Cầm Thanh Tuyết trở về phủ thì trời cũng đã tối hẳn. Chuyện vừa rồi khiến nàng không có tâm trạng để dùng bữa, sau khi trở về biệt viện liền lập tức cho người chuẩn bị nước tắm.
Trong đầu có chút mông lung, vừa phân vân liệu có nên theo lời của nhị hoàng tử nói lúc chiều hay không. Bởi vì người đứng sau nhị hoàng tử hẳn rất mạnh, cũng có thể hắn chính là muốn dụ nàng tới vì linh khí trên người nàng.
Còn đang suy tư ngồi bên bàn trà thì bỗng một phi tiêu nhanh vút bay vào trong phòng thẳng ngay vào phía mình .Cẩm Thanh Tuyết theo phản xạ liền quay người né tránh, phi tiêu kia lập tức đâm vào cột chính trong nhà.
Cầm Thanh Tuyết lập tức đứng lên đưa mắt nhìn ra ngoài vị trí phi tiêu phòng tới, liền nhìn thấy một bóng trắng nhanh như chớp phi thân biến mất sau bức tường của thừa tướng phủ.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía phi tiêu nhỏ đang ghim tờ giấy nhỏ trên cột nhà. Nàng bước nhẹ tới quan xát, không thấy điều bất thường thì mới lấy xuống xem.
Mở ra bên trong ghi ” giờ tý canh hai, gặp nhau ở ngoại thành phía tây – Dưới gốc cây tùng, sư phụ ngươi ta biết ai giết. Có người thứ ba xuất hiện ngươi cũng đừng mong có được thông tin của Tuyết liên hoa và những điều muốn biết “.
Cầm Thanh Tuyết nắm chặt tờ giấy trong tay, vừa rồi nhìn ra ngoài không phải nàng không biết, người đó là nam nhân, hơn nữa tà khí toát ra từ người hắn rất mạnh.
Đang còn suy tư thì A Tố nha hoàn của nhị phu nhân cử sang giúp nàng việc vặt liền thấp giọng gọi:
– Tứ tiểu thư, nước đã chuẩn bị song.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu nhìn A Tố rồi nói :
– Được rồi ngươi lui đi, ta tắm song sẽ đi nghỉ ngơi. Nên ngươi không cần quay lại hầu hạ nữa, thùng tắm cứ để sáng mai cất cũng không sao.
A Tố cung kính cúi đầu rồi rời đi.
Sau khi A Tố đi Cầm Thanh Tuyết liền chốt cửa lại, tự mình vào trong ngâm nước, vừa ngâm nước ấm cho giải tỏa âm khí bám người lúc chiều, trong đầu nàng cũng vừa suy nghĩ những thứ mông lung .
Người đứng sau chắc chắn rất mạnh, hắn có thể triệu hồi vong quỷ nhập vào nhị thái tử thì chắc chắn cũng sẽ luyện ra rất nhiều quỷ nhân khác. Đám quỷ nhân hôm trước gặp ở ngoại thành chắc chắn là hắn bày, nàng cũng không đoán ra chủ ý của hắn là gì, nếu chỉ vì linh khí của nàng thì cũng không đúng. Bởi vì linh khí và tà khí là hai điểm khác biệt, hai loại linh lực này cũng không thể dung hợp.
Lại thêm một điều làm nàng tò mò đó chính là, lúc chiều bước lên tầng hai của trà lâu, phía bên đối diện với bên chỗ của nhị hoàng tử. Nàng đã cảm nhận được có một luồng nội khí thuần khiết bay ra từ phía trong cánh cửa khóa.
Liệu trong đó là điều gì mà khiến nhị hoàng tử phải che dấu kĩ như vậy.
Đông Phương Lãnh còn đang giải quyết số công việc còn lại ở Huyết Sát Các thì được một Ảnh vệ thông báo là thấy Cầm Thanh Tuyết bước vào trà lâu của nhị hoàng tử ở trong nội thành. Hắn vội vàng đứng dậy hướng cửa rời đi.
Ảnh vệ phía sau liền hô theo:
– Chủ tử, Cầm tiểu thư đã trở về thừa tướng phủ rồi.
Đồng Phương Lãnh không đáp lại mà lập tức phi thần tới Thừa tướng phủ.
Vào tới biệt viện của nàng hắn mới dừng lại mà bước tới cửa phòng, hắn đưa tay lên gõ cửa:
– Cốc.. Cốc. Cốc…
Bên trong không thấy tiếng trả lời, hắn lo lắng liền gọi lớn :
– Thanh Tuyết… Thanh Tuyết… Ngươi có ở trong không?
Một hồi vẫn không thấy tiếng chả lời của Cầm Thanh Tuyết, hắn liền đẩy mạnh cánh cửa ra rồi vừa gọi vào trong :
– Thanh Tuyết.. Thanh Tuyết … Ngươi có ở trong không ?
Cầm Thanh Tuyết bên trong mải suy nghĩ nên không chú ý tới tiếng gọi của Đông Phương Lãnh ở ngoài. Đến khi nghe tiếng mở cửa mạnh mẽ nàng mới ho nhẹ trả lời :
– Ta ở trong, tứ vương gia… Ngài .. Đợi chút..
Cẩm Thanh Tuyết vừa đứng lên choàng lên mình chiếc khăn mỏng, chân cũng nhẹ bước ra khỏi thùng nước.
Nàng bước nhẹ muốn tới tầm bình phong lấy xiên y để mặc lại, nền nhà liền có chút trơn trợt Cầm Thanh Tuyết bước chân liền hụt một bước đồ về phía sau. Theo phản xạ nàng liền kêu lớn :
– A… A…
Đông Phương Lãnh ở ngoài liền lo lắng nàng sảy ra chuyện, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức liền dùng khinh công bay thẳng vào trong phía sau tầm rèm che.
Vừa tới liền thấy Cầm Thanh Tuyết ngã về phía sau, hắn theo phản xạ mà đưa tay ra nắm lấy tay nàng kéo lại. Vì gấp gáp mà lực ở tay không đủ liền bị tay Cầm Thanh Tuyết nắm lấy kéo thẳng xuống theo hướng nàng ngã.
Đông Phương Lãnh lập tức ngã cả người đề lên người của nàng, tay cũng đưa xuống phía sau đầu nàng để đầu nàng tránh va chạm với mặt đất. Cũng chính vì thế nên mặt hắn liền đáp mặt liền kề mặt nàng, mắt chạm mắt, môi chạm môi.
Cầm Thanh Tuyết cũng bị bất ngờ đến hóá đá, cả lưng đập xuống nền đất đau nhức. Nàng liền cảm nhận được hơi lạnh trên môi của Đông Phương Lãnh truyền sang mình.
Đông Phương Lãnh đối mặt với khuôn mặt Cầm Thanh Tuyết khiến hắn cũng bất ngờ, phản ứng cũng chậm hơn bình thường, sau khi nhận ra bản thân đang đè lên người Cầm Thanh Tuyết thì hắn liền chống hai tay xuống đất để giảm bớt lực từ người mình lên nàng. Hắn lắp bắp nói :
– Ngươi… Không sao chứ?
Vừa chống tay nhồm lên một chút hắn liền bị hút hồn bởi đôi môi hồng phấn, đầy xinh đẹp của Cầm Thanh Tuyết.
Hắn dường như có thể cảm nhận được hơi ấm trên miệng nàng toát ra. Đông Phương Lãnh nhẹ nuốt ngụm nước miếng, bây giờ hắn mới nhận ra chiếc áo choàng trên người nàng có phần mỏng manh còn đang dính sát vào người hắn.
Cầm Thanh Tuyết cũng mới nhận ra tư thế ám muội của mình và tam vương gia, điều khiến nàng không thể khống chế tâm mình chính là khi hắn vừa nhồm lên thì phần yết hầu ở cổ của hắn đập luôn vào mắt nàng. Yếu hầu của hắn thật sự rất cuốn hút cộng thêm xương quai xanh quyến rũ càng làm Cầm Thanh Tuyết không thể rời mắt.
Cầm Thanh Tuyết nhịn không được nhìn lên khuôn mặt đầy điền trai đầy cuốn hút của Đông Phương Lãnh ở phía trên, nàng lại chính là không tự chủ được đưa tay kéo cổ áo của hắn xuống, môi chạm môi hắn hôn nhẹ.
Đông Phương Lãnh thoáng chút giật mình đến bất ngờ, nàng chính là đang chủ động hôn hắn.
Đông Phương Lãnh từ bất ngờ tới vui vẻ, hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn từ môi nàng. Hơi ấm từ môi nàng khiến hắn càng tham lam hơn. Hôn nàng càng chìm đắm và cuồng nhiệt hơn.
Chỉ đến khi Cầm Thanh Tuyết bị hôn tới hít thở không thông , tay nàng đẩy nhẹ phía ngực hẳn. Hẳn mới lưu luyển rời bỏ đôi môi của nàng , sau khi nhìn đôi môi nàng đã có chút sưng lên hẳn liền đưa tay lên xoa nhẹ, giọng nói ôn nhu, trầm ấm:
– Xin lỗi, là ta không kiềm chế được.
Cầm Thanh Tuyết thoáng qua tia giật mình, mặt nàng liền nóng lên, từ khi nào mà mình lại là người mê trai như vậy, lần này nàng lại tự mình chủ động hồn hắn.
Cầm Thanh Tuyết thẹn thùng quay mặt sang một bên rồi nhẹ giọng nói :
– Vương gia, ngài nhằm mắt lại đứng lên đi. Ta phải thay y phục.
Đông Phương Lãnh nhìn khuôn mặt ửng hồng của Cầm Thanh Tuyết môi khẽ cười ôn nhu gật đầu. Hắn thật sự rất vui, hắn liền nhắm nghiền mắt lại nằm sang một bên rồi chậm rãi ngồi dậy rồi đi ra ngoài.
Sau khi thay xiêm y song Cẩm Thanh Tuyết chậm rãi bước ra ngoài, hiện tại có chút khó xử khi đối mặt với tam vương gia.
Vừa ra khỏi tấm bình phong đi tới bàn, Cẩm Thanh Tuyết lần nữa rơi vào lồng ngực vững chắc của Đông Phương Lãnh. Bên mũi vẫn là mùi hương dược liệu quen thuộc, tay nàng theo phản xạ đặt trước ngực hắn.
Lại lần nữa nàng nóng bừng mặt, ánh mắt liền nhìn thẳng vào cơ ngực của Đông Phương Lãnh, trên người hẳn từ khi nào đã là chiếc áo mỏng manh. Bên tai lại khẽ vang lên lời nói trẩm ấm đầy ôn nhu:
– Gả cho ta có được không?
Cầm Thanh Tuyết đẩy nhẹ tam vương gia ra, nàng cũng không tức giận cũng không xa lánh hắn. Nàng thẹn thùng quay mặt ra hướng cửa rồi nhẹ giọng đáp lại hắn :
– Vương gia, ta còn chưa qua tuổi cập kê, ngài như vậy khiến ta bị thiên hạ chê cười đấy.
Cầm Thanh Tuyết cũng không biết từ khi nào đã rất để tâm tới hắn, có thể đã từ cách đây hơn năm năm rồi. Hắn luôn như vậy luôn đối với nàng rất ôn nhu và chiều chuộng.
Còn nhớ lúc chiều khi nhị hoàng tử bị tên quỷ tà nhập thân, nàng cũng đã rất sợ hãi … Lúc ấy vô thức người nàng nhớ đến đầu tiên chính là tam vương gia hắn.
Chỉ là hiện tại nàng chưa tìm ra cách hóa giải lời nguyền trên người hắn và cũng mông lung cảm thấy bản thân rất có vấn đề mỗi khi hắn thay đổi ánh mắt .
Trước khi mọi chuyện rõ ràng, nàng chỉ có thể tự mình điều tra mọi việc. Nàng muốn hắn bình tâm không suy nghĩ nhiều tránh đề ảnh hưởng tới bản thân.
Đông Phương Lãnh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh đẹp của Cẩm Thanh Tuyết kéo lại, để nàng chính là nhìn vào mắt hắn. Hắn gật đầu rồi nói :
– Ta sẽ đợi nàng, cho tới khi nàng nguyện ý gả cho ta. Nhất định mọi thứ ta sẽ đều nghe nàng .
Cầm Thanh Tuyết gật đầu nở nụ cười nhẹ rồi nói với Đông Phương Lãnh :
– Vương gia, ngươi mau nằm lên giường đi ta giúp người thi châm. Lần này có thể sẽ hơi lâu hơn bình thường.
Đông Phương Lãnh gật đầu thả tay Cầm Thanh Tuyết ra để nàng đi lấy hộp đồ. Hắn ngoan ngoãn đi lại giường nằm úp xuống giường. Cả thân thể đều thả lỏng, ngửi mùi hoa nguyệt quế từ chăn gối của nàng tâm lại thật thoải mái.
Sau đó Cầm Thanh Tuyết bắt đầu thi châm.
Như nhớ ra chuyện lúc chiều Đông Phương Lãnh liền quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi hỏi :
– Thanh Tuyết.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu vừa thi châm trên lưng hắn vừa trả lời :
– Ân.
Đông Phương Lãnh liền hỏi:
– Lúc chiều ngươi tới trà lâu trong nội thành.
Cầm Thanh Tuyết nghe song tay có chút khựng lại, sau đó liền gật đầu không đáp.
Đông Phương Lãnh vừa lo lắng vừa quan tâm hỏi :
– Ngươi gặp nhị hoàng tử.
Cầm Thanh Tuyết cũng khẽ gật đầu, nhưng lại không muốn nói thêm, nàng sợ Đông Phương Lãnh vì lo sợ mà lại thay đổi nội tâm trong mắt. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay hắn rồi ôn nhu nói :
– Chẳng phải ta đã an toàn trở về rồi hay sao? Ngài ấy chỉ đơn giản mời ta uống trà, cũng không sảy ra chuyện gì nghiềm trọng.
Đông Phương Lãnh nhận được hơi ấm trên tay của Cầm Thanh Tuyết, hắn quay lại nhìn thấy đôi mắt yên bình của nàng mới yên tâm gật đầu. Hắn ôn nhu nói :
– Có chuyện gì ngươi cũng có thể nói với ta.
Cầm Thanh Tuyết vừa cười vừa vỗ nhẹ vào bàn tay Đông Phương Lãnh rồi nói. Lời nói đáp lại cũng vừa dịu dàng vừa trầm ấm.
– Ta biết rồi, vương gia ta phải tập trung thi châm, người có thể ngủ một chút.
Đông Phương Lãnh cười ôn nhu gật đầu rồi nhắm mắt lại nghe theo lời nàng.