A… A…. A….
Cầm Thanh Tuyết bị tiếng thét làm cho tỉnh giấc , mở mắt ra đã thấy trước mặt mình là khuôn mặt lạnh lùng của tam vương gia. Nàng nhíu mày rồi nói :
– Vương gia sao người lại ôm ta rồi , thả ta xuống..
Đông Phương Lãnh cười tà mị nhìn và khuôn mặt mới tỉnh ngủ của Cầm Thanh Tuyết hắn nói :
– Ngươi chắc chứ?
Cầm Thanh Tuyết lúc này mới để ý tới xung quanh, một màu đen tối, gió thổi hiu hiu, nhìn xuống bên dưới làm nàng nuốt nước bọt rồi tay theo phản xạ nắm lấy cổ áo của Đông Phương Lãnh một chặt hơn .
Giọng nói của Cầm Thanh Tuyết hơi lo sợ :
– Vương gia ngươi ôm ta lên ngọn cây làm gì?
Đông Phương Lãnh trên mặt đều là ý cười , hắn hất mặt về phía trước rồi nhẹ nói :
– Đương nhiên đưa ngươi đi xem chuyện hay.
Tiếp đến lại là tiếng thét và tiếng người vừa nói vừa chạy dồn dập đến ở phía đối diện:
– A… A… Người đâu.. Giết người rồi… Giết người rồi…
Cầm Thanh Tuyết khi ấy mới nhận ra đây chẳng phải là biệt viện của đại phu nhân và đại tiểu thư và nhị thiếu gia trong Cầm thừa tướng phủ sao.
Đại phu nhân và nhị thiếu gia ở xương phòng cách đó không xa cũng lục đục chạy sang xương phòng của đại tiểu thư.
Bước vào trong Phương Diêu Chinh được một phen giật mình, giọng nói cũng vang vọng ra ngoài :
– Là ai ? Là ai ? Ai dám làm thế với nữ nhi của ta… Người đâu còn không mau dọn dẹp hết chỗ bẩn thỉu này đi.
Không một ai dám bước lên dọn dẹp những bàn tay nhơ nhớp máu đang treo trên giường và những bàn tay đen đúa nằm ở giữa giường .
Đại tiểu thư Cầm Phương Liên như hóa đá ngồi thu mình ở một góc giường. Ánh mắt đờ đẫn , miệng luôn tục nói :
– Máu … máu… Đáng sợ quá… Bàn tay dính máu rồi… Đáng sợ quá…
Đại phu nhân cũng không dám bước lại gần, giọng hét với đám gia nhân như lạc cả đi:
– Người đâu.. Người đâu còn không mau.. Mau dọn dẹp đống này đi.
Lúc bấy giờ đám gia nhân mới nhắm mắt, bịp mũi chậm rãi đi vào và nhặt từng bàn tay lên chiếc khăn đen.
Cầm Phương Liên sau đó được nha hoàn dìu ra khỏi giường nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn, đầu tóc rối bù. Sau đó nàng ta lại cười lớn sau đó lại khóc rồi ôm lấy thân thể mình ngồi co rúm lại một góc.
Đại phu nhân thấy nữ nhi tử như vậy liền đau lòng chạy tới xem qua cơ thể nàng rồi hét lên về phía quản gia :
– Mau .. Còn không mau đi mời thái y tới.
Quản gia vừa lật đật chạy đi thì từ bên ngoài chạy vào là nha hoàn thân cận của đại phu nhân , nàng ta đi tới nói thầm với đại phu nhân chuyện gì đó .
Phương Diêu Chinh nghe song lời nói của nha hoàn lại nhìn những bàn tay trong tấm vải đen phía giường của nữ nhi tử của mình , mặt liền biến sắc mà ngã quỵ xuống nền nhà. Trong đầu thầm nghĩ ” Là ai, là ai mà ác độc như vậy , chỉ trong một nén hương đã giết hết hơn hai mươi người mà bà tâm đắc nhất “.
Cầm Phương Bình thấy mẫu thân ngã quỵ xuống liền đi lại đỡ bà, giọng nói cũng lo lắng :
– Mẫu thân người sao vậy? Sao con thấy sắc mặt người nhợt nhạt quá. Người mau về phòng nghỉ ngơi đi , con ở đây với đại tỷ chờ phụ thân tới.
Phương Diêu Chinh lắc lắc đầu, bà bây giờ còn tâm chí đâu mà nghỉ ngơi , đám thuộc hạ bà dày công để xin đại tỷ là Hoàng hậu và Phương phủ cho mình nắm giữ làm điểm tựa. Bao nhiêu năm qua nhờ có đám thuộc hạ đó mà Cầm Phượng Ngọc mới không dám gây khó dễ và khinh thường bà. Vậy mà chỉ trong một đêm…
Cầm Thanh Tuyết nhìn khung cảnh dưới những ánh đèn sáng còn có chút kinh hãi. Nàng cũng không đếm được là có bao nhiêu bàn tay trong chiếc giường đó nhưng nhìn qua chắc hẳn không dưới 20 đôi tay.
Nàng nhìn Đông Phương Lãnh rồi hỏi :
– Là ngươi làm?
Đông Phương Lãnh hướng ánh mắt đỏ của mình nhìn thẳng vào ánh mắt của Cầm Thanh Tuyết , bản thân hắn cũng không rõ tại sao khi nghe thuộc hạ nói nàng bị thương do đám hắc y nhân kia làm. Tâm hắn lại không kiềm chế được tức giận, chỉ tiếc là chưa thể san bằng Cầm phủ , giết chết tất cả những người dám động vào một sợi tóc của nàng.
Đông Phương Lãnh sau đó chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Cầm Thanh Tuyết thật sự không hiểu chủ ý của tam vương gia, hắn giết họ là vì cái gì? Vì sao hắn lại muốn để nàng biết chuyện mà hắn đã làm. Bản thân Cầm Thanh Tuyết không rõ và cũng không biết là trong hoàng cung hay giữa Cầm phủ và Tam vương gia là có oán thù gì, mà hắn lại ra tay ác độc như vậy.
Đôi khi nhìn vào đôi mắt đỏ tươi như dòng máu của Đông Phương Lãnh nàng lại cảm nhận được sự bình yên, nhưng cũng có lúc lại làm nàng như thấy cả một biển nhan thạch cháy đỏ thiêu dụi tất cả mọi thứ trên trái đất này. Nàng thật lòng là có chút hoài nghi con người của tam vương gia.
Tiếng nói lớn bên dưới làm cho Cầm Thanh Tuyết rời chú ý khỏi suy nghĩ mà nhìn xuống dưới biệt viện.
– Ở đây là có chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt còn kêu gào định cho cả kinh thành biết là Cầm phủ không gia giáo hay sao?
Dưới sân viện là Cầm Phượng Ngọc và nhị phu nhân đang đi tới, ánh mắt của Cầm thừa tướng vừa hoài nghi vừa có cái gì đó mãn nhãn . Giọng nói đanh thép của đúng một vị gia chủ đứng đầu trong phủ .
Thấy phụ thân tới Cầm Phương Bình liền đỡ mẫu thân lên cúi người nói :
– Phụ thân , cũng chỉ vì đại tỷ tỷ quá hoảng loạn nên mới ầm ĩ. Phụ thân người xem trên giường…
Lời của Cầm Phương Bình còn chưa nói hết đã có tiếng nôn ọe của nhị phu nhân cắt ngang :
– Ọe…ọe…
Thấy sắc mặt xanh sao của Trầm Kim Anh, Cầm thừa tướng đỡ lấy nàng rồi lo lắng hỏi :
– Sao vậy ? Trong người có chỗ nào không thoải mái hay sao? Ta nói với nàng rồi cứ ở lại phòng nghỉ ngơi còn không nghe lời.
Trầm Kim Anh cất giọng nói dịu dàng , ánh mắt cũng không dám nhìn vào bên trong thêm lần nào nữa.
– Lão gia là thiếp thân trong người có chút khó chịu, làm lão gia lo lắng rồi.
Cầm Phượng Ngọc kéo Trầm Kim Anh ra phía sau mình rồi quay lại nhìn về phía Đại phu nhân và Cầm Phương Bình nói :
– Ta hỏi chuyện là như thế nào?
Đại phu nhân và đại tiểu thư đều ngồi thất thần không một phản ứng trước câu hỏi của Cầm Phượng Ngọc. Còn lại Cầm Phương Bình hắn lẳng lặng nhìn của chỉ thân mật của phụ thân với nhị phu nhân rồi nói :
– Phụ thân con cũng không rõ là có chuyện gì , chỉ biết là vừa rồi đang ngủ liền nghe tiếng thét lớn của đại tỷ tỷ, con bật dậy bước ra thì cũng thấy mẫu thân đang đi tới phòng tỷ tỷ. Con liền cùng mẫu thân sang , tới nơi thì thấy trước mặt đều là những bàn tay treo và đặt trên giường. Sau đó thì phụ thân tới.
Cầm Phượng Ngọc nhìn đại phu nhân đang thất thần lại nhìn tất thảy những bàn tay trong chiếc khăn đen đã thầm đoán ra một chút.
Trong lòng ông lại có chút mừng thầm, không cần đến ông ra tay thì đám hắc y nhân của đại phu nhân vẫn hay ẩn nấp trong phủ đã bị tiêu diệt.
Nhưng thâm sâu ông lại có chút hoài nghi với Cầm Thanh Tuyết đứa nhỏ mà ông trước này chưa từng quan tâm tới, những sự việc trong phủ ông cũng biết và được quản gia trình báo lại. Điều ông hoài nghi không gì khác chính là người đứng sau Huyết Sát Các hay là nhân vật lớn nào trong Huyết Sát Các có liên quan gì tới nữ nhi tử này của ông.
Huyết Sát Các mới nổi lên cách đây trừng hai năm , nhưng trong giới kinh thành đã phải có cái nhìn khác và có chút rè chừng với Tổ Chức này.
Hiện tại cũng không thể hỏi gì từ đại phu nhân và Cầm Phương Liên nên ông liền phất tay rồi nói :
– Được rồi cũng đã quá nửa đêm rồi, tất cả mau dọn dẹp rồi trở về nghỉ ngơi đi, sớm mai tất cả lớn bé đều phải có mặt ở chính phòng . Những bàn tay kia mau đem đi thiêu tránh làm ô uế không khí trong phủ.
Sau đó Cầm Phượng Ngọc nhìn về phía ba người Đại phu nhân và hai nhi tử nói :
– Phương Bình con mau đưa mẫu thân và Phương Liên tới xương phòng của mẫu thân con nghỉ đi, thái y cũng phải nửa canh giờ nữa mới tới.
Cầm Phương Bình gật đầu cung kính nói :
– Vâng phụ thân.
Sau đó Cầm thừa tướng tay dìu tay nhị phu nhân rời đi. Đám hạ nhân cũng lần lượt dọn dẹp rồi lui xuống dưới.
Cầm Phương Bình tay dìu mẫu thân ra ngoài trở về xương phòng cách đó không xa để đợi thái y tới .
Phía sau là hai nha hoàn của đại phu nhân và đại tiểu thư đang dìu Cầm Phương Liên đi sau.
Cầm Phương Liên thần trí hoảng loạn, liên tục gào khóc và cắn hai nha hoàn đang dìu mình.
Tất cả đều được Cầm Thanh Tuyết và Đông Phương Lãnh chứng kiến toàn bộ.
Sau khi tất cả rời đi Cầm Thanh Tuyết mới nhìn vào khuôn mặt của Đông Phương Lãnh rồi hỏi :
– Tam vương gia vì sao ngươi muốn ta xem chuyện này.
Đông Phương Lãnh trong đầu liền có chút buồn, hắn làm mọi việc không phải vì nha đầu nàng sao. Hắn trước nay làm đều không giải thích , hắn lãnh đạm nói :
– Vì thích. Những người đã làm khó dễ ngươi bị quả báo, ngươi không cảm thấy vui hay sao?
Cầm Thanh Tuyết không trả lời câu hỏi của Đông Phương Lãnh mà trực tiếp hỏi ngược lại :
– Vương gia vậy sau này nếu ta làm ngươi không vui liệu ngươi có…
Lời chưa hết đã bị lời nói chắc nịch lạnh tanh của Đông Phương Lãnh ngắt lời :
– Sẽ không.
Cầm Thanh Tuyết ngáp dài một cái rồi nhẹ nói :
– Vương gia ta buồn ngủ rồi, ngươi thả ta xuống dưới đi.
Đông Phương Lãnh khẽ gật đầu , hắn dùng khinh công bay về hướng biệt viện sườn tây của Cầm phủ.
Để Cầm Thanh Tuyết vào phòng tắt đi nghỉ Đông Phương Lãnh để Ảnh Nhất ở lại rồi sau đó hắn mới nhẹ dùng khinh công phi về hướng Huyết Sát Các.