Sau khi lấy đủ những thứ mình cần Cầm Thanh Tuyết lại nói quản gia chỉ mình tới biệt phòng của tam vương gia.
Quản gia lại một mạch đưa nằng tới thư phòng.
Cầm Thanh Tuyết liền ho nhẹ rồi nói :
– Quản gia… Vương gia không có biệt phòng sao?
Quản gia lắc đầu rồi cung kính nói với Cầm Thanh Tuyết :
– Cầm tiểu thư, vương gia trước nay luôn ăn ngủ ở thư phòng, không có biệt viện hay xương phòng nào khác.
Đề Cẩm Thanh Tuyết không hiểu lầm chủ tử mình, Quản gia lại tiếp tục nói :
– Cầm tiểu thư, vương gia trước nay chưa từng đưa nữ nhân nào về phủ ngoài tiểu thư.
Nghe lời nói vừa rồi của quản gia, trong lòng Cầm Thanh Tuyết lại thấy có chút vui.
Vào trong phòng Cầm Thanh Tuyết đi tới bên giường, nàng ngồi xuống bắt mạch trên cánh tay của Đông Phương Lãnh, khuôn mặt cũng thoáng chút thất kinh, tay cũng đưa lên nhanh giải huyệt ngủ trên cổ hắn.
Vừa giải huyệt song cũng là lúc Đông Phương Lãnh ho mạnh ra một ngụm máu, nhưng mắt hắn vẫn mắt chặt không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cầm Thanh Tuyết lần nữa kiểm tra mạch trên cổ hắn, các động mạch chủ này là đang bị độc dược đang cố dùng sức để xâm nhập vào . Chúng đang tàn phá những tuyến phòng thủ cuối cùng trên động mạch chủ của Đông Phương Lãnh.
Cầm Thanh Tuyết không thể chậm trễ nàng đưa tay điểm một huyệt trên đỉnh đầu tam vương gia, lại đâm thêm một kim ở huyệt trên cổ và một kim ở huyệt trên ngực.
Sau khi quan xát thấy mạch đạo chính không còn bị cắn phá nữa, Cầm Thanh Tuyết bắt đầu thi châm và thử thuốc.
Lại qua một nén nhang không thấy tam vương gia thổ huyết thêm lần nào nữa, mạch tuy vẫn còn loạn nhưng độc tố cũng đã dừng lại không tiến chuyển vào tim và chạy về phía não bộ của tam vương gia .
Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống cạnh giường ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Đông Phương Lãnh, bỗng lại thấy hắn cau mày lại, nàng đưa tay vuốt nhẹ mi tâm cho hắn.
Nàng lại có chút nể phục về sức chịu đựng của tam vương gia, ngay cả khi hắn bị độc tố trong người phát tác đầy đau đớn. Một lời cũng không phát ra khỏi miệng.
Hắn lại vì nàng mà không mang tới tính mạng, đã tới dùng hết nội lực để đánh con tà thú, song vẫn đủ cố chấp ôm nàng trở về kinh thành.
Cầm Thanh Tuyết thở dài, là bản thân nàng quá vô tâm hay là nàng quá vô dụng. Ngay cả nằm trong ngực hắn vậy mà vẫn không hề hay biết hắn phải chịu nhịn đau đớn tới cỡ nào.
Sau một lúc thì Đông Phương Tiêu cũng tới, hắn cũng chỉ tới xem cách Cầm Thanh Tuyết thi châm, thi thoảng cũng sẽ phụ giúp nàng chút chuyện nhỏ.
Bầu trời cũng ngả về một màu tối đặc, Cầm Thanh Tuyết nhẹ kiểm tra mạch đập trên cổ Đông Phương Lãnh, thấy mạch trên người hắn đã có phần ổn định hơn lúc sáng. Nàng liền chậm rãi, lại rút từng chiếc châm bạc ra khỏi người hắn, vừa nói về phía Đông Phương Tiêu và Ảnh Nhất ở phía sau:
– Ngũ vương gia, ta nhờ người một việc. Người xuống dược phòng chuẩn bị cho ta một số loại dược liệu ghi sẵn trên bàn, rồi cho giai nhân nấu tất cả lên trong vòng một canh giờ, sau đó đưa lên đây để vương gia sẽ ngâm mìn-h.Bã thuốc còn lại tiếp tục đun thêm nước, sau một canh giờ lại đưa thêm nước lên pha vào thùng.
Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn Ảnh Nhất một cái rồi nói :
– Ảnh Nhất ngươi xuống nấu một bát canh đường đỏ, kỉ tử, táo đỏ và nhân sâm. Lát nữa vương gia ngâm thuốc song ta sẽ đút cho vương gia uống. Từ hôm qua vương gia chưa ăn gì, ta lại sợ ngâm thuốc song vương gia không bất tỉnh vì độc mà bất tỉnh vì đói đấy.
Ảnh Nhất gật đầu rồi lui xuống luôn.
Còn Đông Phương Tiêu hắn đưa tờ giấy cho quản gia đi lấy dược liệu và cho giai nhân đun chúng đúng theo yêu cầu của Cầm Thanh Tuyết.
Sau gần một ngày trời nhịn ăn lại ngồi miệt mài thi châm cho Đông Phương Lãnh , Cầm Thanh Tuyết bụng cũng đói meo ,vừa đứng lên đầu liền thấy chút choáng váng mà đưa tay dựa vào thành cột.
Đông Phương Tiêu lo lắng đi lên hỏi :
– Cầm tiểu thư ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Cẩm Thanh Tuyết lắc đầu cười gượng gạo, nàng vừa đi liêu xiêu ra phía bàn trà ngồi xuống rồi nói :
– Ta từ hôm qua chưa ăn gì, ta có chút đói.
Đông Phương Tiêu cũng gãi đầu ngượng ngùng nói :
– Là ta thất trách rồi, ta vì lo cho tam ca mà quên mất ngươi cả ngày chưa ăn. Ta cũng chưa ăn, chi bằng ta và ngươi tới lương đình trong phủ Lãnh vương dùng bữa.
Cầm Thanh Tuyết thật sự đói meo của bụng, nhưng nhìn tam vương gia vẫn đang trong thời gian theo dõi biến chuyển nàng đành nhẹ lắc đầu rồi nói :
– Ta thấy ăn ở trong đây cũng được, vương gia còn đang trong thời gian điều trị. Bây giờ ta ra ngoài có chuyện sảy ra ta quay lại sẽ không kịp trở tay, vậy chẳng phải công cả ngày hôm nay của ta đều vô nghĩa hay sao?
Đông Phương Tiêu cũng không ép nàng, hắn gật đầu với nàng rồi phân phó hạ nhân xuống phòng bếp đưa ngự thiện lên.
Cầm Thanh Tuyết bị cơn đói dày vò tới đau cồn bụng, sau khi đưa thức ăn lên, nàng cũng không kiêng nề hay khách sáo gì mà liền lập tức ăn.
Đông Phương Tiêu ngồi đối diện mới đầu còn thấy chút bất ngờ nhưng sau đó liền cười nhẹ để nàng tự nhiên ăn.
Hắn ăn không nhiều chủ yếu là nhìn Cầm Thanh Tuyết ăn, trong nội tâm lại có chút giắng xé mãnh liệt. Hắn thấy ghen ty với tam ca vì vừa có một cơ ngơi lớn mạnh và vững chắc. Lại vừa có ý trung nhân mình yêu thích , cũng yêu thích mình.
Đông Phương Tiêu thoáng qua chút buồn trong mi mắt, hắn là ngưỡng mộ Cầm Thanh Tuyết, cũng là ngưỡng mộ
Đông Phương Lãnh. Hai người họ quả đúng là một cặp trời sinh ai cũng tài giỏi tới kinh người.
Cầm Thanh Tuyết còn đang ăn bỗng nghe tiếng ho lớn bên trong giường, nơi Đông Phương Lãnh đang nắm.
Nàng không chút do dự, buông đũa đứng lên đi thẳng vào trong.
Sau khi kiểm tra mạch đập của tam vương gia, Cầm Thanh Tuyết liền hắng giọng nói về phía ngũ vương gia đang bước vào :
– Ngũ vương gia, mau cho người đưa thùng tắm và dược liệu tới. Vương gia lập tức phải ngâm thuốc rồi.
Đông Phương Tiêu cũng nhanh chóng gật đầu đi ra hướng cửa rồi phân phó người.
Không lâu sau dược liệu và thùng tắm đã lên tới nơi , Cẩm Thanh Tuyết lại phân phó ba người ngũ vương gia, Ảnh Nhất và Quản gia đưa tam vương gia vào trong thùng ngâm thuốc. Đặc biệt chỉ để lại chiếc quần dài còn phải cởi hết xiêm y trên người tam vương gia ra.
Ba người có chút co rút, từ lâu vương gia không muốn ai động vào y phục hay thân thể của mình. Ngay cả là ngũ vương gia cũng không được phép.
Cầm Thanh Tuyết đang kiểm tra lại hộp châm gỗ, quay lại thấy ba người lưỡng lự nàng liền lớn giọng nói :
– Còn không nhanh lên, không kịp thi châm vậy các ngươi đừng có mà quay ra trách ta.
Chỉ đến khi Cầm Thanh Tuyết quát lớn ba người mới bắt đầu làm.
Vừa đặt Đông Phương Lãnh vào thùng liền thấy một loạt khí trắng đục từ cơ thể hắn chui ra qua các đường mũi châm của Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Tiêu liền bất ngờ tới hóa đá, lần đầu tiên trong đời hắn thấy được điều huyền bí như vậy. Chỉ cần thi châm vậy mà còn có thể giải thoát hàn độc.
Cầm Thanh Tuyết tỉ mỉ từng đường châm, ba người Ngũ vương gia, Ảnh Nhất và Quản gia vẫn đứng phía sau theo dõi, thì thoảng sẽ thêm nước ấm vào thùng của tam vương gia.
Lại thêm ba canh giờ thi châm Cẩm Thanh Tuyết vẫn luôn chú ý từng đường nét và biểu hiện trên cơ thể Đông
Phương Lãnh, nàng vừa hạ một châm ở thái dương liền thấy tam vương gia nhăn mày, đau đớn.
Nằng gấp gáp rút lại châm đó, tiếp tục quan xát trên người Đông Phương Lãnh. Từng hàng gần xanh lớn nối lên tựa như những con rắn nhỏ. Cầm Thanh Tuyết giật mình, lần này nàng cũng không nghĩ độc phát tác lại có thể mạnh thành mức này.
Đông Phương Tiêu và Ảnh Nhất, quản gia đứng phía sau mọi việc đều nhìn rõ, chỉ có điều họ không biết và cũng không dám làm phiền Cầm Thanh Tuyết lúc nàng đang thi châm.
Cầm Thanh Tuyết lần nữa cảm nhận được cơn sợ hãi như đang chạy dọc sống lưng, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đông Phương Lãnh, hắn vẫn nhắm mắt chỉ là tà khí trên người hắn tỏa ra rất mạnh.
Cầm Thanh Tuyết hiện tại lại không thể bỏ giữa chừng, vì độc trên người hắn vẫn chưa thể khống chế. Bản thân dù có sợ hãi đến đâu nàng cũng cắn răng ở lại tiếp tục thi châm.
Vừa hạ một châm trên đỉnh đầu, châm tiếp theo sẽ ở huyệt giữa trán. Khi châm còn cách trán của Đông Phương Lãnh một gang tay. Cổ tay Cầm Thanh Tuyết liền bị tay Đông Phương Lãnh đưa lên nắm chặt như muốn bóp nát.
Đông Phương Lãnh mở mắt ánh mắt đỏ rực như ngọn lửa, mái tóc cũng ngả dần về màu trắng. Trên trán dần hiện lên một đóa bỉ ngạn đen đậm, hắn trầm giọng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
– Muốn chết.
Ba người Đông Phương Tiêu, Ảnh Nhất, quản gia vừa muốn đi lên áo chế tam vương gia cho Cẩm Thanh Tuyết liền bị nàng đưa tay ra hiệu không cần.
Cầm Thanh Tuyết cũng là muốn một làn mạo hiểm, nàng muốn thăm dò xem lần này khi hắn bị tâm ma xâm nhập thì có thể làm gì?
Cẩm Thanh Tuyết bị khí lực trên người Đông Phương Lãnh áp chế làm cho mất hết linh lực trên người mình, thấy hắn như trở thành người khác. Nhìn vào đôi mắt đỏ rực ấy Cầm Thanh Tuyết không khỏi khiếp sợ, sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn qua những đường gân xanh nổi lớn bé trên người đang được phục hổi.
Cầm Thanh Tuyết nghĩ rằng bản thân tâm ma trên người Đông Phương Lãnh là đang muốn nhập thể cũng là để tự chữa trị ba loại độc kia tránh hao tổn thân thể, nàng vừa quan xát vừa trầm giọng nói với tam vương gia:
– Ngươi nói xem ta có thể làm gì?
Đông Phương Lãnh lúc này tóc đã chuyển thành trắng bạc cả mái đầu, mắt đỏ rực như lửa đỏ, những cơn cuồng nộ vẫn chĩa về phía Cầm Thanh Tuyết. Tay hắn đưa lên nắm chặt cổ của nàng, hắn cất giọng hết sức băng lãnh về phía nàng :
– Nữ nhân, bồn tôn nói cho ngươi biết …ta chính là hắn … mà hắn cũng chính là ta… Những việc ngươi làm có thể hắn không biết nhưng ta thì lại biết rất rõ… Ta và hắn sớm đã là một, ngày ta và hắn nhập thể… Người biết kết cục của mình ở đâu rồi chứ..ngươi sớm muộn cũng không thể cùng hắn ở một chỗ….
Cầm Thanh Tuyết bị bóp nghẹn ở cổ, lại thêm những lời nói băng lãnh của Đông Phương Lãnh làm cho nội tâm đau đớn, nàng lại không thể khống chế được cơn sợ hãi trong người, nội lực đè nén lần này cứ quấn quanh ở đan điền. Nước mắt tự lại rơi xuống không kiểm soát, nàng ho mạnh ra một ngụm máu…..
– Khu.. khụ…
Đông Phương Tiêu không nhị được đi nhanh lên phía hai người hắn nắm lấy cánh tay Đông Phương Lãnh đang bóp chặt cổ của Cầm Thanh Tuyết hất mạnh ra, nhưng không thể lay chuyển tay Đông Phương Lãnh , Đông Phương Tiêu liền hét lớn vào mặt tam vương gia :
– Tam ca, huynh tỉnh lại đi… Huynh như vậy nàng ấy sẽ chết mất… Nàng ấy là Cầm Thanh Tuyết… Cầm Thanh Tuyết của huynh…Huynh còn không mau thả tay ra….
Ánh Nhất và Quản gia cũng bước tới cùng với Đông Phương Tiêu giúp Cầm Thanh Tuyết ra khỏi bàn tay của
Đông Phương Lãnh. Nhưng bàn tay ấy tựa như có sức mạnh vô hình, một chút cũng không lay chuyển.
Hai người cũng theo Đông Phương Tiêu hét lớn về phía Đông Phương Lãnh :
– Vương gia, người buông tay …Cầm tiểu thư… Người trước mặt của ngài chính là Cầm Thanh Tuyết… Cầm Thanh Tuyết..
Đông Phương Lãnh ánh mắt lay động, hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đang mất dần huyết sắc của Cầm Thanh Tuyết sau đó lắc đầu. Khí lực trên tay cũng buồng lỏng ra, hắn ôm đầu hét lớn :
– A. A. а…а…а….
Cầm Thanh Tuyết ngã xuống nền đất hơi thở yếu ớt cả người như bị hút hết khí lực, nàng cố gắng hít từng ngụm khí từ bên ngoài.
Đông Phương Tiêu cúi xuống ôm Cầm Thanh Tuyết trên tay rồi nói :
– Cầm tiểu thư… Cầm tiểu thư… Ngươi không sao chứ?
Cầm Thanh Tuyết một chút cũng không đủ khí lực để đáp lại được ngũ vương gia.
Đúng lúc này Đông Phương Lãnh liền đứng bật dậy khỏi thùng nước dược liệu, mái tóc và mắt hẳn đã trở lại bình thường. Ra khỏi thùng nước hắn bước về phía Đông Phương Tiêu đang ôm Cầm Thanh Tuyết.
Hắn đưa tay ôm lấy Cầm Thanh Tuyết về phía mình, rồi một mạch đi vào đường xuống ôn tuyền.
Đông Phương Tiêu vừa bất ngờ vừa lo lắng, hắn đứng lên đi theo Đông Phương Lãnh vừa đi vừa nói :
– Huynh muốn làm gì? Nàng ấy đang bị thương.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi nói lời nói đầy lạnh lùng về phía Đông Phương Tiêu:
– Cút… Tất cả đều Cút hết cho bồn vương.
Cầm Thanh Tuyết sức lực còn yếu ớt, nhưng nhìn khuôn mặt đã không còn tỏa ra âm khí của Đông Phương Lãnh, nàng cũng khẽ an tâm mà nhắm mắt ngất đi.