Chúng ta về đến phủ Hoa gia đã là chuyện của một ngày sau. Xe ngựa vừa đến cửa trước Hoa gia, đã thấy người canh cửa chạy vội vào trong bẩm báo. Ta sai tiểu Trúc ban thưởng cho thư đồng và hai hộ vệ của Minh Tử Kỳ, để xa phu dắt ngựa đi ăn cỏ, rồi phân phó tiểu Trúc thu thập đồ đạc một phen.
Chưa đầy một khắc sau, cha nương, đại tỷ, tiểu muội cùng các ma ma nô tỳ thân cận người người lũ lượt đi tới trước mặt ta. Ta chợt cảm nhận được một luồng khí áp thấp ập đến, khiến chân ta cảm giác như mất điểm tựa, đứng cũng không vững.
Không cần phải hỏi, ta cũng đoán được rốt cuộc là có chuyện gì. Lần này ta nói đi hành thiền ở Minh Sơn Tự nhưng đi một lần lại đi đến nửa tháng trời. Mẫu thân dù thật sự tin ta thành tâm dâng hương lễ Phật như vậy là vì cảm thấy Phật tổ phù hộ ta may mắn có được một trượng phu tốt, thì cha ta cũng không tin.
Chưa nói đến mấy hôm trước đó ta còn năn nỉ cha ta chuyện đi tìm trù nương am hiểu về gạo. Cha ta chắc sớm đã cho người đến Minh Sơn Tự để tìm ta, nên mới biết ta đã nói dối. Có nhà nào con gái bỏ đi lâu như vậy một thân một mình mà lại không hề lo lắng hay tức giận chứ. Ta hiểu, hiểu hết.
Ta nhìn cũng không nhìn, vội vàng quỳ sụp xuống ta lỗi với phụ thân, miệng cũng không giải thích một câu. Ta biết giải thích gì giờ này cũng là vô ích vì phụ thân ta căn bản lửa giận ngút trời, nghe không vào mấy lời ba hoa chích chòe của ta.
Lại nghe phụ thân muốn áp dụng gia pháp lên người ta, không sai chính là phạt trượng. Ta đưa ánh mắt cầu cứu sang người mẫu thân và tỷ tỷ. Ta biết mẫu thân cũng thật bất lực, ta lần này đã hại mẫu thân đủ thảm.
Bà đưa khăn tay thêu hoa Yên Chi lên chậm chậm nơi khóe mắt, mặt cúi xuống không nỡ nhìn ta bị đánh, lại đưa ánh mắt cầu xin sang người phụ thân nhưng chỉ đổi lại được vẻ mặt hậm hực, nhìn cũng không muốn nhìn của ông. Cuối cùng, vẫn là tỷ tỷ ta lên tiếng giải vây:
“Cha, nữ nhi biết người bây giờ rất tức giận. Chuyện này muội muội đúng là có phần sai, làm gì có chuyện nói đi là đi một lần nửa tháng như thế, nhưng nữ nhi biết muội ấy bản chất không phải là người nông nỗi, không suy nghĩ trước sau. Nữ nhi nghĩ lần này muội ấy đi như vậy cũng là có lý do của mình, ắt hẳn cũng đã thu hoạch được không ít tin tốt. Cha xem như lần này muội ấy tuy có tội những cũng có công với Hi Viên, tha cho muội ấy một lần được không.”
Ở Hoa gia, người có thể tác động đến quyết định của cha ta ngoại trừ ngoại tổ phụ ra thì chỉ có thể là tỷ tỷ ta. Chẳng phải ta nói tỷ ấy vô cùng tài hoa sao, ngoại trừ thứ này khiến cha ta yêu thương tỷ ấy, tỷ ấy còn có một thứ vũ khí bí mật khiến cha ta không dám giơ nanh múa vuốt trước tỷ ấy_chính là tỷ phu tương lai của ta.
Ta chưa nói qua tỷ phu tương lai của ta cùng tỷ tỷ là thanh mai trúc mã từ lúc còn bé, chính là hồi ta 3 tuổi, còn tỷ tỷ 5 tuổi vừa dọn đến Trường An chưa được bao lâu. Sát vách Hoa gia khi đó là phủ của một vị nào đó giữ chức đại học sĩ trong Hàn Lâm Viện. Tỷ phu của ta chính là nhị công tử của vị đại học sĩ đó. Còn đại công tử khi đó là Hứa Chính Tri, cũng được xem như khá thân với ta.
Ta còn nhớ ngày tỷ muội ta cũng chạy đến sát mép tường ngăn cách Hoa gia và Hứa gia, rình mò huynh đệ nhà người ta luyện chữ. Nhị công tử khi đó_tức tỷ phu ta, đã bộc lộ khả năng thiên bẩm trong đọc sách luyện chữ, học gì cũng đều nhanh hơn lứa công tử cùng độ tuổi. Thế nên tỷ tỷ ta, một mọt sách chính hiệu thì làm sao không bị đổ gục trước công tử người ta hiền hậu, lễ độ, khí tiết lễ giáo đều không thiếu thứ gì.
Chuyện làm sao tỷ tỷ ta_nữ nhi của một gia đình thương nhân bình thường, lại có thể bước một bước vào cửa Hứa gia thì ta chỉ có thể lý giải bằng một câu đơn giản “không có gì mà tình yêu không thể vượt qua”, huống hồ tỷ tỷ ta cũng đâu thua kém mặt nào.
Nếu có ai thắc mắc về chuyện của ta và đại công tử Hứa gia khi đó thì ta cũng khó lòng lý giải. Ta chỉ biết khi đó huynh ấy rất tốt với ta, ta lại không có đại ca nên luôn xem huynh ấy là ca ca của mình, bám theo huynh ấy không dứt. Mãi đến sau này huynh ấy làm trái ý gia phụ, lên đường tòng quân thì bọn ta mới mất liên lạc hoàn toàn.
Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết trước khi đi huynh ấy nói ngày trở về sẽ cho ta một bất ngờ lớn. Thế nhưng cả ta và gia đình huynh ấy không chờ được cái gọi là bất ngờ lớn mà huynh ấy nói tới, chỉ chờ được tin người ta báo về là huynh ấy đã mất tích khi đang trên đường thực hiện một nhiệm vụ mật nào đó.
Chuyện cách đây cũng đã 3 năm, thỉnh thoảng ta cũng sẽ nhớ về chuyện xưa mà cảm khái. Đệ đệ huynh ấy bây giờ là giám sinh, học tập trong Quốc Tử Giám, chờ đoạn thời gian nữa sẽ thi Hội. Cha ta chính là vì nể trọng vị con rể có tiền đồ như Hứa nhị công tử mà lúc nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt đại tỷ của ta.
Cuối cùng thì ta cũng không bị phạt trượng, chỉ bị phạt quỳ trong từ đường Hoa gia hối lỗi một ngày một đêm, sau đó phạt cấm túc một tuần lễ trong phủ. Ta nghĩ thầm, thôi thì ở trong phủ một tuần không ra ngoài cũng được, ta có thể luyện tập thêm trù nghệ cho kỳ thi sắp tới. Ta còn chưa nói với ông chuyện này đâu… Ta chỉ là đang chờ đợi thời cơ thích hợp.