Rate this post

Cầm Thanh Tuyết sau khi bái Đại Minh Sư làm sư phụ liền được ông truyền dậy lại hết võ thuật và khinh công.

Ông cũng dậy nàng cả cách để ổn định khí lực và che dấu nội lực trong người.

Chỉ trong vòng hơn hai năm, Cầm Thanh Tuyết đã học thông võ thuật, dùng tốt khinh công. Cùng lúc đó sư phụ cũng dậy nàng tìm hiểu về cả độc dược học và luyện chế thuốc.

Đại Minh Sư sáng sớm ra vừa nhàn nhã uống trà, lại chú ý tới các thao tác luyện tập của Cầm Thanh Tuyết ở phía trước. Mỗi lần dậy nàng ông đều rất nghiêm khắc và tỉ mỉ tránh để nàng bị nội lực trong người phản phệ.

Trong lòng Đại Minh Sư vẫn luôn kinh ngạc và tán dương Cầm Thanh Tuyết, đứa nhỏ này từ khi tinh phách nhập thể đã luôn biến chuyển. Ông đã có vài lần xem trước thiên mệnh cho nó, nhưng mỗi lần xem ông đều thất bại .

Một chút cũng không nhìn ra kết quả tương lai của nó.

Qua thời gian tiếp xúc khiến ông luôn tán thưởng Cầm Thanh Tuyết, vì nha đầu này quá thông minh, học đâu hiểu đấy. Có những động tác ông chỉ cần dậy qua một lần nó liền nhớ luôn. Ngay cả việc học y dược nó chỉ cần nhìn qua những cuốn bí kíp ông từng ghi lại đã liền có thể nhớ và phân biệt được chúng.

Đại Minh Sư chỉ cần dậy thêm cho Cầm Thanh Tuyết một chút về các cấu trúc và thể mạch trên cơ thể. Vậy mà nàng đã nhớ luôn được mạch chính mạch phụ và có thể tự thì trâm trên người ông mỗi lần ông đau yếu hay không may trúng độc.

Ông luôn tâm niệm trong lòng, nha đầu này ngoài là thánh nữ ra thì nó còn là một thiên tài hiếm thấy.

Như thường lệ sau khi buổi sáng sớm luyện khí công song, Cầm Thanh Tuyết sẽ vào dược phòng để phân biệt các loại thảo dược và độc dược. Cũng tự tạo ra những loại độc dược và cách giải cho riêng mình.

Vào phòng dược không lâu thì được sư phụ bên ngoài gọi vọng vào :

– Thanh Tuyết, con mau ra đây vi sư có chuyện muốn nói với con.

Cầm Thanh Tuyết sau khi cất cẩn thận cất mấy túi thảo dược lên trên kệ, nàng liền bước ra ngoài nhìn về phía sư phụ của mình rồi nói :

– Sư phụ người gọi con.

Đại Minh Sư nhẹ gật đầu rồi nói :

– Công việc hàng ngày của vi sư không phải con không biết. Ta chỉ muốn hỏi con, xem con có muốn học luyện thuốc giống như vi sư hay không ?

Cầm Thanh Tuyết lau nhẹ mồ hôi trên chán rồi cười cười gật đầu, lời nói cũng có đôi phần nũng nịu:

– Sư phụ con đương nhiên muốn học, nhưng mà sư phụ à, người dậy con có thể đừng cốc vào đầu con được không?

Sở dĩ Cầm Thanh Tuyết nói vậy là vì, mấy lần sư phụ dậy nàng cách thi trâm. Nàng đã rất chú tâm vào việc học, cũng thông hiểu tất cả các huyệt ngoài nang mềm, còn những huyệt đi sâu trong sâu bên trong nó có phần rắc rối hơn nên nàng có chút luống cuống. Cuối cùng nàng lại bị sư phụ dùng tay cốc cho sưng cả đầu.

Đại Minh Sư đứng lên, mặt nghiêm túc nói :

– Ta còn không phải muốn tốt cho con hay sao? Có những thứ con có thể lơ là nhưng việc liên quan tới mạng sống con người thì con phải hết sức nghiêm túc khi học.

Cầm Thanh Tuyết cười cười gật đầu nói :

– Vâng thưa sư phụ, đồ nhi biết rồi.

Đại Minh Sư đi đến bên Cầm Thanh Tuyết, ông đưa tay cốc nhẹ lên đầu nàng rồi nói :

– Biết rồi còn đứng ngây ra đó làm gì ? Còn không mau đi vào trong chuẩn bị thảo dược, cùng dụng cụ để luyện đan dược đi .

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi đứng lên đi ngay vào phía trong phòng dược liệu. Nàng lấy trên kệ một cuốn sách hướng dẫn luyện đan dược mà trước đây sư phụ đã ghi chép lại. Cũng là cách lấy số lượng dược liệu, nước cùng củi khô các loại dùng để chuẩn bị luyện dược. Rồi đặt tất cả ngay ngắn ở một chỗ.

Sau đó nàng tới chỗ bàn nhỏ nhìn chước lưu hương mà sư phụ vẫn hay dùng để luyện đan, nhìn chiếc lưu hương to lớn, nàng gọi vọng ra phía ngoài :

– Sư phụ, chúng ta luyện ở ngoài đó hay ở trong này vậy ạ?

Đại Minh Sư bước vào rồi nhẹ giọng nói :

– Luyện trong này, luyện dược phải luyện nơi kín gió mới giữ được lửa và điều hòa được nội lực khi luyện.

Cầm Thanh Tuyết tò mò và luyện đan lại phải dùng cả nội lực nữa nàng liền hỏi :

– Sư phụ, luyện đan đều cần phải dùng nội lực nữa hay sao?

Đại Minh Sư lấy chiếc ghế ngồi xuống phía cạnh lưu hương mà Cầm Thanh Tuyết vừa đặt xuống giữa căn phòng bếp. Ông gật đầu nghiêm túc nói tiếp :

– Đúng vậy không những phải dùng lửa còn phải tiếp nội lực vào trong lưu hương để không là cháy thuốc trong khi luyện. Chính vì vậy mỗi lần luyện đan cũng phải rất tập chung và nghiêm túc. Những loại đan dược càng khó luyện giá thành càng cao.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi lại khẽ nói, lời nói có chút đùa nghịch:

– Vâng sư phụ, vậy có phải đan dược quý giá người đêm ra chợ đen ở kinh thành đổi được rất ngân lượng hay không?

Đại Minh Sư cầm cán quạt cốc nhẹ vào đầu Cầm Thanh Tuyết :

– Con bớt suy đoán lại đi, vì luyện đan sẽ cần tốn rất nhiều nội lực, nên chỉ có ai đặt trước hoặc trong chuyện cấp bách ta mới luyện thôi. Con sau này cũng vậy đừng vì ngân lượng mà hao tổn khí lực của mình, tránh để nó làm phản phệ.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu, nàng đặt đầy đủ những thứ cần thiết bốn phía xung quanh mình cho dễ lấy. Song xuôi liền nói với sư phụ :

– Con song rồi.

Đại Minh Sư gật đầu rồi nhìn một lượt rồi nói bắt đầu :

– Được rồi, lên lửa dưới đáy lưu hương.

Sau khi thấy Cầm Thanh Tuyết lên lửa song ông nhẹ nhàng căn rặn:

– Trong khi luyện đan phải hết sức tập trung cao độ, cứ làm theo lời chỉ dẫn của ta và bớt hỏi những câu hỏi trong khi luyện. Luyện song nồi đầu tiên rồi hằng hỏi .

Cầm Thanh Tuyết nghiêm túc gật đầu, nàng tập trung chú ý quan sát, có thắc mắc gì liền ghi nhớ lại trong đầu.

Sau bảy bảy bốn chín lần nấu rồi lại thêm nước, thêm dược liệu. Lại dùng hao không ít nội lực, cũng tập trung hết sức cuối cùng những viên đan dược đầu tiên cũng song.

Mở lưu hương ra mùi đan dược nhẹ nhàng bốc lên phía trên làm Cầm Thanh Tuyết cảm thấy khoan khoái.

Đưa gần chục viên đan dược trong đĩa nhỏ ra trước mặt Sư phụ, Cầm Thanh Tuyết vừa lau mồ hôi vừa cười nói :

– Sư phụ người nhìn xem, con đã luyện những viên thuốc đầu tiên thành công rồi.

Đại Minh Sư cũng hết sức tán dương Cầm Thanh Tuyết trong lòng, đứa nhỏ này vậy mà lần đầu tiên luyện đan đã luyện được đan dược cấp trung rồi. Thật khiến ông mãn nguyện vì nhận được một đệ tử tài giỏi.

Không để Cầm Thanh Tuyết lấy đấy làm tự đắc, lần sau sợ nó sẽ làm chểnh mảng hơn ông liền nói :

– Cũng tạm ổn , lần sau cần cố gắng điều chỉnh nội lực một chút nữa là được.

Cầm Thanh Tuyết cũng vui vẻ gật đầu, may mắn là nàng làm tốt chứ không sư phụ có mà nổi giận cốc cho nàng sưng hết đầu rồi.

Đại Minh Sư đứng lên rồi nhè nhẹ nói :

– Được rồi, còn những loại đan dược khác vi Sư đã ghi chép lại hết ở mấy cuốn đó rồi. Con cứ xem qua rồi luyện tập thêm vào buổi chiều, vi sư hôm nay không dùng bữa trưa . Con muốn ăn gì cứ tùy ý.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu, nàng không hỏi gì thêm, bởi nàng biết mỗi một tháng sư phụ đều dành một ngày để vào phía trong rừng trúc cho tới tối mới trở về. Cũng trong một tháng sẽ rời khỏi U Sơn Cốc mấy ngày, còn sư phụ rời đi làm gì thì nàng không, có biết dù có hỏi nhưng sư phụ chỉ nói ra ngoài để mang đan dược tới kinh thành đối lấy lương thực, và đồ ăn mang tới đây.

Cầm Thanh Tuyết biết rằng sư phụ đang dấu mình chuyện gì đó, vì mỗi lần ra ngoài trở về trên người sư phụ cũng đều có vết thương. Lần thì vết thương rất nặng nhưng cũng có lần chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại.

Nàng dù có gặng hỏi nhưng sư phụ đều từ chối trả lời mà ngủ thiếp đi mất mấy ngày, tỉnh lại sư phụ liền nói lảng chuyện khác.

Sau khi sư phụ rời đi, Cầm Thanh Tuyết vì vừa rồi luyện đan khiến cơ thể chút mệt nàng cầm trên tay một chập sách quãng trừng bảy tám quyển, toàn những quyển luyện đan do chính tay sư phụ ghi chép lạ. Đi chậm về phía bàn trà dưới hiên nhà rồi ngồi đó tập trung xem lần lượt từng trang.

Tới quyển thứ ba nàng liền khựng lại rất lâu ở trang chính giữa quyển. Tiêu đề trang đó làm Cầm Thanh Tuyết cảm thấy rất hứng thú “Bách Độc Bách Sâm”.

Vậy mà sư phụ còn luyện được cả loại đan dược cao cấp như vậy. Nghe tên thôi làm nàng cũng thấy hào hứng muốn làm rồi .

Nhưng sau đó Cầm Thanh Tuyết lại phải nhăn mày thở dài, loại đan dược này tốn rất nhiều thảo dược quý lại thêm thơi gian luyện dài và khó khăn hơn loại này vừa luyện gấp nhiều lần.

Mà nàng vừa mới học sợ rằng luyện không thành làm tiêu hao đi nhiều thảo dược quý của sư phụ.

Sau một hồi suy nghĩ, dù sao ngày mai cũng là ngày sư phụ và mình lên khỏi kết giới để lấy thảo dược. Vậy nàng sẽ đánh cược một phen, nàng muốn luyện ngay loại đan dược này cho lòng bớt háo hức. Nàng sẽ chú tâm lấy thảo dược ghi sẵn ở trang sách này, ắt hẳn sư phụ cũng đồng ý.

Nghĩ đến đây làm lòng của Cầm Thanh Tuyết như vui hơn rất nhiều, nàng vui vẻ gấp gọn cuốn sách đó lại để một bên . Nhìn bầu trời cũng đã tới trưa nàng nhẹ nhàng đứng lên đi về phía nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn cho mình.

Không có sư phụ nên nàng cũng nấu đơn giản hơn.