Rate this post

Cầm Thanh Tuyết mở mắt tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, bên ngoài vẫn là một bầu trời âm u, mưa đã tạnh nhưng những tia chớp vẫn nhập nhoàng thi thoảng rạch ngang trên bầu trời .

Bên tai lại truyền tới từng tiếng gào thét và tiếng ngựa hí, còn có cả tiếng âm vang của con người đang gáo thét như từ địa ngục thăm thẳm vọng lên. Bên mũi lại có mùi hôi thối nồng đậm tựa như mùi của xác chết trong thời gian phân hủy .

Cầm Thanh Tuyết ngay sau đó nhận ra được đã có điều chẳng lành, nàng ngồi bật dậy đưa ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài, bầu trời vẫn còn đang tranh tối tranh sáng khiến lòng nàng càng thấy bồn chồn và bất an .

Nếu ở trong trận pháp thứ hai ở U Sơn Cốc mà nàng còn có thể nghe thấy được những tiếng tạp âm vọng từ bên ngoài cốc xuống,vậy chẳng phải kết giới ở phía trên U Sơn Cốc của sư phụ đã bị phá rồi sao.

Cầm Thanh Tuyết liền một mạch chạy ra sân, nhìn xung quanh một lượt bên ngoài không có điều gì thay đổi lúc ấy nàng mới biết. Chắc chắn sư phụ chính là muốn nàng vào trong này, vì nơi này chính là nơi an toàn nhất ở U Sơn Cốc .

Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng lao ra hướng lối đường mòn ra ngoài cổng kết giới của trận pháp.

Tiếng gầm vang càng ngày càng rõ ràng hơn, lại khiến Cầm Thanh Tuyết liền thấy bội phần gấp gáp và lo lắng .Sư phụ sức khỏe mới bình phục, người phá được trận pháp của sư phụ chắc chắn không phải người thường .

Cầm Thanh Tuyết tay mở trận pháp có phần run rẩy, miệng cũng bất giác nói nhỏ “sư phụ đợi con… người nhất định phải đợi con… con sớm sẽ ra ngoài cứu người”.

Trận pháp mở ra cũng là lúc bầu trời đổ mưa nặng hạt, Cầm Thanh Tuyết chạy nhanh ra khỏi rừng trúc.

Trước mặt là cả một vùng hoang vu, cây cối tất cả bị phá huỷ gãy ngang dọc khắp nơi, đất cát như được đào sới lên từng lớp. Ngôi nhà trúc nằm siêu vẹo phía dưới, tưng giá thuốc cũng bị lật tung. Dưới ánh chớp lúc sáng lúc mờ càng càng khiến nơi này như một thảm cảnh hoang tàn và âm u.

Cầm Thanh Tuyết chạy xuống phía dưới mà chân tay run rẩy, miệng luôn gọi lớn:

– Sư phụ… Sư phụ… Người ở đâu?

Không một lời đáp lại, bên tai vẫn là gầm thét trên đỉnh vực, lại thêm tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi rào rạt.

Cầm Thanh Tuyết nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rừng lại ở dưới gốc cây tùng phía đối diện trước cửa nhà, nàng bất giác nghe thấy tiếng hơi thở nhẹ nhàng, ngắt quãng và đầy khó nhọc của sư phụ.

Cầm Thanh Tuyết chạy lại phía dưới gốc tùng, nàng dùng tay trần của mình để bởi lật từng nắm lá, từng cành cây ra khỏi người của sư phụ, nước mắt từ khi nào đã chảy dài rơi lã chã xuống dưới.

Cầm Thanh Tuyết gấp gáp đưa tay lên kiểm tra mạch đập của sư phụ, cuối cùng lại vì sợ hãi mà ôm chầm lấy ông. Vừa ôm nàng vừa nói trong tiếng khóc :

– Sư phụ…Tại sao người không nói với con… Vì người luôn cứ một mình chịu đựng tất cả những đau đớn… Người như vậy…

Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng nói thều thào của Đại Minh Sư ngăn lại :

– Thanh Tuyết…Nghe sư phụ nói đây…Sự việc hôm nay là vi sư cùng tam đệ của ta giải quyết truyện cũ với nhau… Con cũng đừng tự trách mình nữa…

Đại Minh Sư từ khi Cầm Thanh Tuyết cất tiếng gọi ông đã biết nó quay lại, chỉ là cơ thể này đã bị Nguyên Lão sư đánh cho vỡ vụn từ lâu. Ông phải cố gắng vận hết nội lực còn sót lại trong người để có thể đủ khí lực nói chuyện với Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu không chấp nhận được sự thật này, mới sáng qua sư phụ còn cười nói và căn dặn nàng đủ thứ. Vậy mà bây giờ người lại thều thào dùng chút hơi tàn nói với mình trong khó khăn.

Cầm Thanh Tuyết vừa khóc vừa mếu máo nói :

– Không.. Con không nghe… Con không muốn nghe… Người gắng lên một chút, con đưa người trở vào trong rừng trúc… Con nhất định tìm được cách…

Đại Minh Sư không chịu đựng được cơn đau ở thân thể, ông lần này không tự chủ được, miệng liền nôn ra rất nhiều máu. Ông thều thào nói nhỏ :

– Không kịp nữa rồi… Con nghe sư phụ căn rặn đây…

Cầm Thanh Tuyết sợ hãi đưa tay lấy tay áo lau sạch vệt máu trên miệng của sư phụ. Nàng dù muốn dù không cũng không thay đổi được sự thật này nữa rôi.

Nhìn sư phụ toàn thân co giật, các mạch tượng trong cơ thể thi nhau đập mạnh liên hồi rồi có tia mạch dần dừng lại hoàn toàn. Bản thân Cầm Thanh Tuyết lại cảm thấy mình rất vô dụng, bao năm học dược và học võ thuật vậy mà lại để sư phụ phải đau đớn tới tận hơi thở cuối cùng.

Đại Minh Sư sau cơn cuồng phong bão táp trong người đi qua, ông liền lấy trong tay áo một bình nói nhỏ về phía Cầm Thanh Tuyết:

– Thanh Tuyết… Nghe những lời vi sư căn rặn đây… Trong này là Bạch Thanh đan… Nó sẽ giúp con che dấu được linh lực và băng phách của linh kiếm… Khi xuống núi nhất định phải uống nó trước năm ngày nghe không…

Cầm Thanh Tuyết vừa nắm lấy bình đan dược trong tay sư phụ vừa khóc lại vừa gật đầu.

11:02

Đại Minh Sư cố gắng nặn ra nụ cười nhẹ với Cầm Thanh Tuyết, giọng nói cũng nhẹ nhẹ đi :

– Thanh Tuyết… khụ.. khụ…Nghe vi sư … Sau này sẽ có những chuyện xảy ra với con …Con hãy tin đó đều là thiên mệnh sắp đặt cả rồi… Con cũng đừng vì muốn xem trước và thay đổi nó mà làm trái với mệnh trời.. Khụ… Khụ… Tính cách con người ta dù có tốt, có xấu. Lòng người dù có trở thành thiện lương hay trở thành ma quỷ đều là do chính là chính bản chúng ta mong muốn trở thành như thế… Thì nó mới thành như thế … Cái gì nó cũng đều có giới hạn của nó, chỉ cần con là điểm giới hạn tuyệt đối…vi sư tin con sẽ thuần phục và kìm hãm được tâm ma của người đó.

Đại Minh Sư lần nữa họ lớn ra rất nhiều máu, máu chảy cả vào xiêm y trên người của Cầm Thanh Tuyết .

Cầm Thanh Tuyết khóc lớn nhìn sư phụ đang yếu dần đi trong lòng mình.

Đại Minh Sư lần nữa dùng hết sức lực rồi nói :

– Vi sư chỉ có thể cùng con đi đến đây thôi… Sau này nhớ bảo hộ tốt cho mình…

Cầm Thanh Tuyết khóc càng lớn hơn, lời nói đau lòng tới tột cùng:

– Sư phụ… Người đừng nói nữa… Hu hu… xin người đừng nói nữa… Trước nay con luôn coi người như nghĩa phụ của mình… Người rời đi rồi… con biết sống thế nào cho tốt đây…

Đại Minh Sư nở nụ cười mãn nguyện, ông trước nay cũng luôn coi nha đầu này như nhi tử của mình mà dậy bảo. Chỉ tiếc là ông nhận cũng không dám nhận, bây giờ ông lại có chút hối hận.

Đại Minh Sư biết bản thân không thể cầm cự được nữa liền nói nhanh hơn, giọng nói tựa như gấp gáp hơn:

– Thanh Tuyết.. Phía trong kệ sách ở trong nhà trúc có rất nhiều thứ quý giá vi sư để lại cho con.. Cũng rất nhiều bí tịch vi sư không đủ cơ duyên để mở… Con sau này xem qua một chút… biết đâu lại biết những điều cần biết ở đấy… Có những thứ con cũng đừng tin quá vào…

Mới nói đến đó Đại Minh Sư liền ợ lớn một tiếng rồi nhắm mắt, buông tay rời khỏi tay của Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết buồn bã, đau lòng đến hét lên :

– Sư phụ… Sư phụ…

Phía trên đỉnh núi bỗng vang lên tiếng nổ lớn, sau tiếng nổ thì tiếng gào thét âm vang cũng theo đó mà dừng lại, tiếng ngựa hí cũng đỡ vang vọng xuống dưới đáy vực.

Cầm Thanh Tuyết lại cảm nhận được từ trên đỉnh núi có một luồng nội lực rất lớn, nó đang dần xuống dưới này. Bên cạnh luồng nội lực ấy còn có rất nhiều người với hơi thở âm trầm đang nhanh xuống dưới đây.

Tạm thời chưa phải lúc để đối đầu với những người kia. Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng ôm sư phụ lên rồi bay nhanh về phía rừng trúc rồi biến mất.

Cầm Thanh Tuyết vừa rời đi thì thân ảnh ma mị của Đông Phương Lãnh đáp xuống, cùng đó là tiếng gọi lớn đầy sự ưu thương và nhung nhớ:

– Thanh Tuyết.. Thanh Tuyết… Ngươi ở đâu.. Bổn vương tới cứu ngươi…

Đông Phương Lãnh khuôn mặt lạnh lùng, u lãnh, cả người mặc y bào màu đỏ sẫm càng tô thêm vẻ ma mị.Trên đầu hắn tóc đã điểm những lọn tóc bạc sen kẽ . Ánh mắt đỏ như ngọn lửa cháy bùng nhìn về bốn phía.

Trong làn nước mưa chảy xuống, trước mặt hắn là một bầu trời hoang tàn. Cây cối, đất cát bị đánh tung tóe khắp nơi.

Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận, hắn hét lớn về phía đám ảnh vệ vừa đáp xuống ngay phía sau :

– Lục tung mọi ngóc ngách ở đây cho bổn vương, một tấc đất cũng không được bỏ sót .

Tất cả hơn trăm ảnh vệ đồng thanh hô lớn rồi chia nhau ra vừa tìm vừa gọi :

– Cầm tiểu thư… Cầm tiểu thư…

Đông Phương Lãnh đưa ánh mắt tức giận nhìn vào trong ngôi nhà đã siêu vẹo, hắn bực tức hét lên :

– Đại Minh Sư … Ông thật quá đáng… Lại dám lừa bổn vương…

Ảnh Nhất cho tất cả mọi người đốt đuốc lên cho dễ bề tìm. Vừa đi đưa đuốc cho các ảnh vệ khác hắn liền dẫm lên một thứ gì đó cứng cứng trơn trơn.

Nhìn xuống dưới chân hắn hốt hoảng quay về phía Đông Phương Lãnh nói lớn:

– Chủ tử… Ở đây có một bãi.. Chứa tim, gan và nội tạng người … Cùng với rất nhiều máu đen…

Đông Phương Lãnh mặt lạnh lùng bước tới, nhìn qua và hắn cảm nhận được đây chính là Quỷ tà … Chắc hẳn là do Nguyên quốc sư đã dùng đến.

Ánh mắt Đông Phương Lãnh bất giác lo lắng nhìn bốn phía, không lẽ tên quốc sư đã ngửi được mùi linh lực của Cầm Thanh Tuyết nên mới đến đây.

Hắn hét lên với đám ảnh vệ đang tìm :

– Lục tung nơi này lên, bổn vương không tin là không có manh mối gì.

Đúng lúc đó có hai ảnh vệ đi về phía Đông Phương Lãnh rồi đưa lên một tờ giấy nhỏ rồi nói :

– Chủ tử, thuộc hạ đào dưới gốc cây tùng được một túi đồ lớn, bên trong có tờ giấy này.

Đông Phương Lãnh cầm tờ giấy lên đọc bên trong ghi lại ” Thanh Tuyết khi con tìm được mảnh giấy này có lẽ vì sư đã đi khỏi thế giới này. Con đừng buồn vì đây là thiên mệnh mà vi sư phải gánh chịu, ta chôn lại toàn bộ những vật quan trọng, sau này cần đến con cứ lấy ra dùng. Cám ơn con thời gian qua đã luôn chăm sóc và không quản khó khăn đi tìm dược liệu tốt chữa trị bệnh cho ta. Từ sau khoảng thời gian mà muội ấy rời đi có lẽ đây là khoảng thời gian vi sư thấy vui vẻ và bình yên nhất”.

Lúc này Đông Phương Lãnh mới thoáng yên tâm, có lẽ Đại Minh Sư đã chiến đấu với quốc sư để bảo vệ Cầm Thanh Tuyết, nói như vậy chính mà muội ấy vẫn an tòa chỉ đang ẩn nấp ở một nơi nào đó .

Chỉ cần nhớ lại lúc tối qua lúc hắn vừa từ hoàng cung trở về Huyết Sát Các liền nhận được phong thư của Đại Minh Sư.

Đầu tiên hắn rất vui mừng nhưng sau khi mở nó ra đọc hắn liền co rút, trong lòng liền bất an. Triệu tập tất cả ảnh vệ lập tức lên phía trên đỉnh vực phía sau hai ngọn núi ở ngoại thành.

” Thánh Nữ gặp đại nạn – ta chỉ có thể giúp hết mình còn có qua được kiếp nạn này hay không liền dựa vào thiên mệnh sắp đặt. Tam vương gia hi vọng ngươi sáng ngày mai đưa ảnh vệ tới đỉnh Sơn Cốc trợ giúp lão nô một tay. Khi đi nhớ mang theo muối- gạo nếp và hùng hoàng, để giải quyết đám ma nhân do nguyên lão sư nuôi ngải đưa tới.

Sau ngày mai hi vọng ngươi gặp lại người xưa sẽ giữ đúng chữ tín – Một đời bảo hộ nó chu toàn”.

Chỉ nghĩ tới việc gặp lại Cầm Thanh Tuyết đã khiến Đông Phương Lãnh thổn thức mất mấy ngày, vậy mà giờ đây thứ hắn nhận được lại chính là một khoảng trời hoang tàn như thế này .

Thật đáng trách hắn biết thời hạn năm năm vẫn còn phải tới hơn ba tháng nữa mới tới thời hạn . Nhưng nghĩ đến chuyện Đại Minh Sư đã nói trong phong thư, tới cứu nàng khỏi đại nạn … Vậy hắn sẽ được gặp nàng sớm hơn, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn là không thể gặp…

Đông Phương Lãnh ra hiệu cho đám ảnh vệ:

– Các ngươi mau tìm xung quanh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Một số khác lại đây cùng Ảnh Nhất dọn dẹp và chỉnh trang lại ngôi nhà trúc. Thời gian tới bổn vương sẽ ở chính nơi này đợi nàng hồi phủ.

Trên mặt các ảnh vệ đều thoáng qua tia sợ hãi, cùng thắc mắc vương gia lại muốn làm gì ở dưới đây thế này.

Đông Phương Lãnh cười tà mị hắn không tin là hắn cắm cọc ở đây rồi mà vẫn không gặp được nàng.