Rate this post

Hai canh giờ sau Cầm Thanh Tuyết vẫn miệt mài vừa thi châm cùng vừa đắp thuốc cho Đông Phương Lãnh.

Thấy thời gian vừa đủ Cầm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt của tam vương gia có phần có huyết sắc hơn, nàng nhẹ đặt tay lên cổ tay hắn, thấy mạnh tượng ổn định, người cũng không còn sốt nữa Cầm Thanh Tuyết mới rút hết kim châm trên người tam vương gia đặt vào trong hộp gỗ nhỏ bên cạnh.

Thấy Đông Phương Tiêu còn đang đứng nhìn chăm chú, Cầm Thanh Tuyết khế lui xuống phía sau rồi đưa tay lên vươn vai, hơn hai canh giờ qua ngồi tập trung thi châm khiến cả bả vai có chút đau nhức.

Đông Phương Tiêu và cùng Quản gia, Ảnh Nhất đứng trong thư phòng tất cả đều yên lặng quan xát. Thấy Cầm Thanh Tuyết thi châm rất chăm chú nên ai cũng không nói một câu hay làm ồn một tiếng tránh cho nàng phải mất tập trung . Mỗi người đều lặng lẽ làm việc của mình.

Đông Phương Tiêu cũng hết sức chăm chú nhìn và ghi lại các bước thi châm của Cầm Thanh Tuyết, hắn từ kinh ngạc cho tới bội phục nàng.

Trong khi Cầm Thanh Tuyết thi châm,Đông Phương Tiêu ngoài chú ý tới các huyệt mạch mà nàng thi châm, hắn còn thấy nàng rất chỉn chu và chú tâm quan sát tới từng biểu hiện trên cơ thể của tam ca. Khiến Đông Phương Tiêu càng có hảo cảm tốt đối với Cầm Thanh Tuyết.

Thấy Cầm Thanh Tuyết đứng lên hắn bước tới bên giường sau đó liền cúi xuống đưa tay xem mạch đập của Đông Phương Lãnh. Thật bất ngờ tam ca của hắn vậy mà mạch đập lại ổn lên rất nhiều, hơi thở đều đặn, người cũng không còn lên cơn sốt. Làm hắn càng thấy bội phục Cầm Thanh Tuyết thêm.Cầm Thanh Tuyết cũng không lấy gì làm ngạc nhiên hay chán ghét ngũ vương gia, vì nàng vốn biết ngũ vương gia trước nay luôn quan tâm và là đại phu điều trị trực tiếp cho Đông Phương Lãnh.

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi đã cố gắng làm chậm lại từng bước để cho ngũ vương gia cũng ghi chép lại hết các bước thi châm của mình.Như vậy cũng tốt, sau này mỗi lần tam vương gia phát bệnh có ngũ vương gia rồi nàng cũng không cần phải tới Lãnh vương phủ nữa.

Đông Phương Tiêu vừa đứng lên liền nhìn thấy trên chán của Cầm Thanh Tuyết lấm tấm mồ hôi hắn không suy nghĩ gì nhiều lập tức lấy khăn tay trong ngực mình ra đưa trước mặt Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

Ngươi vất vả rồi, ngươi qua bàn ngồi uống chút trà đi. Ảnh Nhất cũng chuẩn bị bánh quế hoa và chè đậu cho ngươi rồi.

Cầm Thanh Tuyết không cầm khăn tay của ngũ vương gia, nàng trực tiếp gật đầu rồi bước ra hướng ngoài bàn, giọng nói hơi chút lạnh nhạt vang lên :

– Ngũ vương gia, tiểu nữ còn có chuyện muốn bàn với người .Mời ngũ vương gia ra ngoài chúng ta nói chuyện, hãy để tam vương gia nghỉ ngơi thêm, ta đoán rằng trong ngày hôm nay nhất định ngài ấy sẽ hồi tỉnh.

Đông Phương Tiêu rất vui mừng khi Cầm Thanh Tuyết nói vậy, một lời của nàng như chắc chắn. Nhìn về phía cánh tay còn cầm chiếc khăn, hắn thoáng qua tia đỏ mặt, bản thân, lại vô ý quên đi lễ nghi rồi.

Sau đó hắn cất khăn tay vào trong tay áo, rồi liền đi theo phía sau Cầm Thanh Tuyết ra bàn trà.

Quản gia và Ảnh Nhất cũng rất vui mừng vì lời nói của Cầm tiểu thư, Ảnh Nhất sau khi đắp thêm chăn cho chủ tử cũng lặng lẽ bước ra ngoài theo ngũ vương gia.Cầm Thanh Tuyết tự mình ngồi xuống bàn rồi rót cho mình một chén trà đưa lên miệng uống. Nàng vừa suy tư vừa nhìn ra hướng ngoài cửa phía trước là hoa viên của Lãnh vương phủ.

Đông Phương Tiêu thấy Cầm Thanh Tuyết có chút lặng thinh liền họ nhẹ rồi ngồi xuống bàn phía đối diện nàng, giọng nói của hắn đã nhu hòa rất nhiều.

– Cầm tiểu thư quả thật làm cho ta mở mang tầm mắt. Kĩ thuật thi châm rất điêu luyện và chắc chắn .

Cầm Thanh Tuyết không đáp lại lời khen của ngũ vương gia, nàng uống ngụm trà song thì mở miệng nhàn nhạt nói về phía ngũ vương gia:

– Ngũ vương gia ta hiện tại đồng ý với ngài việc chữa trị cho tam vương gia. Vậy nên mọi thứ trong quá trình điều trị độc đều phải nghe theo ta, ngài có ý kiến gì không?

Đông Phương Tiêu đương nhiên gật đầu lia lịa rồi nói :

– Đương nhiên là được.

Cầm Thanh Tuyết hướng mắt ra hoa viên, tay phải chỉ thẳng tay ra ngoài sân phía đối diện. Chính là những bụi hoa trúc đào phía trong hoa viên, trúc đào mọc từng bụi đã lớn còn có hoa, bông hồng, bông tím đang đua nhau ra nở. Nàng trầm giọng nói :

Ngũ vương gia, sáng mai hãy cho người nhổ hết những bụi trúc đào trong sân viện đi, thay vào đó trồng cho ta những cây hoa nguyệt quế vào.

Đông Phương Tiêu, Quản gia và Ảnh Nhất có chút thắc mắc, chẳng phải hoa trúc đào là dược liệu tốt mà A Huê đã trồng và hai năm trước hay sao. Nó là một trong dược liệu để tam vương gia ngâm mình mỗi khi độc tố phát tác.

Đông Phương Tiêu trong lòng có chút tò mò liền hỏi Cầm Thanh Tuyết :- Cây hoa trúc đào không phải dược liệu tốt hay sao? Vì sao lại phải nhổ đi.

Cầm Thanh Tuyết lại uống một ngụm trà rồi nhàn nhạt đáp lại .

8:35

Đúng là hoa trúc đào là dược liệu tốt, nhưng chỉ tốt với bệnh hen suyễn và áp chế hàn độc. Nhưng với tam vương gia bây giờ thì nó lại khác… tam vương gia hiện tại đang trúng cùng lúc ba loại độc.Trong đó “Tiêu phong tán” là loại độc chiếm đa số phần trong cơ thể, chứ không phải Hàn độc như trước. Hoa trúc đào tuy nó là dược liệu nhưng nó cũng là một trong những loại độc có thể nguy hiểm tới tính mạng khi ta dùng mà không đúng bệnh đúng chỗ .

Lúc bấy giờ Đông Phương Tiêu mới gật đầu hiểu ra nguyên do mà Cầm Thanh Tuyết muốn nhổ hoa trúc đào đi.

Quản gia và Ảnh Nhất lại có cái nhìn bội phục với Cầm Thanh Tuyết, trong lòng ai nấy đều vui mừng. Cầm tiểu thư tài giỏi như vậy thì chủ tử của họ sớm sẽ được giải hết độc tố trong người thôi.

Cầm Thanh Tuyết thấy ba người có ánh mắt nhìn mình đầy kì vọng thì lại thở dài nói :

– Thật ra ta cũng chưa tìm ra cách giải độc cho tam vương gia… Bởi vì ba loại độc trong người ngài ấy đang rất mạnh, một trong số đó đã có phần ăn mòn vào xương tủy. Ngũ vương gia chắc cũng biết Hàn độc là thuộc hệ âm, Tiêu phong tán lại là hệ dương, còn chủ chốt của tinh hồn độc chính là tạo trùng độc và chính là dùng cơ thể người để nuôi. Ta vẫn còn chưa có phương án cụ the.

Ba người Đông Phương Tiêu, Quản gia và Ảnh Nhất hết sức chăm chú nghe Cầm Thanh Tuyết giải thích. Mới đầu khi nghe nàng nói chưa tìm ra cách giải ai nấy đều có chút lo lắng và thất vọng.

Nhưng vừa rồi nghe nàng giải thích từng loại độc trong người Đông Phương Lãnh mới biết độc trong người của tam vương gia không hề đơn giản còn có thể nói chúng rất phức tạp trong cách giải.

Cầm Thanh Tuyết uống một ngụm trà rồi lại tiếp tục nói :

– Nếu bây giờ ta giải một loại trước vậy thì hai loại kia sẽ theo đà đó lớn mạnh hơn trước và có thể ăn sâu và tim phổi của tam vương gia và sẽ sớm phát tác thành một loại cực độc và vô phương cứu chữa . Nên hiện tại ta chỉ có thể tạm thời cưỡng chế độc và kìm hãm nó không phát triển mạnh hơn thôi.

Cầm Thanh Tuyết thấy ba người ai cũng nhìn mình chăm chú thì liền họ nhẹ rồi nói :

– Có ai còn điều gì không hiểu không? Muốn hỏi ta liền lập tức trả lời.

Lúc này cả ba người mới liền lập tức ngượng ngùng, ngũ vương gia gãi đầu rồi cười nhẹ nói :

– Quả thật là ta suy nghĩ không chu toàn, thật tốt vì từ giờ có ngươi chữa trị cho huynh ấy.

Quản gia cũng ho nhẹ rồi nói :

– Vậy lão nô lập tức lui xuống cho người nhổ hết cây hoa trúc đào trong hoa viên.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhàn nhạt gật đầu, nàng cũng không thích mùi hắc của hoa trúc đào.

Cầm Thanh Tuyết tiếp tục nhìn Đông Phương Tiêu rồi hỏi:

– Ngũ vương gia ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời cho ta.Đông Phương Tiêu thấy Cầm Thanh Tuyết mặt nghiêm túc lên hẳn hắn liền gật đầu nói :

– Được chỉ cần tìm được cách cứu tam ca, việc gì ta cũng sẽ làm cho ngươi, và chuyện gì ta cũng sẽ trả lời ngươi.

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt hỏi :

– Ta chỉ muốn biết thời gian mà tam vương gia trúng độc. Thời gian cụ thể của từng loại và hiện tại ngươi đang dùng phương pháp gì điều tiết độc tố ?

Đông Phương Tiêu hơi suy tư, tam ca trúng độc cũng phải hơn ba năm rồi, chỉ là khoảng thời gian nhất định thì hắn còn mang máng không nhớ rõ .

Sau khi suy nghĩ Đông Phương Tiêu liền nhẹ giọng nói :

– Cách đây hơn ba năm huynh ấy bị một lão nhân trong giang hồ chém một kiếm vào mạn sườn và trúng Hàn độc cực của ông ta.Còn cách đây một năm huynh ấy bị người của ma giáo mai phục và trúng tinh hồn độc. Loại độc thứ ba tiêu phong tán thì mới trúng cách đây năm ngày trong khu săn bắn của hoàng cung, và cho tới bây giờ huynh ấy chưa tỉnh.

Đông Phương Tiêu trên mặt có chút bất đắc dĩ nói tiếp :

– Ta lúc đó đã dùng rất nhiều cách nhưng mọi thứ đều vô vọng, huynh ấy cũng không đáp ứng phương pháp điều trị của ta sau mỗi lần trúng độc. Huynh ấy vẫn luôn cố chấp vì một câu nói của ngươi để trở nên mạnh mẽ… huynh ấy mỗi ngày đều dùng nội lực tự khắc chế độc trong người… Chỉ đến khi huynh ấy không thể chịu được, ta mới được cơ hội thi châm .

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, hiện tại nàng không nên nghĩ nhiều như thế.

Cầm Thanh Tuyết hắng giọng rồi nói về phía Đông Phương Tiêu:- Ngũ vương gia. Ta còn có một chuyện hi vọng ngũ vương gia đồng ý với ta.

Đông Phương Tiêu gật đầu, dù là chuyện gì hắn cũng sẽ hứa vì tính mạng Đông Phương Lãnh bây giờ đều dựa vào Cầm Thanh Tuyết .

của

– Được, ngươi nói đi chuyện gì ta cũng sẽ đồng ý với ngươi.

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt nói :

– Thời gian tới tiểu nữ cần tập trung tìm cách và điều chế dược liệu điều trị bệnh cho tam vương gia, chỉ mong ngũ vương gia và mọi người ở trong Lãnh phủ đừng nói ra ngoài chuyện tiểu nữ biết y thuật .

Đông Phương Tiêu lập tức gật đầu, hắn ngoáp dài một cái rồi nói :

– Ta đồng ý với ngươi, còn Lãnh vương phủ thì ngươi yên tâm. Ai cũng không dám truyền tin ra ngoài lấy nửa lời.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu với Đông Phương Tiêu rồi nói :

– Đa tạ ngũ vương gia đồng ý, khoảng hơn hai canh giờ nữa tam vương gia sẽ xuất hiện thêm một cơn sốt.Ngũ vương gia vừa rồi cũng đã nhìn ra đường thi châm của tiểu nữ, lát nữa ngài cứ theo các bước đó làm, sau cơn sốt này tam vương gia nhất định sẽ tỉnh lại. Tiểu nữ rời phủ đã lâu, tiểu nữ xin cáo lui trước, hẹn ngũ vương buổi trưa nay sẽ tới xem lại mạch cho tam vương gia.

Đông Phương Tiêu vội vàng đứng lên lắc đầu, lời nói mang phần gấp gáp nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :

– Không được a, ta mới nhìn qua cách mà ngươi làm thôi, chứ ta vẫn chưa có thể làm được, vì nhiều huyệt mạch mà ngươi thi châm ta còn chưa rõ sự nông sâu. Cầm Thanh Tuyết ngươi cứ ở lại giúp tam ca của ta đi, ta tới tìm Cầm thừa tướng thông báo lại. Ông ta mà có ý kiến ta lập tức mang ông ta đi lãnh phạt.Đông Phương Tiêu giọng nói sau đó lại liền thay đổi sang thành uể oải:

– Với cả ta năm ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên giấc. Tinh thần hiện tại hết sức suy yếu, ngươi cứ là ở lại trong Lãnh vương phủ đi…

Nói song Đông Phương Tiêu liền một mạch chạy ra khỏi phòng không để cho Cầm Thanh Tuyết kịp trả lời.

Cầm Thanh Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của ngũ vương gia

rời đi .

Quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của ảnh vệ đứng sau ngũ vương gia. Cầm Thanh Tuyết không nhịn được thở dài nói :

– Ngươi cũng mau đi nghỉ đi, ta ở đây chông chừng tam được rồi.

Ảnh Nhất mới đầu liền lắc đầu, nhưng sau đó lại nghĩ nếu lát nữa chủ tử tỉnh dậy có Cầm tiểu thư ở đây ngài ấy sẽ rất vui, mình ở lại nhất định là kì đã cản mũi. Nên hắn liền gật đầu rồi lui ra ngoài đóng cửa rồi đứng canh trừng.

Bước ra ngoài không lâu thì cánh cửa phía sau mở ra, Cầm tiểu thư ngó mặt ra và yêu cầu tất cả mấy hộ vệ bên ngoài lui xuống nghỉ ngơi.