Rate this post

Sau tiếng gầm lớn của tà thú Thao thiết, Đông Phương Nguyên từ hướng phải của bìa rừng phi thân tới, hắn đứng trước mặt cách Cầm Thanh Tuyết quãng trừng hai thước. Hắn đưa hai tay chẳn trước mặt con tà thú rồi nói :

– Ta ở đây ngươi đừng hòng lừa được Cầm tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết thoáng chút giật mình, trên người nhị hoàng tử giờ không còn nhiều tà khí như chiều hôm qua nàng gặp. Trên mặt chỉ thấy chút mâu quang ở chính đường đen đặc lại.

Nàng ho nhẹ rồi nói về phía Đồng Phương Nguyên:

– Nhị hoàng tử sao ngài lại tới đây rồi.

Đông Phương Nguyên cười khổ, hắn chính là trước kia lí trí không thông, làm bao chuyện xấu. Bây giờ nhận ra thì cũng quá muộn, hắn chính là bị con tà thú này mê hoặc nên u mê bất tỉnh.

Tà thú Thao thiết gầm lớn về phía Đông Phương Nguyên, nó phi thân xuống dưới mặt đất, giọng nói cũng chứa đầy sự khinh miệt :

– Nam nhân, ngươi cũng chính là yêu cầu ta hỗ trợ để tăng thêm sức mạnh, sau đó có thể thắng được Đông Phương Lãnh. Chứ ta nào ép buộc hay dụ dỗ gì ngươi.

Đông Phương Nguyên hét lớn về phía Thao thiết:

– Ngươi nói dối, chính ngươi dùng tà thuật thao túng ta. Chính ngươi luôn miệng nói với ta ngươi muốn giết hắn để hắn đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.

Ngay sau đó nhị hoàng tử quay lại phía Cầm Thanh Tuyết phân minh:

– Thanh Tuyết ngươi phải tin ta, mặc dù ta rất để tâm tới ngươi, nhưng ta cũng chưa hề ghét Đông Phương Lãnh.

Ta thời gian qua chính là bị nó hành hạ trở thành người không ra người, quỷ không giống quỷ.

Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp trả lời, thì tà thú Thao thiết phía sau đã gầm lớn, nó phi thân lao mạnh về phía

Đông Phương Nguyên Khiến nàng chỉ kịp hét lên về phía nhị hoàng tử :

– Cần thận.

Đông Phương Nguyên vốn đã đoán ra con tà thú này rất gian manh nó sẽ ngay lập tức đánh lén phía sau . Hắn liền nhanh chóng lách người sang một bên để tránh sự công kích .

Nhưng nhị hoàng tử cũng đâu phải đối thủ của tà thú, nó nhanh chóng chuyển hướng rồi dùng chính tay của mình với móng tay sắc bén, tiếp tục hướng vào tim của Đông Phương Nguyên đâm tới.

Cầm Thanh Tuyết lập tức liền dùng nắm phi tiêu trong tay phi mạnh về phía cánh tay của nó.

Cánh tay của tà thú bị hai phi tiêu của Cầm Thanh Tuyết phi trúng liền cháy rách một lớp thịt nhìn thấu cả xương và tiếp tục cháy vào xương tủy .

Nó gầm lên đau đớn nhưng lực ở tay không thể thu lại gấp liền đâm mạnh vào vị trí tim của nhị hoàng tử. Nhưng chỉ đâm sâu vào một chút chứ không kịp móc tim Đông Phương Nguyên ra, tay nó cũng rời ra khỏi người rồi rơi mạnh xuống mặt đất.

Tà thú lập tức lùi xuống mấy bước, nó nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết gầm lên giận giữ.

Cầm Thanh Tuyết đã dùng bột hoa đào, trộn với thân cây bạch quả lại thêm cây và lá ngải cứu, sau đó trộn trung với nước cây tuyết tùng. Nàng mang phi tiêu đi ngâm cũng mất gần hai canh giờ.

Tất cả những loại thảo dược đó chính là dùng để trừ tà và đánh lùi ma quỷ. Sau khi tà thú bị cụt mất một tay , nàng liền biết phi tiêu của mình đã có công dụng với tà thú. Nàng nhanh chóng dùng khinh công bay về phía nó, cũng là phía Đông Phương Nguyên, vừa bay liền dùng từng tiêu dùng nội lực phi về phía tà thú.

Tà thú Thao thiết vừa rồi nhận hai phi tiêu của Cầm Thanh Tuyết, nó hiện vẫn chưa ổn định lại sức mạnh. Lập tức lùi lại phía sau và biến trở lại thành hình dáng nguyên vẹn của ban đầu của nó. Miệng vẫn không ngừng gào lớn về phía Cầm Thanh Tuyết và Đông Phương Nguyên.

Đông Phương Nguyên ngay lúc đó liền lảo đảo ngồi xuống mặt đất, từ miệng vết thương cũng tứa ra rất nhiều máu đỏ.

Cầm Thanh Tuyết thân là thầy thuốc đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, sau khi đánh lùi Thao thiết về phía sau. Thấy nó không có dấu hiệu sông lên ,nàng liền đi lại chỗ của nhị hoàng tử đang ngồi và lấy khăn tay trong tay áo ra để chặn vết thương cho nhị hoàng tử. Giọng nói có phần nhẹ nhàng :

– Nhị hoàng tử người không sao chứ? Giữ chặt ở đây một chút ta giúp ngài trị thương.

Đông Phương Nguyên hơi thở có chút khó nhọc, hắn buồn buồn nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

– Ta hôm nay không song rồi, Thanh Tuyết ngươi nghe ta nói một chuyện được không?

Cầm Thanh Tuyết trầm lặng, nàng dùng tay xé toạc phần áo ở trước ngực Đông Phương Nguyên không một chút do dự, sau đó dùng một châm đâm vào huyệt cầm máu và tránh cho tà khí len lỏi vào tim của hắn.

Rồi sau đó nàng lại dùng trâm đâm vào các huyệt trên ngực hắn, vừa rồi nàng để ý tay của tà thù kia rất nhiều âm độc. Miệng vết thương trên ngực của nhị hoàng tử gần như đã chuyển đen.

Chỉ sợ là con tà thú này đã thành tinh mà vết thương nó đâm lại chính là vết thương chí mạng. Tà khí quanh vết thương cũng đã theo đường máu dẫn vào trong tim hắn từ đầu rồi.

Nàng Ở đây là không có đủ y dược vậy nên việc giải trừ tà khí ngay tức khắc là không thể nào.

Đông Phương Nguyên thấy Cầm Thanh Tuyết tập trung cao độ như vậy trong lòng liền rất vui, đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với hắn như vậy. Môi hắn khẽ nở nụ cười cười toại nguyện, lời nói cũng thập phần ôn nhu:

– Thanh Tuyết… Nếu có kiếp sau… Ngươi có thể nhìn về phía ta một chút có được không?

Cầm Thanh Tuyết nghe lời nói của nhị hoàng tử, nàng không thấy chán ghét ,cũng không thích thú gì .Nàng không đáp mà chỉ nhàn nhạt tiếp tục thi châm.

Người như hắn đã quá đáng thương rồi, sống trong nhung gấm, lụa là nhưng lại phải thuần phục, cũng như làm vừa lòng tất cả mọi người trong triểu đình.

Ngay cả mẫu thân của hắn cũng luôn vì danh vọng mà ép hắn làm mọi thứ, bản thân hắn bao năm bị gò bó đương nhiên cũng cần tình thương, chỉ tiếc là chưa kịp gặp thì đã bị con tà thú kia khống chế.

Cầm Thanh Tuyết không đáp lại câu hỏi của Đông Phương Nguyên, nàng nhìn vết thương đang có phản ứng thì liền trầm giọng nói :

– Nhị hoàng tử người nằm im đi, ta giúp ngươi điều trị sẽ sớm đỡ hơn.

Đông Phương Nguyên bị đau tới thấu tim gan, hắn cười buồn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, hắn làm gì còn cơ hội nữa, vì con tà thú này trước đó nó đã dụ hắn kí khế ước, chỉ cần hắn phản bội thì cũng sớm bị tà thú làm cho mất đi tim gan theo bản khế ước.

Tà thú Thao thiết sau một hồi vận lộn với cơ thể, nó liền lần nữa mọc ra cái tay. Nó cũng đã chuyển biến thành cơ thể ban đầu, sau khi hoàn thiện đủ cả thân thể, nó gầm lên rồi lập tức tấn công về phía Cầm Thanh Tuyết và

Đồng Phương Nguyên nhanh như chớp .

Đông Phương Nguyên biết con tà thú đã tức giận, lại thấy Cầm Thanh Tuyết vẫn đang tập trung cao độ thi châm trên ngực mình thì liền rất lo lắng.

Thấy tà thú lao nhanh về hướng hai người Đông Phương Nguyên liền chuyển người kéo cánh tay Cẩm Thanh

Tuyết nằm xuống đất còn hắn chắn ở phía trước.

Lần này tà thú dùng hết sức lực đâm qua phần lưng của Đông Phương Nguyên, nó lập tức đã moi được một phẩn nội tạng của Đồng Phương Nguyên rồi lùi lại phía sau đứng ăn nhồm nhoàm.

Đông Phương Nguyên đau đớn, nhưng hắn vẫn sợ máu me của hắn vấy bẩn nàng, nên liền ngã sang một bên rồi khó khăn nó :

– Thanh Tuyết… Xin lỗi… Xin lỗi … Ta không thể bảo vệ ngươi thêm được nữa…..

Cầm Thanh Tuyết bị bất ngờ hóa đá, mùi máu tanh dâng lên tận mũi khiến nàng hít thở có chút không thông. Bên tai lại lần nghe được tiếng nói của Đông Phương Nguyên vang lên:

– Thanh Tuyết… Ngươi giúp ta … Tới trà lâu… trong xương phòng ngươi cũng biết rồi…Ở đó có một thứ… Hi vọng nó sẽ giúp cho ngươi…..

Đông Phương Nguyên nói song thì cũng nhắm chặt mắt chết đi.

Cầm Thanh Tuyết bị bất ngờ quá, đến khi ngồi lên thì tà thú đã lập tức phi thân tới hướng nàng mà tấn công

Cầm Thanh Tuyết lăn sang mấy vòng rồi lấy trong tay áo con dao găm nắm chặt vào tay, hiện tại nó đã mất ý chí, không phân biệt được việc nó làm.

Vừa quay sang thì thấy nó đã đang ăn nốt phần nội tạng còn lại trên cơ thể của Đông Phương Nguyên. Cầm Thanh Tuyết không khỏi buồn nôn ở cổ họng, nàng đứng dậy muốn đi quanh đây tìm lại mấy cái phi tiêu vừa rồi dùng hết để đuổi tà thú. Nàng biết chỉ có phi tiêu ấy mới có thể gây thương tổn và khống chế được nó.

Tà thú sau nó đánh hơi được Cầm Thanh Tuyết lùi đi ra xa, nó liền gào lớn về phía nàng rồi lập tức phi thân lên tấn công nàng .

Cầm Thanh Tuyết chưa lấy lại được phi tiêu nào nên cũng đành dùng dao găm trong tay tấn lại về phía tà thú.

Sau khi đánh nhiều hiệp, Cẩm Thanh Tuyết cũng biết con tà thú này nó ăn quá nhiều tà khí giờ nó rất mạnh. Nàng vốn dĩ không phải đối thủ của nó.

Một hồi vật lộn Cầm Thanh Tuyết liền ngã nhào xuống đất, tà thú cũng như vậy chiếm thế thượng phong nó liền nhảy lên trên nàng, dùng khuôn mặt quỷ thú của mình ngửi ngửi vào cổ nàng rồi nói với giọng khàn khàn :

– Thật sự rất thơm… Hôm nay….

Lời còn chưa nói hết đã bị một luồng nội lực mạnh đánh vào người làm nó bay ra xa đập vào cây tùng rồi ộc máu.

Thấy đôi mắt đỏ của Đông Phương Lãnh đang tới tà thú lần này sợ hãi đến tột độ nó liền co giò bỏ chạy rồi lần mất dạng sau những lùm cây.

Đông Phương Lãnh bước tới chỗ Cầm Thanh Tuyết đưa tay kéo nàng ngồi dậy, trong lòng vừa lo lắng lại vừa tức giận. Vừa định nói thì mắt hắn đã bị bàn tay của Cầm Thanh Tuyết che lại.

Cầm Thanh Tuyết thoáng qua tia thất kinh, nàng không dám nhìn sâu vào mắt tam vương gia. Nàng chậm rãi đưa bàn tay che mắt hắn lại, người cũng nhồm lên để môi mình chạm khẽ vào môi Đông Phương Lãnh, giọng nói có phần nhẹ nhàng:

– Vương gia, ngài đừng tức giận.. Ta sẽ thấy rất sợ..

Đông Phương Lãnh khí huyết thông thả hơn, lời muốn trách cứ nàng từ khi nào đã bay biến đi đâu mất rồi.

Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng thật nhẹ, thấy Cầm Thanh Tuyết nhẹ hôn đáp lại hắn càng mê luyến mà hôn say đắm nàng.

Đúng lúc ấy Cầm Thanh Tuyết liền đẩy nhẹ hắn ra rồi nói :

– Vương gia, chúng ta trở về thôi.

Đông Phương Lãnh gật đầu rồi ôm nàng vào ngực trở về.

Trước khi về cũng không quên nhật lại tấm bản đồ cho vào trong tấm vải dày .

Đông Phương Lãnh vừa bước đi vừa trầm lắng nói với nàng :

– Thanh Tuyết. Ngươi sau này có thể để bổn vương đi cùng hay không? Mỗi lần ta tỉnh dậy không thấy ngươi. Ta đều cảm thấy rất khó chịu trong lòng…

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu, tay ôm chặt cổ Đông Phương Lãnh. Mặt dụi nhẹ vào ngực hắn rồi nói:

– Được, sau này mọi chuyện ta đều sẽ bàn qua với ngài. Chỉ cần ngài cũng đùng quá can dự hay ngăn cản ta thì việc gì ta cũng sẽ bàn với ngài.

Đông Phương Lãnh gật đầu, giọng nói vẫn mang phần ôn nhu:

– Được. Mọi việc tất cả ta đều nghe theo nàng.

Nói rồi Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết chặt hơn, hắn dùng khinh công bay nhanh về hướng kinh thành .