Rate this post

Cầm Thanh Tuyết đi theo Đông Phương Tiêu đến Lãnh vương phủ hai người dùng khinh công liền đáp trực tiếp xuống sân của Lãnh vương phủ.

Vừa đặt chân xuống sân viện Đông Phương Tiêu liền thấy quản gia bước từ trong phía thư phòng ra.

Quản gia thấy ngũ vương gia đi trước, phía sau còn có một nữ tử .Trên mặt ông liền gấp gáp chạy tới cung kính nói :

Ngũ vương gia , Cầm tiểu thư.

Đông Phương Tiêu gật đầu với quản gia rồi hỏi :

– Huynh ấy sao rồi.

Quản gia mặt đầy lo lắng cúi đầu đáp :

– Ngũ vương gia người mau mời Cầm tiểu thư vào xem bệnh cho Tam vương gia. A Huê vẫn ở trong, vương gia vừa rồi khi ngâm nước đã chảy rất nhiều máu ở vết thương sau lưng.

Đông Phương Tiêu vội vàng bước vào trong mà quên luôn cả gọi Cầm Thanh Tuyết.

Quản gia lúc này liền cúi đầu về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói:

– Cầm tiểu thư, vương gia đang ở trong ôn tuyền. Mời tiểu thư theo lão nô vào trong.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi chầm chậm bước vào theo phía sau quản gia, vừa đi nàng vừa đánh giá qua nơi này một lượt . Lãnh vương phủ quả thật có rất nhiều đại cao thủ, ngay cả quản gia trung tuổi này mà đã là một cao thủ rồi. Vậy thử hỏi Đông Phương Lãnh hắn nội lực thâm sâu thế nào, thế lực nhiều bao nhiêu.

Cầm Thanh Tuyết đi vào trong liền thấy trước cửa ghi chữ lớn ” Thư Phòng”. Bước vào trong là cả một không gian lớn, ngoài bàn làm việc, tủ sách, bàn trà còn có cả một chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong. Trong đầu Cầm Thanh Tuyết liền tò mò chẳng nhẽ tam vương gia ngủ nghỉ luôn ở thư phòng này sao.Bước vào trong phòng đã ngửi thấy nồng đậm mùi thảo dược và mùi lá mã đề tươi.

Bước theo quản gia đi sâu vào một con đường nhỏ phía cuối thư phòng. Trong đường nhỏ phả ra nồng đậm mùi máu tanh.

Cầm Thanh Tuyết khẽ nhăn mày, bên trong hơi nước bốc ra có chút mờ mịt.Càng bước vào trong mùi máu càng đậm hơn, làn hơi nước càng tỏa ra mạnh hơn. Còn chưa vào đến nơi thì quản gia và Cầm Thanh Tuyết đã gặp A Huê cả người ướt sũng đang lững thững đi ra ngoài.

Vừa đi tới trước mặt quản gia và Cầm Thanh Tuyết, A Huê liền đưa tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng rồi nói nhỏ :

– Quản gia … Ta.. Ta bị trượt chân ngã xuống ôn tuyền.

Quản gia hừ lạnh, ông vốn biết chủ tử cực kì ghét tiếp xúc với nữ nhân, đặc biệt những người tâm cơ chủ tử càng ghét. Ông trầm giọng nói về phía A Huê :

Được rồi ngươi lui đi, hôm nay vương gia có Cầm tiểu thư rồi. Ngươi mấy ngày nay cũng vất vả mau trở về nghỉ ngơi đi sáng mai hãy trở về Lãnh phủ.

A Huê có chút bất mãn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi cúi đầu đi qua quản gia rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn Cầm Thanh Tuyết.

Sau khi A Huế đi qua, Quản gia liền lo lắng nhìn về phía sau nơi mà Cầm Thanh Tuyết đang đứng .

Cầm Thanh Tuyết nhìn trực diện vào ánh mắt sâu lắng và ẩn ý của A Huê cho đến tận khi nàng ta đi qua.

Sau đó nàng như cũ bình thản nhìn về phía trước, lại thấy quản gia không đi mà quay lại nhìn mình, Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt hỏi lại:

– Quản gia sao vậy? Không đi tiếp nữa sao?

Quản gia trong lòng bất ngờ, ông sớm đã biết A Huê đã có tính toán, nha đầu đó sớm đã có ý với chủ tử từ lâu, mà vừa rồi ông ở trong này . A Huê vẫn bình thường ngồi phía sau lo cho vết thương của chủ tử chứ không hề ngã xuống dưới như hiện tại.Thấy Cầm tiểu thư hỏi ông mới bất giác giật mình quay lại nó :

– Là lão nô thất lễ rồi. Cầm tiểu thư mời theo lão nô vào trong.

Cầm Thanh Tuyết không đáp lại chỉ nhẹ bước vào trong.

Vừa bước vào tới nơi nàng đã phải kinh ngạc trước độ hào nhoáng của ôn truyền trong Lãnh vương phủ. Tuy nó không quá lớn nhưng bốn phía xung quanh đều được lát một lớp đá quý giữ được nhiệt để chúng không bay ra ngoài.

Phía dưới ôn tuyền một màu trắng đục có làn hơi khói mờ nhẹ bay lên.

Cầm Thanh Tuyết đứng phía sau quản gia liền nhẹ đưa ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Lãnh đang nửa ngồi nửa nằm dựa trên một phiến đá bằng phẳng. Nàng đầu tiên là nhìn lên khuôn mặt tam vương gia, liền thấy khuôn mặt góc cạnh có phần tiều tụy của hắn, nội tâm dâng lên cảm giác khó nói. Khuôn mặt ấy tựa như có chút quen thuộc lại như có phần rất xa lạ.

Bước thêm mấy bước liền nhìn được cả tầm lưng trần của Đông Phương Lãnh đang bị tứa máu từ những miệng vết thương.

Cầm Thanh Tuyết nhăn mày rồi nói về phía Đông Phương Tiêu và Ảnh Nhất :

– Hai người còn không mau đưa ngài ấy lên bờ, đợi cho vết thương ăn mòn ra thịt thì mới chịu hay sao?

Đông Phương Tiêu nghe Cầm Thanh Tuyết nói vậy liền lo lắng nói :

– Nhưng … huynh ấy đang sốt rất cao, nếu không ngâm mình dưới ôn tuyền sợ rằng cơn sốt sẽ không thể giảm đi được.Cầm Thanh Tuyết bước tới cạnh Đông Phương Lãnh nàng đưa tay đặt nhẹ lên trên cổ nơi dễ xem mạch tượng nhất. Lần nữa nàng vì kinh hãi mà rút tay lại, trên người Đông Phương Lãnh mạch tượng rất loạn, vì khí lực mấy ngày qua không được lưu thông nên lại càng tồn đọng trong thân thể.

Đông Phương Tiêu thấy sắc mặt Cầm Thanh Tuyết thay đổi hắn liền lo lắng hỏi:

– Sao rồi.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ lấy trong hộp gỗ ra túi vải nhỏ bên trong là 12 châm đủ loại dài ngắn. Rồi lấy một châm dài trực tiếp đâm vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu của Đông Phương Lãnh. Nàng cũng biết ngũ vương gia biết y thuật, nàng vừa châm xuống vừa nói :

– Tam vương gia trong người có cả ba loại độc tố “Tinh hồn độc , Hàn độc và tiêu phong tán”. Độc tố đã được kiềm lại bởi nhau, tam vương gia sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại thôi. Những cơn sốt vừa rồi cũng không phải vì độc tố trong người dây nên. Mà vì một loại vi khuẩn do tam vương gia nhiễm phải, nên dẫn đến sốt kéo dài. Trời đã về đêm khuya vẫn mong ngũ vương gia đưa tam vương gia ra khỏi ôn tuyền, tránh để vết thương lớn lại càng thêm lớn.

Đông Phương Tiêu hết sức ngạc nhiên về trình độ y dược của Cầm Thanh Tuyết. Chỉ cần hai ngón tay xem nhẹ mạch cổ vậy mà nàng ta đã đoán ra được cả ba loại độc tố mà tam ca mắc phải.Mà hắn còn tò mò vì sao Cầm Thanh Tuyết lại thi trâm lên huyệt đỉnh đầu của tam ca.

Ngẫm thấy Đại Minh Sư là người nổi tiếng thần y, vậy Cầm Thanh Tuyết nhất đinh cũng sẽ rất giỏi về y học. Hắn sau này nhất định phải học hỏi thêm từ nha đầu này mới được.

Trong mắt Đông Phương Tiêu liền vui mừng, như vậy chắc chắn Cầm Thanh Tuyết sẽ nghĩ được cách giải độc cho tam ca ca hắn.Đông Phương Tiêu vừa ra lệnh cho Ảnh Nhất và Quản gia tới giúp hắn đưa Đông Phương Lãnh lên bờ vừa nói với Cầm Thanh Tuyết :

– Cầm tiểu thư vậy là ngươi đã có cách giải độc cho tam ca của ta.

Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng đáp :

– Ngũ vương gia, Cầm Thanh Tuyết ta trước nay không thích nhất chính là mang nợ từ người khác. Ta đồng ý tới đây rồi đương nhiên bằng mọi giá ta sẽ tìm cách giải độc cho tam vương gia.

Cầm Thanh Tuyết quay người bước về phía đường trở vào trong rồi nhẹ nói :

– Trước hết ngũ vương gia đưa vương gia lên bờ, sau đó hãy thay y phục mới cho tam vương gia đi, miệng vết thương đang hở lớn. Vậy nên chỉ cần mặc chiếc xiêm y mỏng tránh để cọ và miệng vết thương . Ta đợi tam vương gia ở ngoài thư phòng phía trên.

Nói song Cầm Thanh Tuyết cất bước đi lên phía trên.

Phía sau ba người phải mất một lúc mới đưa được Đông Phương Lãnh lên phía giường trong thư phòng. Vừa định đặt Đông Phương Lãnh nằm ngửa ra thì liền bị Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng nói lớn:

– Đặt tam vương gia nằm úp lại đi, còn không mau cởi áo khoác ngoài của tam vương gia ra.Vết thương đã ngâm nước lâu như vậy, tam vương gia bị nước ăn mòn vào da thịt bây giờ không rửa lại, sát trùng lại ta sợ ngày mai vết thương sẽ chảy mủ và nhiễm trùng mất.

Sau đó chính tay Cầm Thanh Tuyết lau chùi và rửa vết thương phía sau lưng cho Đông Phương Lãnh.

A Huê không biết ý lần nữa quay lại bước vào phòng lấy cớ làm trách nhiệm của một đại phu của tam vương gia nên không yên tam trở về Huyết Sát Các nghỉ ngơi.

Chỉ cho đến khi Đông Phương Tiêu lạnh lùng kéo nàng ta ra ngoài rồi lạnh giọng nói :

– A Huê ngươi theo tam ca của ta bao lâu rồi còn không biết huynh ấy có chấp niệm cực kì lớn với Cầm Thanh Tuyết hay sao? Chỉ riêng chuyện ngươi tự mình nhảy vào ôn tuyền của huynh ấy đã đủ khiến ngươi mất cả cái mạng rồi. Ta vẫn là khuyên ngươi chết tâm đi, đừng để sau này tự mình phải chết thảm một cách khó coi.

A Huê trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng cũng chỉ đành nín lặng rồi xin phép Đông Phương Tiêu trở về Huyết Sát Các.

Cầm Thanh Tuyết ở trong phòng sau khi sử lý hết vết thương sau lưng liền bắt đầu thi châm khai thông mạch máu.

Đông Phương Tiêu bước vào vừa quan sát vừa suy luận từng châm mà Cầm Thanh Tuyết dùng lên huyệt đạo của Đông Phương Lãnh.

Sau một lần thi châm Cầm Thanh Tuyết liền nghỉ tay, nàng trầm tư một lát rồi quay về phía Đông Phương Tiêu nói :

– Ngũ vương gia, tạm thời tiểu nữ chưa tìm ra cách giải một lúc ba loại độc này. Vì vốn ba loại đang kìm hãm vào nhau trong cơ thể, cũng là để không cho tam vương gia vỡ động mạch nguy hiểm đến tính mạng.

Đông Phương Tiêu từ khi nhìn thấy cách của Cầm Thanh Tuyết thi châm thì hắn liền tuyệt đối tin tưởng vào tay nghề của nàng. Cũng vì hắn và rất nhiều thái y trước nay cũng chưa tìm ra cách để giải độc trên người Đông Phương Lãnh.