chỉ đành lẳng lặng đi theo phía sau Đông Phương Lãnh.
Ra tới cổng sau còn không kịp để Cầm Thanh Tuyết phản ứng gì, Đông Phương Lãnh đã trực tiếp ôm nàng vào phía trong xe ngựa. Đông Phương Lãnh cúi người đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế dài bên trong rồi hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó không nói câu nào trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Cầm Thanh Tuyết có chút hốt hoảng , tên nam nhân này động chút là tiếp xúc thân mật với mình . Nàng thấy hắn luôn đối tối với mình trong lòng có chút nghi hoặc nàng liền hỏi :
– Vương gia…
Lời còn chưa nói ra liền bị một ngón tay trỏ của Đông Phương Lãnh chặn lại ở phía trước miệng. Giọng nói nhẹ vang lên :
– Từ đây về Cầm phủ còn gần hai canh giờ, ngươi cũng nghỉ một chút đi.
Cầm Thanh Tuyết hậm hực chắp tay trước ngực, nàng nhếch mông ngồi cách Đông Phương Lãnh một đoạn rồi , nhắm mắt ,dựa lưng vào phía sau.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh , đúng là xe ngựa tốt phía trong đều được bao bọc bởi lớp vải mềm khiến cho người bên trong không bị sốc nảy.
Cầm Thanh Tuyết chẳng mấy chốc liền ngủ gật , đầu nàng hơi ngả nghiêng về một góc thành xe.
Đông Phương Lãnh mở nhẹ mắt , nghe hơi thở đều đều của tiểu nha đầu trước mặt , môi bất giác giác nở nụ cười nhẹ. Hắn ngồi hạ thấp người hơn , bàn tay cũng đưa ra kéo nhẹ đầu nàng dựa vào vai mình.
Hắn nhẹ giọng nói nhẹ nhàng bên tai của Cầm Thanh Tuyết :
– Đợi ta trở nên mạnh hơn ta nhất định đón ngươi tới bên cạnh.
Đông Phương Lãnh bây giờ vẫn đang trên đà lập và giữ vững Huyết Sát Các trong giới Võ Lâm , bây giờ và sau này hắn đều sẽ và có rất nhiều kẻ thù lớn. Đợi sau này hắn đủ sức mạnh bảo vệ được nàng thì hắn sẽ giữ nàng bên mình. Còn hiện tại hắn vẫn sợ nàng gặp nguy hiểm.