Đông Phương Lãnh ôm chặt Cầm Thanh Tuyết vào ngực, khi nãy rõ ràng nàng dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn.
Lúc ấy tim của hắn dường như bị bóp nghẹn lại, đến bây giờ nhìn nữ tử đang yên lặng trong lòng hắn lại không biết nên mở lời thế nào.
Đông Phương Lãnh lúc này mới nhìn thấy ở cổ vẫn Cầm Thanh Tuyết có vết xước dài màu đen còn đang chảy máu huyết đen đặc. Lại làm lòng hắn càng lo lắng và bất an hơn.
Hơn nữa trên miệng vết thương có màu đen đậm, bên trong tỏa nhẹ ra làn khí đen. Đông Phương Lãnh lao nhanh về hướng Huyết Sát Các, hắn vừa lo lắng vừa ôn nhu gọi Cầm Thanh Tuyết đang ôm trong ngực :
– Thanh Tuyết… Thanh Tuyết…
Cầm Thanh Tuyết bị tà khí làm tổn thương huyết mạch trên cổ, nàng có thể không nhiễm độc tính từ dược liệu hay hương liệu.
Nhưng đối với loại tà khí này thì khác nó lại khác, nó là một loại ma khí ( gọi cách khác làm Âm khí), mà trong người nàng là linh khí( tức là :Dương khí). Hai loại này rất kị nhau, một khi đã bị tà khí ám vào thân. Thì thân thể
Cầm Thanh Tuyết sẽ thương tổn rất lớn.
Cầm Thanh Tuyết vận nội lực ép tà khí ra khỏi cơ thể qua miệng vết thương, giờ cũng đã thấy có chút tốt lên rồi chỉ là nàng hao tổn rất nhiều khí lực. Vì có chút vận nội lực quá sức Cầm Thanh Tuyết lần này liền ho ra ngụm máu.
Đông Phương Lãnh kinh hãi liền dừng lại bước chân, hắn đưa tay lay nhẹ vai Cầm Thanh Tuyết gọi:
– Thanh Tuyết… Ngươi không sao chứ?
Nàng mở mắt nhìn Đông Phương Lãnh lắc đầu, hiện tại nàng đã ổn hơn ma khí xâm nhập qua vết thương ở cổ cũng được nàng ép ra ngoài.
Thấy tam vương gia đưa mình không đúng hướng về thừa tướng phủ nàng ho nhẹ rồi nói :
– Tam vương gia, ngài muốn đưa ta đi đầu?
Đông Phương Lãnh lo lắng nhìn về phía trước sau khi thấy khuôn mặt của Cầm Thanh Tuyết có phần huyết sắc hơn hắn mới an tâm thở nhẹ rồi nói, vừa nói hắn vừa bước đi chậm rãi về phía trước :
– Bồn vương đưa ngươi tới Huyết Sát Các, có Đông Phương Tiêu ở đấy, hắn giúp ngươi xem qua về thương.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nhìn Đông Phương Lãnh, hiện tại nàng phải trở về phủ, uống đan dược mà sư phụ đưa.
Vừa rồi ở ngoại thành nàng đã bị thương là bộ lộ ra linh khí, nhất định người có ma lực kia sẽ sớm phát hiện ra.
Mà hiện tại cơ thể bị ma khí xâm nhập nhất định sẽ nhiều người phát hiện ra linh khí trên người nàng. Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói với Đông Phương Lãnh :
– Vương gia, ngươi thả ta xuống, hiện tại ta lập tức phải trở về phủ.
Đông Phương Lãnh cũng sớm đã phát hiện ra
linh khí phát ra từ người nàng, chỉ là hắn không biết cách nào giúp nàng che đi. Nghe Cầm Thanh Tuyết nói vậy hắn liền chuyển hướng dùng bay nhanh trở về thừa tướng phủ.
Cầm Thanh Tuyết vấn chưa phục hồi lại nội lực nên đành mặc cho Đông Phương Lãnh ôm trở về phủ.
Về tới Thừa tướng phủ Cầm Thanh Tuyết liền lập tức vào phòng đóng chặt cửa, bất kể ai cũng không được vào trong, ngay cả Đông Phương Lãnh cũng đều phải ở ngoài.
Đông Phương Lãnh vì biết Cầm Thanh Tuyết chính là có việc quan trọng nên cũng không ép nàng, thời gian qua ở bên cạnh nàng hắn biết có nhiều việc nàng vẫn chưa kể cho hắn biết. Nhưng hắn sẽ chờ… chờ cho đến khi nàng tin tưởng hắn… Chờ cho đến nàng nguyện lòng muốn kể cho hắn biết..
Cầm Thanh Tuyết bước vào trong liền uống một viên đan dược trong hốc tủ ở mật thất nhỏ, sau đó theo lời dậy của sư phụ khi trước lập một kết giới nhỏ trong chính giữa gian phòng, và nàng lại ở giữa vòng tròn thiền định ngồi xuống. Sau đó liền vận nội lực ổn định lại hơi thở và khí huyết, vết thương trên cổ tự lại nhanh chóng lành lại không còn chảy ra huyết đen hay đỏ ra nữa.
Sau cả đêm sáng hôm sau Cẩm Thanh Tuyết mới bước ra ngoài, vừa ra ngoài liền thấy có hai nữ tử ở ngoài đang đứng nghiêm chỉnh nhìn vào chỗ mình đứng .
Hai nữ tử thấy Cẩm Thanh Tuyết bước ra ngoài liền cung kính đồng thanh nói :
– Cầm Tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết nhìn hai người ước trừng cũng khoảng 15 hay 16 tuổi. Một người mặc bạch y đơn giản, một người mặc xiêm y màu xanh nhạt hòa nhã. Điều mà nàng chú ý chính là cả hai người trên cơ thể đều toát ra một luồng nội lực nhẹ, nàng ho nhẹ rồi trầm giọng nói:
– Hai người là…
Hai nữ tử nghe song liền cúi đầu hành lễ từng người nói :
– Nô tỳ An Ý, phụng mệnh vương gia tới hầu hạ tiểu thư.
Người bên cạnh lại nói :
– Nô tỳ An Nhu, ra mắt tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết thoáng chút không vui, nàng trầm giọng nói đầy lạnh lùng :
– Các ngươi trở về Lãnh phủ làm việc của mình đi, ta không cần người hầu hạ.
Hai nữ tử phía trước liền lập tức quỳ gối dập đầu nói :
– Tiểu thư, chúng thuộc hạ được phân phó đến bảo vệ người. Xin người đừng làm khó chúng thuộc hạ.
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh, nàng quay người bước về hướng cửa ra ngoài. Vừa đi vừa lạnh lùng nói :
– Các ngươi một cầu cũng không nghe ta, vậy ta đầy đầu có là gì?
Hai nữ tử kia mặt biến sắc, sau khi nhìn bóng lưng Cầm Thanh Tuyết chậm rãi rời đi hai người mới đứng dậy, rồi lại nhanh chóng dùng khinh công đi về hướng Lãnh Vương phủ.
Cầm Thanh Tuyết sáng đó lại dậy Cầm Phượng An học võ như thường ngày.
Vừa dùng song bữa trưa thì liền xin phép phụ thân trở về biệt viện nghỉ ngơi .
Vừa vào trong phòng liền bị Đông Phương Lãnh kéo vào lồng ngực, nghe mùi hương thảo dược quen thuộc, cùng cơ thể phát ra hơi lạnh của hàn độc.
Cầm Thanh Tuyết thoáng nhăn mày, không nhịn được mà ra chiêu đánh về phía tam vương gia ở trước mặt.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ cũng vừa đỡ chiêu thức của nàng vừa tránh. Hắn một chút cũng không ra chiêu đánh lại nàng.
Sau một hồi Cầm Thanh Tuyết bực bội dừng tay, nàng lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Lãnh, giọng nói vừa lạnh lùng vừa tức giận :
– Vương gia, người khinh thường ta.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ bước chân đi về phía nàng tay vừa mở hộp gỗ nhỏ đựng thức ăn vừa nói với nàng, giọng nói vẫn là ôn nhu và sủng nịnh:
– Ta không có, là ai lại chọc tức ngươi rồi. Lại đây bổn vương đã mua bánh quế hoa ngươi thích ăn.
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh đi tới mở cánh cửa chính rồi nói với Đông Phương Lãnh:
– Vương gia mời ngài trở về cho, tiểu nữ đã dùng bữa rồi, hiện tại cần phải nghỉ ngơi.
Đông Phương Lãnh trong mắt là nhàn nhạt buồn bã và lo lẳng, hẳn cả đêm liền ở ngoài chờ nàng. Đến sáng nay phải trở về vào cung thượng triều, hắn đã để hai nữ hộ vệ giỏi nhất trong Huyết Sát Các ở lại bảo vệ nàng. Vậy mà vừa thượng triều trở về liền đã thấy hai hộ vệ đó quỳ gối trước của thư phòng. Hỏi ra mới biết nàng không cần người tới bảo vệ, hắn là thật lòng sợ hãi nàng sẽ sảy ra vấn đề.
Đông Phương Lãnh bước tới bên cạnh Cầm Thanh Tuyết, hắn nắm lấy tay nàng giọng nói thập phần lo lắng:
– Ngươi đừng giận nữa, bốn vương chỉ là lo cho ngươi nên mới làm vậy.
Cầm Thanh Tuyết cũng cảm nhận được tâm ý của hắn, chỉ là nàng không quen và cũng không thích bị kìm hãm như vậy.
Nhớ lại hôm qua ở trong khu rừng ở ngoại ô, lần nữa nàng cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng mình bộc phát, mỗi lần như vậy nàng đề như sẽ mất hết khí lực.
Hơn nữa hôm qua khi tam vương gia đi tới phía nàng rõ ràng nàng thấy hắn mặt tức giận, đôi mắt liền đỏ rực lên, phía sau là cả ánh hào quang đỏ rực …như lần trước đây từng thấy ở trong hoàng cung khi hắn ôm nàng lúc nàng trúng độc. Mái tóc đã điểm trắng nhiều hơn lúc ấy, liệu có phải như vậy hẳn sẽ sớm phá phong ấn và thức tỉnh hay không?
Cầm Thanh Tuyết càng nghĩ càng rối rắm, hiện tại nàng đã dùng châm làm độc tố trên người hắn đã rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Điều nàng lo lắng chính là, bản thân cũng chưa tìm ra cách hóa lời nguyền trên người hắn thế nào.Đóa Liên Hoa ngàn năm cũng chưa biết tung tích ra sao. Nàng hắng giọng nói với Đông Phương Lãnh :
– Vương gia, tiểu nữ không phải trẻ con, lại càng không muốn mình bị kiểm soát. Những việc ta làm nhất định sẽ không ảnh hưởng đến việc trị độc của ngài. Trước khi ta tìm được cách giải độc của ngài nhất định ta sẽ giữ mạng mình an toàn. Sau này chúng ta có thể sẽ không…
Lời Cẩm Thanh Tuyết còn chưa nói hết đã bị Đông Phương Lãnh đưa tay che chặt miệng lại mà không phát ra thêm được tiếng nào.
Đông Phương Lãnh lần này thật sự tức giận, tâm ý của hắn vậy mà nàng một chút cũng không hiểu thấu . Hắn mông lung không biết nàng tiếp theo là muốn làm gì? Chỉ biết tim hắn hiện giờ rất khó chịu, cả cơ thể như muốn nóng bừng lên tức giận .Mặt hắn cúi thấp xuống gần mặt nàng cất giọng trầm trầm đầy băng lãnh:
– Chúng ta mọi thứ đều có thể làm cùng nhau, sau này ngươi một chút cũng không được phép rời xa bổn vương.
Cẩm Thanh Tuyết lần nữa bị cơn sợ hãi nuốt chửng, trong mắt chính là thấy Đông Phương Lãnh đang đứng trước mặt biến đổi, hắn lại như muốn bộc phát tâm ma.
Trên mặt nàng vẫn là hơi lạnh của hắn, chân nàng mềm nhũn, cả người dựa vào cánh cửa phía sau lấy điểm tựa của cơ thể yếu ớt .Trên hốc mắt vô thức lần nữa từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt, mà chính nàng không thể kiểm soát.
Đông Phương Lãnh nhìn những giọt nước mắt của Cầm Thanh Tuyết liền thất thần, bản thân không hiểu vì sao hắn lại có thể như vậy với nàng.
Nội tâm lần nữa đau đớn, hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng thật chặt rồi nói :
– Xin lỗi… Xin lối…
Cầm Thanh Tuyết sau một hồi cũng lấy lại được bình tĩnh, bản thân mơ hồ nhận thấy chỉ cần đối mặt với cơn tức giận của Đông Phương Lãnh, nàng sẽ thấy được tâm ma trong mắt hắn. Khiến bản thân vô thức sợ hãi và như bị hút đi khí lực trong người.
Cầm Thanh Tuyết đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra rồi quay mặt bước vào trong, lời nói cũng rất lạnh nhạt :
– Vương gia. Ta muốn nghỉ ngơi, ngài về đi. Buổi tối có thể đến ta giúp người thi châm. Ngài đừng nói gì thêm cả, cũng đừng ép ta.
Đông Phương Lãnh nhìn bóng lưng nhỏ bé của Cầm Thanh Tuyết lòng bỗng thấy chua sót và tự trách. Vừa rồi chính hắn đã không thể kiềm chế được tâm ma trong người.
Hắn không ép nàng, chính là không thể ép nàng.
Đông Phương Lãnh vô thức quay người rời đi trong buồn bã.