Rate this post

Đúng như dự đoán của Cầm Thanh Tuyết, gần hai canh giờ sau Đông Phương Lãnh lần nữa tiếp tục phát sốt. Cơn sốt lần này có phần mạnh vào nặng nề hơn lần trước.

Cầm Thanh Tuyết dù đã thi châm và đắp dược liệu cho Đông Phương Lãnh nhưng cơn sốt vẫn không mấy khả quan hơn, nhiệt độ cơ thể lại có phần tăng cao thêm .

Cầm Thanh Tuyết cũng mở hết cửa chính để hơi gió mát từ ngoài thổi vào trong phòng, để cho phòng được thoáng hơn và sẽ hạ được một phần nhỏ nhiệt độ trên người tam vương gia.

Sau một hồi vận lộn vừa truyền nội lực ép ba loại độc không chèn ép lẫn nhau, nàng lại tiếp tục thi châm để tam vương gia không phát sinh cơn co giật. Đúng là chỉ sau khi thay đổi cách thi châm trên cơ thể tam vương gia thì nhiệt độ trên người hắn mới giảm hơn được một chút.

Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp thở nhẹ, liền lại phải vội vàng phải đứng lên giúp tam vương gia cởi chiếc áo ngoài ra kiểm tra vết thương phía sau lưng hắn, vì những dòng máu đen đã thấm một chút vào chiếc áo mỏng của hắn. Chứng tỏ độc tiêu phong tán lại bắt đầu có dấu hiệu phát tác trở lại.

Vừa cởi áo ra điều khiến Cầm Thanh Tuyết sửng sốt chính là trên người hắn vậy mà rất nhiều vết sẹo lớn bé chồng chất lên nhau. Có vết dài, có vết ngắn. còn có những vết khâu nguệch ngoạc tựa như khâu cũng rất vội vàng.

Khi nãy khi Đông Phương Lãnh từ ôn tuyền lên thì đã được Đông Phương Tiêu sử lí vết thương và cầm máu lại rồi nên Cầm Thanh Tuyết không có chú ý tới những vết sẹo trên người của tam vương gia.Giờ chính mắt nhìn thấy bản thân Cầm Thanh Tuyết tự nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng. Nhiều vết sẹo trên cơ thể như vậy chẳng phải hắn trước nay cũng luôn phải chịu đựng những cơn đau hay sao?

Những bụm máu đen vẫn đang dần dần ứa lên khỏi da thịt Đông Phương Lãnh, khiến Cầm Thanh Tuyết cũng không dám lơ là mà quay lại dùng băng gạc lau sạch miệng vết thương hở đang chảy máu đen phía sau lưng hắn.

Nàng tiếp tục lấy một cây châm nhỏ trong hộp, nhẹ đâm vào huyệt chính địa ở sau gáy của tam vương gia để máu huyết sẽ không còn có chảy ra nhiều mà chỉ tàn độc chảy ra.

Thấy trong phòng đã hết dược liệu nàng cần, Cầm Thanh Tuyết gấp gáp gọi quản gia ở phía ngoài :

– Quản gia… Quản gia… Ông có ngoài đó không .. Mau vào giúp ta một việc.

Quản gia vẫn ở ngoài canh gác, thấy Cầm Thanh Tuyết gọi lớn ông liền nhanh chóng chạy vào rồi hỏi :

– Cầm tiểu thư có gì phân phó?

Cầm Thanh Tuyết lấy trong hộp gỗ một tờ giấy đã ghi sẵn mấy loại thảo dược để đắp vết thương. Nàng nói gấp về phía Quản gia:

– Quản gia, tiểu nữ nhờ người lấy những giúp những loại thảo dược này trong dược phòng tới đây gấp. Hoặc ông xem ở ngự hoa viên có trồng được loại nào thì nhổ mỗi loại một ít tới đây, có cây tươi sẽ càng tốt.

Quản gia sau khi nhìn qua tờ giấy liền gật đầu với Cầm Thanh Tuyết rồi ông gấp gáp đi ra ngoài phất tay ra hiệu cho hai ảnh vệ nữa đi theo tới vườn dược trong Lãnh vương phủ.Sau nửa nén nhang quản gia và hai ảnh vệ đã nhổ được một nắm lớn và cũng đã rửa sạch sẽ, gấp gáp đưa lên phòng cho Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu cảm tạ rồi lấy chiếc cối nhỏ trong hộp gỗ ra, nàng vừa ngắt ngọn thuốc vừa giã nhỏ. Được một chút lại đắp lên miệng vết thương của tam vương gia.

Sau hơn một canh giờ vệt đen trên lưng Đông Phương Lãnh đã chuyển dần sang đỏ nhẹ Cầm Thanh Tuyết mới dừng tay, đặt cối nhỏ qua một bên, nàng lấy tú bã thuốc vừa dùng để hút độc đưa về phía quản gia cũng nhờ ông mang phần bã thuốc ra ngoài đốt sạch.

Cầm Thanh Tuyết sờ trên trán rồi người Đông Phương Lãnh thấy hắn đã hết cơn sốt nàng mới dần rút từng cây kim châm ra khỏi cơ thể hắn.

Sau đó nàng lấy trong gộp gỗ một hộp sứ nhỏ mở ra rắc nhẹ đều lên miệng vết thương sau lưng tam vương gia.

Quãng chừng nửa nén nhang sau Cầm Thanh Tuyết liền nói với quản gia:

– Quản gia ông lại đây giúp tam vương gia nằm nghiêng lại một bên đi .Tam vương gia đã nằm sấp rất lâu rồi, để vương gia nằm nghiêng lên cho khí huyết lưu thông dễ dàng hơn.

Quản gia từ khi lấy dược liệu trở về liền đứng trong phòng,cũng là để tiện cho Cầm Thanh Tuyết có việc sai bảo ông sẽ đi làm luôn.

Ông rất có hảo cảm với vị cầm tiểu thư này, ông luôn âm thầm quan xát nàng ta. Mọi việc đều được cầm tiểu thư chú ý đến, một mình liền vừa thi châm, giã thuốc và đắp thuốc. Nhưng thi thoảng nàng ta vẫn không quên sờ chán xem nhiệt độ của vương gia, lại vừa thi châm vừa xem mạch đập vừa xem bết thương.

Quả thật mọi thứ mà Cầm tiểu thư làm đều hết sức chu toàn.Chỉ cần nghĩ đến việc sau này chủ tử sẽ cưới được một người vừa tài giỏi, lại chỉn chu và luôn lo lắng cho chủ tử như vậy khiến ông hết sức mãn nguyện.

Trong lòng cũng thầm nghĩ, Cầm tiểu thư tài giỏi lại đoan trang như vậy chẳng trách chủ tử luôn tâm niệm trong lòng, và còn bỏ ra bao công sức đi tìm kiếm bấy lâu nay.

Sau khi quản gia đặt Đông Phương Lãnh nằm nghiêng sang một bên Cầm Thanh Tuyết mới đứng dậy vươn vai. Nàng nhìn ra hướng ngoài xem ngũ vương gia tới chưa, nếu hắn tới nàng liền lập tức về phủ.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ hỏi quản gia:

– Quản gia, ngũ vương gia chưa tới sao?

Quản gia lắc đầu rồi cung kính nói với Cầm Thanh Tuyết :

– Vẫn chưa, Cầm tiểu thư thấy mệt thì qua bên kia nghỉ ngơi chút đi. Ngũ vương gia hôm nay phải lên thượng triều cũng có thể tới buổi trưa mới tới Lãnh vương phủ được. Ngũ vương gia đã căn rặn lão nô báo lại cho tiểu thư, ngũ vương gia đã thông báo với Cầm thừa tướng một tiếng rồi .

Cầm Thanh Tuyết vươn vai song cũng chỉ đành gật đầu, nàng tạm thời cũng không thể để Đông Phương Lãnh ở lại một mình vì hắn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Quản gia thấy trong này không còn việc của mình liền cúi đầu cùng hai ảnh vệ lui ra ngoài rồi đóng nhẹ cánh cửa lại, ông muốn để Cầm tiểu thư nghỉ ngơi. Cả đêm qua ngồi thi châm và đắp thuốc hẳn cầm tiểu thư cũng mệt.

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt gật đầu với quản gia, nàng đi ra bàn ngồi xuống lại rót một chén trà đưa lên miệng uống.Bên ngoài truyền đến tiếng nói như tức giận của A Huê vang lên về phía gia đinh trong phủ:

– Ai… Là ai cho các ngươi nhổ hết cây hoa trúc đào mà ta trồng.

Cầm Thanh Tuyết ngồi trong phòng môi khẽ cười lạnh, tuy không tiếp xúc nhiều với nữ tử tên A Huế kia, nhưng nàng nhận ra rõ ràng nữ tử đó là có địch ý với mình.

Bản thân Cầm Thanh Tuyết không ghét hay trách cứ gì A Huế cả, nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua với nàng ta thêm lần nào ngoài lần đó cách đây năm năm trước

Thoáng suy tư, Cầm Thanh Tuyết thầm đoán A Huê cũng không phải người vô dụng gì.Chỉ cần nhìn cách ngũ vương gia và quản gia đối sử với nàng ta thì nàng chắc chắn nàng ta cũng là một trong số người cùng với ngũ vương gia áp chế độc cho tam vương gia trong thời gian qua.

Nàng đoán A Huê cũng đã ở cạnh Đông Phương Lãnh từ rất lâu rồi, chuyện nàng ta động lòng và yêu hắn là chuyện dễ hiểu.

Bên ngoài tiếng của quản gia vang lên đáp lại A Huê :

– A Huê . Ngươi đừng làm chuyện vô nghĩa nữa, Cầm tiểu thư đã nói rất rõ nguyên nhân việc không thể tiếp tục trồng loại cây này ở trong phủ nữa. Ngũ vương gia là người kiểm chứng những lời mà cầm tiểu thư nói là đúng.

A Huê hét cất giọng trầm lạnh về phía quản gia:

– Quản gia, ta trồng nó đã hơn ba năm rồi vương gia cũng không có ý kiến hay ghét bỏ gì. Hơn nữa cũng chính cây hoa trúc đào này giúp vương gia áp chế hàn độc không phải ông không biết chứ? Vậy mà nha đầu đó đến còn chưa biết tốt xấu thế nào hai người lập tức để chủ tử ở riêng cùng với nàng ta. Hơn nữa ta còn chưa biết nàng ta thực lực thế nào. Vậy mà hai người đã vội nghe theo tất cả yêu cầu mà nàng ta đưa ra. Thật khiến A Huê ta thất vọng.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng cười lạnh, chợt nhớ ra trong giường cho tam vương gia nàng chưa thu dọn vật dụng vào hộp gỗ. Nàng liền đứng lên đi vào sau tấm bình phong ngồi xuống thu dọn lần lượt vật dụng vào hộp.

Vừa đóng lại hộp gỗ nhỏ đặt xuống dưới chân giường, vừa định ngồi lên ánh mắt nàng liền lướt đến chính khuôn mặt góc cạnh của Đông Phương Lãnh đang nằm nghiêng, khuôn mặt thẳng đối mặt với nàng.

Cầm Thanh Tuyết có chút khựng lại, cánh tay theo phản xạ khoanh lại đặt vào mép giường, cả thân nghiêng nhẹ để mặt đối diện với khuôn mặt góc cạnh đầy trầm uẩn của Đông Phương Lãnh đang nhắm mắt .

Cầm Thanh Tuyết ngồi đó lặng lẽ quan xát từng chút khuôn mặt và bờ vai của Đông Phương Lãnh. Nàng cũng rời đi đã năm năm, đến giờ quay lại tam vương gia cũng không có quá nhiều thay đổi so với trước, chỉ là khuôn mặt đã thêm phần chững chạc hơn. Bờ vai đã rộng hơn và vững chắc hơn.

Nhớ lại cách đây gần một năm nàng đã gặp hắn trong ngọn núi ở vùng ngoại ô kinh thành. Vẫn là khuôn mặt này đầy cuốn hút và tà mị, Cầm Thanh Tuyết không tự chủ nhìn về yết hầu của tam vương gia, ngay cả khi hắn ngủ rồi mà yết hầu vẫn rất cuốn hút.

Cầm Thanh Tuyết cứ vậy mà lại ngủ quên luôn bên giường của tam vương gia.

Đông Phương Lãnh không lâu sau liền họ lớn mấy tiếng, ánh mắt cũng dần mở ra, trước mặt chính là Cầm Thanh Tuyết … Khuôn mặt này là nàng của năm năm về trước.

Đông Phương Lãnh vô thức mỉm cười, mọi thứ đối với hắn như mơ như ảo. Hắn nhìn nàng mà không dám đưa tay ra nắm lấy… hắn chính là sợ…Sợ lần nữa nó là ảo giác… Lần nữa nàng biến mất..Bên ngoài Ảnh Nhất mở cửa bước vào nhẹ cung kính hướng phía giường rồi nói:

– Chủ tử…

Sau đó liền nhận ra cánh tay ra hiệu của chủ tử. Hắn lặng lẽ bước ra ngoài không quên nhẹ khép cửa lại.

Đông Phương Lãnh lúc này mới nhận ra, Cầm Thanh Tuyết là thật sự đang ngủ yên lặng đối diện hắn. Không còn phải là ảo mộng hay mộng mị hắn vẫn thấy nữa.

Đông Phương Lãnh lần nữa mỉm cười, bàn tay nhẹ đưa về phía Cầm Thanh Tuyết vuốt nhẹ mái tóc mai của nàng lên trên. Miệng hắn ôn nhu nói nhỏ:

– Cuối cùng nàng cũng trở về bên cạnh bổn vương.