Buổi chiều hôm đó Cầm Thanh Tuyết cùng với Cẩm Phượng An ra ngoài chợ mua bánh điểm tâm.
Sau khi đi dạo một vòng quanh chợ cũng mua được không ít đồ linh tinh, Cẩm Phượng An đi đã lâu vừa mệt vừa muốn uống nước .Tiểu hài tử liền nắm cánh tay của Cẩm Thanh Tuyết rồi nũng nịu nói :
– Tỷ tỷ, đệ muốn uống nước.
Cầm Thanh Tuyết nhìn trời, nằng đã có phần dịu nhẹ chắc cũng sắp tối rồi. Nhưng nhìn khuôn mặt nũng nịu của tiểu hài tử lại không thể nào từ chối nàng đành cười nhẹ gật đầu, lại đưa tay lên rồi xoa đầu hắn vừa nói vừa dắt tay hắn bước vào một trà lâu bên cạnh:
– Được thôi, chúng ta vào trong uống ngụm trà sau đó liền trở về.
Tiểu nam hài tử cười vui vẻ gật đầu bước theo Cầm Thanh Tuyết bước vào trong.
Vừa bước vào nàng đã cảm nhận được quanh quẩn bên trong có khí tức của tà khí. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay của Cẩm Phượng An, bước chân chậm rãi bước vào, ánh mắt nàng thì thoảng vẫn nhìn lên tầng hai nơi tỏa ra âm khí mờ nhạt.
Trà mang lên Cẩm Phượng An cũng đã uống, Cẩm Thanh Tuyết vừa định đứng lên trả tiền trà rồi trở về, thì đúng lúc đó tiểu nhị bước ra.
Ông ta đứng ra trước mặt Cầm Thanh Tuyết rồi cung kính cúi đầu về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói:
– Cầm tiểu thư, chủ tử của ta mời người lên chính phòng tầng hai. Ngài ấy có chút chuyện muốn nói với tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết từ đầu đền cuối vẫn nắm chặt tay của Cầm Phượng An, nàng nhìn về phía Tiểu nhị rồi nhẹ hỏi :
– Tiểu nhị, chủ tử của ngươi là?
Tiểu nhị vẫn dùng thái độ cung kính nói với Cẩm Thanh Tuyết :
– Chủ tử của ta không có ý xấu, chỉ là cảm mộ tiểu thư nên mời người lên uống trà .
Cẩm Thanh Tuyết cũng tò mò không biết người đứng sau trà lâu này liệu có liên quan gì tới đám tà nhân hôm qua
không. Ở đây cũng là trung tâm kinh thành hẳn hắn cũng không dám ra tay với nàng. Hơn nữa ở đây chỉ có nhàn nhạt ma khí xuất hiện , cũng không thể ảnh hưởng tới thân thể nàng được. Biết đâu lên trên sẽ tìm được ra manh mổi gì đó của người đứng phía sau ám hại sư phụ.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu với tiểu nhị rồi nắm tay Cầm Phượng An bước theo tiểu nhị lên lầu hai.
Vừa bước lên lầu hai Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt nhận ra hai luồng khí tức ở hai bên cầu thang. Một bên là nhàn nhạt ma khí, còn một bên là luồng nội lực thanh thúy. Chỉ là cửa phòng bên có nội lực thanh thúy kia đã bị khóa chặt bằng chiếc ổ khóa lớn.
Tiểu nhị đứng đó hướng tay lại bên phải cầu thang , bên mà có nhàn nhạt ma khí toát ra. Ông ta nhẹ cúi đầu nói với Cầm Thanh Tuyết :
– Tiểu thư mời đi bên này, chủ tử đang đợi người ở phía trong.
Đang lúc bối rối vì còn Cẩm Phượng An bên cạnh, nàng sợ vào trong có vấn đề gì nàng không thể bảo hộ tốt cho hắn. Đúng lúc này bên dưới lầu một có tiếng gọi của một nam nhân vọng lên phía nàng và Tiểu hài tử :
– Cầm tiểu thư, Phượng An.
Cầm Thanh Tuyết vừa quay lại thì nhận ra đó là Trẩm tướng quân, cũng là cữu cữu của Cầm Phượng An. Nàng cúi đầu chào với hắn, giọng nói có chút nhẹ :
– Trầm tướng quân, thật trùng hợp ngài cũng tới đây dùng trà sao?
Trầm Kim Quang ( Đệ đệ của Trầm nhị phu nhân cữu cữu của Cẩm Phượng An) gật đầu nhìn hai người ở phía lẩu trên. Trong mắt là nhàn nhạt sự lo lắng và sợ hãi, bên trên lẩu hai ở đây rất ma quái, hôm đó hắn đã chứng kiến cảnh, một hạ nhân trong quán bị chặt đôi người nhưng vẫn dùng sức lực cuối cùng bò ra ngoài cầu cứu.
Nhưng ngay sau đó lại hét lớn rồi tụt vào trong như có một thứ gì đó kéo mạnh vào. Từ đó trong trà lâu này ngoài những vị khách quen của chủ nhân phía sau ra thì cũng chỉ có người trong giang hồ dám bước vào dùng trà.
Trầm Kim Quang trên trán có chút mồ hôi, trong lòng liền nghĩ cách để hai người họ không phải vào trong. Hắn đành cười nhẹ nói với Cầm Thanh Tuyết :
– Cầm tiểu thư ta đang có chút việc muốn nhờ người giúp, không biết bây giờ có tiện hay không?
Cầm Thanh Tuyết thấy đây là cơ hội tốt để gửi Cẩm Phượng An, nàng liền nói về hướng Trầm tướng quân:
– Trầm tướng quân, tiểu nữ hiện tại còn có chút việc, chi bằng ngài trở về phủ thừa tướng đợi tiểu nữ. Tiện đây mong người đưa theo Phượng An trở về giúp tiểu nữ.
Trầm Kim Quang vừa định nói thêm thì thấy đầu của Cầm tiểu thư lắc nhẹ ra hiệu. Nên hắn chỉ đành gật đầu nói :
– Vậy cũng được, Cầm tiểu thư ta đợi ngươi ở phủ, mong tiểu thư sớm trở về giúp ta một việc.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu đáp lại trầm tướng quân, nàng quay lại nhìn tiểu hài tử Cầm Phượng An xoa đầu hắn rồi nói :
– Phượng An, đệ mau xuống dưới cùng Trầm tướng quân đi. Ta lát nữa trở về tìm đệ chơi nhé.
Cầm Phượng An cũng cười gật đầu đáp lại Cầm Thanh Tuyết, sau đó hắn chạy xuống dưới cùng Trầm Kim Quang.
Trầm Kim Quang dù rất lo lắng cho Cầm Thanh Tuyết nhưng hắn hiện tại chính là không thể làm gì.
Cầm Thanh Tuyết lúc này quay lại nhìn về phía Tiểu nhị vẫn đang đứng bên cạnh mình rồi nói :
– Tiểu nhị, mời dẫn đường.
Tiểu nhị đưa tay hướng về bên phải rồi nói :
– Cầm tiểu thư, mời đi bên này chủ tử của ta đã đợi sẵn ở trong. Ta chỉ được phép đưa người tới đây thôi.
Cầm Thanh Tuyết cũng không làm khó tiểu nhị, sau khi nhìn bóng lưng trầm tướng quân ông Cầm Phượng An ra khỏi trà lâu nàng mới gật đầu rồi bước vào phía trong.
Bước tới cửa phòng Cầm Thanh Tuyết liền đưa tay lên gõ cửa nhẹ nhàng :
– Cốc.. Cốc… Cốc…
Bên trong có tiếng nói trầm ấm vọng ra.
– Vào đi.
Cẩm Thanh Tuyết mở cửa bước vào, mùi dược liệu bay phảng phất trong phòng lại thềm rượu đặc bay ra khiến nàng có chút không thoải mái.
Bước vào trong phòng là cả một không gian lớn, nằm khuất sau tủ sách bên trái có một nam tử đang quay lưng về hướng nàng. Hắn hình như đang ngồi uống rượu.
Bên tay phải là cả tủ dược liệu có cả quý hiếm cả dược liệu bình thường, còn có thêm một chiếc giường lớn .
Cầm Thanh Tuyết vừa bước vào vừa hẳng giọng nói :
– Vị công tử đầy là tìm Thanh Tuyết có việc gì?
Nam tử đó không trả lời nàng mà trực tiếp quay người lại nhìn nàng?
Cầm Thanh Tuyết thoáng chút giật mình, người trước mặt chính là Đông Phương Nguyên nhị hoàng tử .Thế nhưng điều khiến nàng giật mình chính là hắn cả thân gầy guộc, ánh mắt trũng sâu.Trên người tỏa ra nhàn nhạt tà khí, Cầm Thanh Tuyết khẽ cúi người hành lễ :
– Tiểu nữ bái kiến nhị hoàng tử, tiểu nữ không biết là ngài ở trong nên thất lễ rồi.
Đông Phương Nguyên cười nhẹ lắc đầu, hẳn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết đẩy trìu mễn, nữ nhân mà từ lâu hắn rất hầm mộ và sùng bái.
Mỗi lần gặp lại thấy nàng và Đông Phương Lãnh thân mật bên nhau như vậy, thật khiến nội tâm hắn khó chịu và buồn bã. Hắn bây giờ người không ra người ma không ra ma cũng chính vì nàng.
Hắn biết Đông Phương Lãnh nội lực thâm sâu, hắn một phần cũng không bằng. Nhưng hắn lại luôn tâm niệm phải chiến thắng Đông Phương Lãnh chỉ có như vậy thì nàng mới để mắt tới hắn.Chỉ có như vậy mới có thể có được tâm của nàng.
Thấy Cầm Thanh Tuyết đứng đó không bước tới chỗ mình, hắn cười khổ nói về phía nàng:
– Ta nhất định sẽ không làm hại nàng. Lại đây cùng bồn hoàng tử uống chút rượu.
Cầm Thanh Tuyết vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong mắt nhị hoàng tử là bị khống chế bởi ma lực, nhưng giây sau lại trở lại bình thường rồi.
Nàng chậm rãi bước chân về phía bàn ngồi xuống đối diện nhị hoàng tử rồi nhẹ giọng nói:
– Nhị hoàng tử, ngài uống cũng nhiều rồi, chi bằng ta và ngài ra ngoài hóng gió một chút .
Cầm Thanh Tuyết thấy không khí trong phòng có chút bí bách và nhiễm nhiều âm khí, hiện tại vẫn là dụ nhị hoàng tử ra ngoài. Có gì bất thường, nàng cũng sẽ dễ dàng thoát thân hơn.
Đông Phương Nguyên vừa đưa bát rượu lên miệng uống vừa lắc đầu. Hắn bây giờ còn có thể ra ngoài sao, ngoài buổi đêm ra thì ngày hắn đều phải chốn ở đây tránh ánh nắng bên ngoài.Hắn rót cho Cầm Thanh Tuyết một bát rồi nhàn nhạt nói :
– Ngươi cũng uống một chút đi.
Cầm Thanh Tuyết vẫn nhìn về phía nhị hoàng tử, nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt hắn rồi nói :
– Nhị hoàng tử, ngươi vì sao phải khổ như vậy? Mọi chuyện sẽ đều có cách giải quyết, ngài đi con đường này là sai một nửa rồi.
Đông Phương Nguyên nghe nàng nói liền đập mạnh cái bát rượu xuống bàn làm nó vỡ tan ra, hẳn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Cầm Thanh Tuyết rồi trẩm giọng nói:
– Ta còn có thể lựa chọn được hay sao? Từ trước nay mọi thứ diễn ra trong cuộc đời ta đều không có gì tốt… Mọi thứ mà ta có được đều không bằng hắn… Ngươi nói xem ta còn có chỗ nào chưa đủ nỗ lực… Nhưng vì sao mọi thứ vẫn luôn thuộc về hắn trước mà không phải là ta…Ngay cả ngươi cũng vậy… vẫn luôn là nhìn về phía hắn….
Cầm Thanh Tuyết vẫn như cũ không nói, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn về phía nhị hoàng tử, chỉ cần hắn bị tâm ma chiếm được nàng liền lập tức phi thân rời đi. Cửa phòng khi nãy nàng bước vào cũng không hề đóng lại.
Đông Phương Nguyên thấy mình nổi giận vô cớ với nàng, nên hắn liền dịu nhẹ mà ngồi xuống lại, hắn đưa tay nhanh nắm lấy bàn tay của Cẩm Thanh Tuyết trên bàn rồi nhẹ nhàng nói :
– Thanh Tuyết, ta biết ta còn nhiều điều chưa tốt, nhưng ta là thật tâm thật dạ thích ngươi… Ngươi có thể ở bên cạnh ta được không? Ta nhất định đối với ngươi tốt hơn ngàn vạn lần Đông Phương Lãnh… Ta cũng sẽ vì ngươi làm tất cả mọi thứ…
Cầm Thanh Tuyết rút tay ra khỏi tay nhị thái tử, nàng trầm giọng nói nhẹ :
– Nhị thái tử người say rồi.
Đông Phương Nguyên lắc đầu rồi cười lớn trong mắt từ buồn bã rồi lại tức giận, lòng mắt từ khi nào đã dần chuyển sang màu đen. Móng tay cũng chuyển dần sang màu đen và kéo dài ra. Trên chán của hắn xuất hiện thêm một tia chớp nhỏ màu đen đậm.
Cẩm Thanh Tuyết nhanh chóng đứng lên vừa định phi thân ra ngoài liền bị hẳn nắm lấy bả vai kéo mạnh lại.
Cầm Thanh Tuyết bị kéo lại ngã xuống phía bên cạnh, cả tấm lưng đập mạnh vào tủ sách. Nàng có chút kinh ngạc không nhẽ nhị hoàng tử chính là có thể triệu hồi ma pháp từ người đứng sau hay sao.
Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng ngồi dậy , trong đầu thầm nói , lần này nhất định không thể để bị thương.
Nàng vừa đưa mắt lên nhìn về phía trước chỗ nhị hoàng tử đứng, thấy hắn là đang vặn vẹo giữa người và ma, hắn đứng đó đưa tay ôm đầu rồi lại lắc đầu. Lời nói phát ra về phía nàng vừa âm u khác lạ, lại vừa có chút trầm như bình thường hắn vẫn nói :
– Mau… mau… mau đi đi, ta sẽ cổ gẳng giữ hẳn… Ta đã hứa nhất định sẽ không … Làm hại ngươi… Ta nhất định làm được… A..A..A.
Cầm Thanh Tuyết thoáng nhận ra trong đầu là hình ảnh hắc y nhân đeo mặt nạ ngoài ngoại thành, thì ra hắn chính là nhị hoàng tử, hẳn nào khi ấy nhìn hắn thấy chút quen mắt.
Cầm Thanh Tuyết vừa đứng lên định đi ra ngoài thì liền bị tiếng cười tiếng nói phía sau làm cho khựng lại:
– Ha… ha… ha… Đi đi… đi đi nếu ngươi không muốn biết sự thật về Minh vương… Ta biết chỗ mà Tuyết Liên Hoa nở… Ngươi thật sự không muốn biết sao… Ha… Ha… Nào đi đi…
Cầm Thanh Tuyết dừng bước chân, nàng quay lại nhìn về phía nhị hoàng tử… à không chính là nhìn về phía người đang thao túng nhị hoàng tử… Giọng nói nàng thập phần lạnh lùng:
– Nói. Ngươi là ai? Vì sao lại có thể thoát hồn nhập vào nhị hoàng tử? Ngươi chính là “Đại Linh Tà “trong bí tịch vẫn ghi sao?
Nam nhân trước mặt thân thể vẫn là Đông Phương Nguyên nhị hoàng tử nhưng hồn phách đã là của người khác.
Hắn cười lớn lời nói càng âm u vọng về phía nàng :
– Đúng là thánh nữ, linh lực của ngươi cũng thật thơm và cuốn hút. Ta là ai muốn biết giờ tý canh hai liền tới vùng ngoại ô ta cho ngươi biết. Không những thế bí mật về Tuyết Liên Hoa ta cũng sẽ cho ngươi biết… Chỉ có điều…
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh nói :
– Có điều ta phải tới một mình chứ gì?
Hắc nhân liền cười lớn gật đầu :
– Ha… ha… ha…Rất thông minh… ta thích…
Nói song hắn liền nhanh như một luồng gió phi ra ngoài cửa sổ trong phòng rồi biến mất.