Rate this post

Sau khi A Huê rời đi, Đông Phương Lãnh cũng rất nghe lời Cầm Thanh Tuyết, hắn tự cởi áo ngoài ra rồi nằm úp lên giường để nàng giúp hắn lau rửa vết thương.

Cầm Thanh Tuyết có chút e ngại khi nhìn bờ vai vững chắc và nhìn bờ lưng săn chắc của Đông Phương Lãnh.

Đêm qua khi hắn bất tỉnh nàng còn có thể tự nhiên lau rửa vết thương, giờ hắn tỉnh lại liền thấy chút không đúng lễ nghi.

Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi nói với tam vương gia:

– Vương gia, tiểu nữ vẫn là nên ra ngoài gọi quản gia vào giúp ngài lau rửa vết thương. Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân, cô nam quả nữ trong này có chút không hợp lễ nghi.

Đông Phương Lãnh mặc kệ lưng đang chảy máu mà quay đầu lại nhìn về chỗ Cầm Thanh Tuyết đang đứng, hắn lắc đầu sau đó hắn vừa ngồi dậy tới mép giường vừa ôn nhu nói :

– Ngươi là đại phu của bốn vương … Ngươi không muốn làm, vậy thì bốn vương không cần làm nữa.

Cầm Thanh Tuyết có chút cứng nhắc, ánh mắt đôi phần bất đắc dĩ. Nàng đi lên gần phía Đông Phương Lãnh lấy hộp gỗ nhỏ bên cạnh rồi nhàn nhạt nói :

– Vương gia mời nằm xuống, tiểu nữ giúp người bôi thuốc, song sẽ trở về Cầm thừa tướng phủ.

Đông Phương Lãnh thấy nàng muốn rời đi trong lòng hung hăng lo sợ, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Cầm Thanh Tuyết kéo nàng lại để nàng trực tiếp lên đùi mình. Giọng nói cũng hạ xuống vừa da diết vừa trầm lặng :

– Ngươi gả cho bổn vương được không? Bốn vương chỉ muốn cùng ngươi ở chung một chỗ.

Cầm Thanh Tuyết kinh hãi đứng bật dậy, nàng chắp tay ra trước mặt rồi cúi đầu không dám nhìn Đông Phương Lãnh, giọng nói vừa nghiêm nghị vừa có chút lạnh nhạt :

– Vương gia, lời mà tiểu nữ nói năm năm trước chắc người vẫn nhớ rõ… Trừ khi tiểu nữ nguyện ý gả cho người….

Bằng không xin người đừng ép tiểu nữ….

Đông Phương Lãnh cười nhẹ gật đầu, hắn trước nay đều không ép nàng, hắn sẽ dùng thời gian để chứng mình tình cảm của mình, hắn sẽ dần dần khiến nàng yêu thương hắn và nguyện ý gả cho hắn.

Bụng của Cầm Thanh Tuyết lại kêu lên mấy tiếng, khiến nàng vô thức đỏ mặt. Từ tối qua đến giờ hao tổn bao nhiêu khí lực, giờ bụng lại có chút đói.

Đông Phương Lãnh đứng lên bước về chỗ Cầm Thanh Tuyết đang đứng, môi hắn khẽ cười nhẹ tay đưa ra nắm lấy cánh tay nàng rồi nói :

– Đi thôi, bồn vương đưa ngươi đi dùng bữa .

Nàng vẫn vậy vẫn giống nàng của năm năm trước. Con mèo nhỏ này có vẻ rất thích ăn, nhưng nhìn thân thể này hình như nàng cũng không hế béo lên chút nào.

Đông Phương Lãnh kéo nhẹ cánh tay của Cầm Thanh Tuyết muốn đi ra hướng cửa chính.

Cầm Thanh Tuyết nhìn bóng lưng vẫn đang tứa máu của Đông Phương Lãnh liền lo lắng giữ tay hắn lại rồi nói :

– Vương gia….Người tốt hơn hết bây giờ vẫn là không nên đi lại hay cử động mạnh… Vết thương chưa lành sẽ lại chảy máu , người nằm xuống giường đi, tiểu nữ giúp người lau vết thương.

Đông Phương Lãnh thấy bàn tay nàng nắm lấy tay mình liền cười nhẹ ngoan ngoãn gật đầu quay lại giường.

Cũng không quên cất giọng lạnh lùng ra ngoài phân phó quản gia chuẩn bị ngự thiện cho hai người.

Sau đó Cầm Thanh Tuyết buông tay tam vương gia ra để hắn nằm xuống giường, nàng nhẹ mở hộp gỗ lấy bình thuốc nhỏ và băng gạc ra ngoài rồi giúp hắn lau vết thương.

Sau khi rải thuốc trên miệng vết thương song Cẩm Thanh Tuyết lần nữa bị những vết sẹo lớn bé trên người Đông

Phương Lãnh làm cho thần người ra.

Đông Phương Lãnh thấy nàng dừng tay biết nàng đã làm song liền nghiêng người muốn quay lại nói chuyện với

Cẩm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh chuyển động nàng liền nắm nhẹ lấy bả vai hắn rồi nói lớn :

– Vương gia người nằm yên đi, đừng cử động nữa thuốc của ta rơi hết rồi.

Đông Phương Lãnh lại lần nữa nằm sấp xuống theo lời của Cầm Thanh Tuyết.

Đông Phương Lãnh liền nắm lấy bàn tay nhỏ của của Cầm Thanh Tuyết kéo nhẹ xuống trước mặt mình, thật sự hắn một chút cũng không muốn buông ra. Hắn vẫn là sợ nàng sẽ là mộng ảo, rồi lần nữa rời khỏi hắn.

Cầm Thanh Tuyết bị Đông Phương Lãnh kéo cả người lại gần lại người của hắn, bên tai còn có thể nghe được cả hơi thở trầm ấm và nghe thấy cả nhịp đập trong tim hắn. Bản thân liền có chút thất thần, tay chân co rút .

Ngay sau đó Cầm Thanh Tuyết ngồi thẳng dậy chỉ để bàn tay nhỏ ở dưới để mặc Đông Phương Lãnh nắm lấy .

Trong đầu liền lại có chút tự trách mình từ khi nào mà bản thân lại lơ là phòng bị và cư sử tùy ý như vậy.

Bản thân trước kia đã nói, sau này sẽ cố gắng cách xa Đông Phương Lãnh một chút, đến khi nàng tìm hiều rõ mọi chuyện về sự hồi sinh của Minh vương – Thánh nữ.

Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết từ thất thần cho tới sượng sùng, hắn môi khẽ nở nụ cười nhẹ ôn nhu nói :

– Thanh Tuyết, ngươi là đại phu của bổnn vương … ngươi có thể hay không chuyển vào phủ bồn vương ở được không?

Cầm Thanh Tuyết thoáng giật mình, tam vương gia vì sao cứ đối với nàng lạ lùng như vậy chứ. Liệu có phải tam vương gia đã phát hiện ra linh lực của nàng như lời sư phụ nói rồi không. Nàng khẽ cau mày lắc đầu lạnh lùng nói :

– Không thể, tiểu nữ phận là nữ nhi cũng không thể chưa gả liền ở nhà nam nhân khác được. Hơn nữa… Chuyện tiểu nữ biết y thuật vẫn mong tam vương gia không nói ra ngoài, tránh làm tiểu nữ lơ đãng việc điều trị và giải trừ độc tố trong người.

Đông Phương Lãnh chưa bao giờ trong đầu có ý định nói những thứ liên quan tới Cẩm Thanh Tuyết ra ngoài hay cho bất kì ai.

Nhớ lại trước đây nàng từng đã thể hiện rất suất sắc và tài giỏi như vậy, cũng khiến bao người để ý và yêu thích , hẳn lúc ấy đã thấy chút không thoải mái trong lòng rồi.

Đông Phương Lãnh trong lòng đầy suy tư, hắn không biết những bí ẩn của chuyện “Minh Vương- Thánh Nữ,

Tương sinh- Tương khắc ” là gì, hắn từng nghe sư phụ nói một số chuyện liên quan. Nhưng hắn không tin nó là sự thật, hắn chỉ tin vào lời của trái tim mình.

Mới đầu hắn đơn giản chỉ nghĩ theo nàng vì linh lực và sức mạnh mà trong người Thánh nữ đem lại, chỉ có sức mạnh tuyệt đối hắn sẽ lập tức trả thù được cả hoàng tộc. Cũng vì vậy mà hắn tiếp cận nàng.

Nhưng cuối cùng lại bị lời nói và hành động của nàng làm cho cảm động. Cũng chỉ một cầu khen ngợi, một hành động ân cần mà khiến hắn tâm tâm niệm niệm không muốn buông tay nàng. Chỉ cần là nàng mọi chuyện hắn làm đền xứng đáng.

– Thanh Tuyết….

Cầm Thanh Tuyết thấy tam vương gia gọi tên mình mãi không nói gì thêm, nàng cũng nhẹ đáp lại :

– Vương gia có gì phân phó.

Đông Phương Lãnh áp bàn tay bé nhỏ, ấm áp của Cầm Thanh Tuyết lên má mình rồi lấy tay mình đặt bên ngoài tay nàng, hắn trầm lặng rồi lại nói nhỏ :

– Thanh Tuyết… Ngươi có tin vào những truyền kì mà người đời vẫn nói hay không?

Cầm Thanh Tuyết hơi thở lại lần nữa khựng lại, cả người lại xuất hiện cơn run sợ ,bản thân tự lại có chút mơ hồ về những gì mình biết. Liệu rằng nàng có nên nói chuyện về cuốn bí tịch kia cho hắn biết hay không? Tại sao mỗi lần nghĩ đến chuyện Minh vương hồi sinh cơ thể nàng lại tự thấy khiếp đảm như thế.

Cầm Thanh Tuyết trong đầu đều là nỗi sợ hãi, cảm giác lần nữa vô thức khiến bản thân co rút chỉ là lần này nàng không chốn chạy. Chỉ lằng lặng rơi vào trầm tư, nước mắt từ khi nào lại chảy dài không kiểm soát.

Thấy Cầm Thanh Tuyết không đáp lại mình, Đông Phương Lãnh cũng thầm hiểu nàng cũng đã biết chuyện gì đó liên quan tới hai người từ Đại Minh Sư. Chỉ là nàng không muốn nói, mà hắn cũng không ép nàng nói, hiện tại hắn chỉ muốn nói rõ tâm ý và suy nghĩ của mình cho nàng nghe.

Thấy bàn tay của Cầm Thanh Tuyết khẽ run lên vì sợ, Đông Phương Lãnh lập tức quay người lại. Còn chưa kịp nói gì liền bị nước mắt của nàng làm cho sợ hãi và luống cuống cả lên.

Đông Phương Lãnh ngồi bật dậy bàn tay đưa lên luống cuống muốn đưa lên lau nước mắt cho nàng. Nhưng nửa trừng liền lại cúi người lại gần phía nàng ôm nàng vào ngực để mặc cho nàng khóc.

Nội tâm hắn có chút suy tư, không biết nàng đã đoán ra chuyện gì mà nhắc đến liền làm nàng xúc động như thể .

Hắn cất giọng ôn nhu :

– Thanh Tuyết, dù là có chuyện gì sảy ra, hay làm thay đổi thực tại… Bổn vương cũng nhất định không để mình làm ngươi thương tổn.

Mãi cho đến khi được tam vương gia ôm vào lồng ngực, bên mũi là nhàn nhạt mùi đàn hương từ cơ thể hắn mới khiến Cầm Thanh Tuyết bình tâm trở lại. Mắt cũng không còn chìm trong mơ hồ và sợ hại nữa.

Bên ngoài quản gia gõ cửa khẽ giọng nói vọng vào trong :

– Chủ tử, ngự thiện đã chuẩn bị song.

Cầm Thanh Tuyết vội vàng đẩy nhẹ Đông Phương Lãnh ra rồi đứng lên, nàng lấy tay áo lau đi hai hàng nước mắt.

Giọng nói ngượng ngùng:

– Vương gia…. Ta… Tiểu nữ đói rồi.

Nói song Cầm Thanh Tuyết liền đi ra phía ngoài mở cửa cho quản gia bước vào.

Đông Phương Lãnh trầm lắng nhìn theo bóng lưng nhỏ của Cầm Thanh Tuyết đi ra ngoài.

Sau khi cùng Đông Phương Lãnh dùng bữa Cầm Thanh Tuyết liền xin phép trở về Cầm thừa tướng phủ.

Đông Phương Lãnh cũng không ngăn cản nàng, vì hắn vừa rồi được quản gia thông báo . Cẩm thừa tướng đã gửi lời nhắn và lời mời hẳn với Đông Phương Tiêu. Cũng nhắn lại cho hắn, buổi trưa đề nàng trở về phủ, buổi tối thừa tướng phủ sẽ làm tiệc rượu để chúc mừng Cầm Thanh Tuyết trở về an toàn.

Đông Phương Lãnh cũng đoán ra được cầm thừa tướng đang có ý định kéo thêm bè cánh và làm tăng các mối quan hệ trong kinh doanh về phía ông ta nhờ buổi tiệc này. Buổi tối nay hẳn sẽ rất náo nhiệt, hắn cũng không thể nào không đến.

Hiện tại hắn cũng không giữ nàng lại vì không muốn nàng ngay ngày đầu trở về liền gặp rắc rối.