Nghe giọng nói quen quen ở phía sau Cầm Thanh Tuyết liền quay lại nhìn về hướng người đang bước tới, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trầm lặng nhìn về phía Đông Phương Lãnh.Nàng liền cau mày hỏi :
– Vương gia, sao ngài lại tới đây rồi?
Đông Phương Lãnh bước về chỗ Cầm Thanh Tuyết đang đứng, trong mắt hắn chứa đầy ưu thương nhìn nàng. Lại thấy mi tâm nàng cau lại hắn liền ôn nhu đưa tay lên nâng nhẹ khuôn mặt của nàng ngón tay liền đưa lên vuốt nhẹ mi tâm cho nàng.
Giọng nói của Đông Phương Lãnh cũng nhu hòa hơn khi nói với Cầm Thanh Tuyết:
– Sao vậy? Chẳng nhẽ bổn vương không thể ở đây?
Cẩm Thanh Tuyết chưa kịp trả lời thì nhị hoàng tử đã hướng Đông Phương Lãnh hỏi :
– Tam đệ, đệ tỉnh khi nào? Vết thương ở lưng còn chưa tốt, phụ hoàng cũng rất lo lắng cho đệ.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh với Đông Phương Nguyên, hắn buông tay trên mặt Cầm Thanh Tuyết xuống, sau đó lại đưa tay nắm lấy bàn tay nàng .
Đông Phương Lãnh chính là nắm tay nàng rất từ tốn và khoa trương trước mặt hai nam nhân đối diện, tựa như hắn muốn đánh dấu chủ quyền rằng nàng đã là của hắn.
Đông Phương Lãnh quay sang nhìn Đông Phương Nguyên lạnh lùng, hắn cất lời giọng nói còn có phần băng lãnh :
– Đa tạ nhị hoàng huynh quan tâm, vết thương của bản vương đương nhiên có đại phu của bổn vương lo rồi.
Cầm Thanh Tuyết sợ Đông Phương Lãnh lại lỡ miệng nói ra chuyện của mình, nàng liền kéo nhẹ bàn tay tam vương gia ra hiệu rồi lại cất giọng nói về phía hắn:
– Tam vương gia chắc hẳn vừa mới tới Thừa tướng phủ, phụ thân của tiểu nữ vẫn đợi người ở trong. Đi thôi tiểu nữ đưa người vào trong.
Sau đó Cẩm Thanh Tuyết quay sang nhìn Đông Phương Nguyên và Hứa tướng quân nói :
– Hai vị còn muốn đi hóng gió thì cứ thoải mái, tự nhiên, lát nữa nhất định phải quay lại dùng thêm tiệc với phụ thân của tiểu nữ. Tiểu nữ xin phép cáo lui trước.
Cầm Thanh Tuyết nói song liền kéo tay Đông Phương Lãnh rời đi về phía bên phải hướng biệt viện của nàng.
Đông Phương Nguyên và Hứa Mộc Huyền đứng phía sau ánh mắt đều tỏ ra bất ngờ và mỗi người trong lòng lại có tính toán riêng.
Điều khiến hai người bất ngờ chính là Cầm Thanh Tuyết không hề buông tay hay có phản ứng gì khi Đông
Phương Lãnh nắm lấy tay nàng. Còn nữa đường mà hai người họ vừa đi cũng không phải đường đi tới sân chính nói tiệc rượu.
Đông Phương Lãnh môi khế cười nhẹ, bàn tay Cẩm Thanh Tuyết đầy hơi ấm đang nằm lấy bàn tay hắn và nhẹ kéo đi về phía trước .
Sau khi tới cổng hướng vào biệt viện của mình, Cầm Thanh Tuyết đến bây giờ mới chú ý là mình vẫn nắm tay tam vương gia và kéo đi. Nàng hướng mắt nhìn Đông Phương Lãnh ngượng nghịu tay cũng mở ra muốn buông tay hắn ra, nàng nói :
– Vương gia, thất lễ rồi.
Không đề Cẩm Thanh Tuyết kịp buông tay ra khỏi tay mình Đông Phương Lãnh liền nắm chặt lấy tay nàng, tay còn lại đưa qua ôm lấy eo nàng kéo lại vào ngực mình, giọng nói thập phần ôn nhu:
– Thanh Tuyết… Nắm tay ngươi rồi bổn vương lại chẳng muốn buông ra.
Cầm Thanh Tuyết mặt đối mặt của Đông Phương Lãnh, trên mặt đều là hơi thở lành lạnh của hắn. Nàng có chút ửng hồng trên má, giọng nói ấp úng đi hẳn:
– Vương gia… Vết thương của ngài chưa lành… ngài buông ta ra đi.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ đáp lại Cầm Thanh Tuyết :
– Vết thương của bổn vương được nàng điều trị rất tốt.
Cầm Thanh Tuyết có chút tức giận trong mắt, hắn vậy mà sơ hở liền tiếp xúc thân mật với mình. Hiện giờ xem ra khí lực của hắn rất tốt, nàng liền vận nội lực rồi đưa tay đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra, sau đó liền trầm giọng nói :
– Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân. Sau này ngài đừng mỗi lần gặp tiểu nữ, liền lại tiếp xúc thân mật với tiểu nữ như vậy. Bằng không những việc tiếp theo mà tiểu nữ sẽ làm, ngài cũng không lường trước được đâu.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền quay người đi thẳng vào phía trong biệt viện của mình.
Đông Phương Lãnh thấy nàng nổi giận liền mỉm cười sủng nịnh chạy theo, lời nói vừa dỗ dành vừa nghiêm túc:
– Thanh Tuyết đợi ta…Ta sẽ nghe lời ngươi, mọi chuyện ta đều nghe lời ngươi có được không?
Đông Phương Lãnh đi nhanh về phía Cẩm Thanh Tuyết, hắn cũng nhàn nhạt nói như hờn dỗi:
– Thanh Tuyết, ngươi sau này đừng tiếp xúc với nhị hoàng tử và tên Hứa tướng quân kia nữa có được không?
Không thấy câu trả lời từ Cầm Thanh Tuyết, Đông Phương Lãnh nhìn nàng với khuôn mặt rầu rĩ. Lại thấy nàng vừa đi vừa kéo xiêm y, trên mặt đầy khó chịu, hắn liền đi lên nắm lấy tay Cầm Thanh Tuyết kéo nàng quay lại phía mình rồi hỏi :
– Sao vậy? Y phục có chỗ nào không thoải mái hay sao?
Cẩm Thanh Tuyết đứng trước cửa phòng mình liền dùng sức buông tay mạnh cánh tay Đông Phương Lãnh ra rồi lạnh lùng nói :
– Tam vương gia, tiểu nữ đa tạ người đã quan tâm. Đến giờ tiều nữ phải nghỉ ngơi rồi, mời ngài về cho.
Chưa kịp trả lời thì bên tai Đông Phương Lãnh và Cầm Thanh Tuyết liền nghe tiếng nói câu to câu nhỏ, phát ra ở phía cổng sau biệt viện của nàng.
Cầm Thanh Tuyết nghe tiếng nói của một nam ,một nữ nhân nào đó, nghe lại có chút quen quen phát ra từ phía vườn sau của mình.
Nghe đầu trong câu nói còn có tên của nàng, họ là đang tính toán việc gì đó liên quan tới mình .Cẩm Thanh Tuyết liền ra hiệu cho Đông Phương Lãnh yên lặng.
Đông Phương Lãnh như con mèo nhỏ nghe lời, hắn liền gật đầu nghe lời nàng.
Tiếng bước lê chân của một người đi về phía sân viện càng ngày càng rõ, Cẩm Thanh Tuyết không suy nghĩ gì mà trực tiếp nắm tay tam vương gia rồi kéo hắn vào trong phòng.
Cánh cửa lần nữa khép lại, ngay sau đó liền có tiếng gõ cửa và tiếng nói nhẹ của nam nhân say xỉn từ ngoài vọng vào.
– Thanh Tuyết, Thanh Tuyết.. Muội ngủ chưa?Thanh Tuyết… Thanh Tuyết… Ợ…
Nghe lời nói từ bên ngoài Cầm Thanh Tuyết liền nhận ra ngay, người bên ngoài chính là nhị thiếu gia Cẩm Phương Bình, trên người hắn còn có mùi rượu nồng đậm.
Hơn nữa còn có mùi độc dược kích tình và xuân dược ở ngoài bay phất phảng vào trong phòng, Cẩm Thanh Tuyết môi khẽ cười lạnh. Xem ra hai huynh muội Đại tiểu thư và nhị thiếu gia lại muốn hôm nay làm nàng bẽ mặt với bàn dần thiên hạ rồi đầy.
Đông Phương Lãnh liền cũng ngửi thấy mùi rượu nồng đầm ở ngoài, lời nói lè nhè kia không thể là ai khác ngoài tên bợm rượu vô dụng Cầm Phương Bình.
Đông Phương Lãnh vừa quay người muốn đi ra ngoài dậy dỗ cho tên vô dụng kia một bài học, muộn rồi còn mang cả người toàn mùi rượu sang quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng lại bị Cẩm Thanh Tuyết ngăn lại:
Cầm Thanh Tuyết thấy tam vương gia chuyển người sợ hắn làm manh động tới người bên ngoài liền đưa tay bịp chặt miệng hẳn lại rồi cất giọng nói vọng ra ngoài:
– Ai vậy?
Cầm Phương Bình vẫn giọng nói toàn mùi say rượu đáp lại :
– Là ta, nhị ca ca của muội .
Cầm Thanh Tuyết đưa mắt ra hiệu cho Đông Phương Lãnh yên lặng, hôm nay hai người họ mất công bày trò để có kịch vui, nàng không diễn lại vậy chẳng là thất lễ rồi sao.
Đông Phương Lãnh cũng đưa tay nắm lấy bàn tay của Cẩm Thanh Tuyết đang che trên miệng mình rồi hắn cười nhẹ gật đầu. Nàng muốn làm gì hẳn hùa theo nàng làm đó, chỉ cần nàng vui dù có là chuyện lớn gì hắn cũng sẽ đồng ý và giúp nàng làm đó.
Cầm Thanh Tuyết đẩy nhẹ Đông Phương Lãnh sang một bên cửa để tránh người bên ngoài nhìn vào . Sau đó nàng mới nhẹ mở cửa, nhìn người bên ngoài ho nhẹ rồi nói :
– Nhị thiếu gia muộn như vậy rồi còn tới tìm Thanh Tuyết là có việc gì sao?
Cầm Phương Bình ánh mắt đầy dâm dục, hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể Cầm Thanh Tuyết rồi đưa bát canh ra trước mặt nàng nói lớn :
– Thanh Tuyết, nhị di nương bảo ta mang bát canh này cho muội, nhị di nương còn căn rặn ta phải nhìn muội ăn hết bát canh này mới được rời đi.
Cẩm Thanh Tuyết không nhanh không chậm cẩm bát canh của Cẩm Phương Bình vừa nói. ừa đưa lên miệng uống một hơi hết sạch :
– Đa tạ nhị thiếu gia quan tâm, Thanh Tuyết đã uống song, trong người còn thấy hơi mệt nên vào trong nghỉ ngơi đây .Nhị thiếu gia về cần thận.
Cầm Phương Bình thấy Cầm Thanh Tuyết uống song bát canh liền cười đê tiện, tay cũng nắm chặt cửa không cho nàng đóng lại. Hắn liền đưa chân bước vào phía trong phòng, giọng nói cũng đầy đê tiện :
– Thanh Tuyết ngươi thấy trong người không thoải mái sao? Để ta….
Lời còn chưa nói hết đã bị Đông Phương Lãnh đánh cho một trưởng ngất xỉu tại chỗ.
Ngay sau đó Đông Phương Lãnh liền quay lại hướng của Cầm Thanh Tuyết lo lắng hỏi :
– Thanh Tuyết, ngươi không sao chứ? Bát canh đó nhất định có vấn đề.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ lắc đầu, trước đây nàng từng uống viên đan dược bách độc bách sâm do mình tự luyện thành. Hiện tại ngoài những loại cực độc ra thì mấy loại cỏn con này đối với nàng không có vấn đề gì hết.
Đông Phương Lãnh biết Cầm Thanh Tuyết là biết y dược nhưng không biết nàng không bị độc xâm nhập. Hắn vẫn lo lắng nắm lấy bả vai rồi hỏi :
– Ngươi thật sự không sao chứ?
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu rồi nhìn vào tên nhị thiếu gia đang nằm ngất xỉu dưới đất nói :
– Ta thì không sao… Nhưng hắn thì có đấy, không sớm cho hắn đi phát tiết thì hắn sẽ sớm phải đi gặp tổ tiên thôi.
Đông Phương Lãnh vốn không quan tâm tới mạng của Cầm Phương Bình, nên hắn cũng chẳng thèm nhìn xuống đất một cái. Hắn liền lạnh lùng nói với Cầm Thanh Tuyết :
– Vậy để cho hắn chết đi, bổn vương cho người vứt xác hẳn ra bìa rừng cho hổ đói ăn.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu quay lại nhìn Đông Phương Lãnh cười nói :
– Như vậy thì đâu còn có trò hay để xem, vương gia người giúp ta một việc nhé?
Đông Phương Lãnh từ đầu luôn cưng chiều nàng, nên nàng muốn gì hắn đều gật đầu đồng ý.
Sau khi Cầm Thanh Tuyết cho Cầm Phương Bình uống thêm một viên đan dược màu đen khác, hắn liền được
Ảnh Nhất ôm đi ra khỏi phòng nàng.
Cầm Thanh Tuyết kéo tay Đông Phương Lãnh đi ra khỏi biệt viện của mình hướng tới biệt viện của Đại phu nhân.