Rate this post

Phủ Minh gia hai ngày trước…

Thư phòng Minh Tử Kỳ nằm ở hướng Đông Bắc, đối diện là hoa viên trồng rất nhiều hoa Tử Đằng đang độ nở rộ, hương thơm lan tỏa nhàn nhạt khắp viện tử. Khắp phủ Minh gia nha hoàn bà tử người đi kẻ lại nhiều vô số kể, chỉ riêng viện của đại công tử lại đặc biệt yên ắng, vắng vẻ.

Chàng tuy thân là trưởng tử Minh gia nhưng lại không hề như công tử bột. Sống trong lụa là gấm vóc nhưng từ nhỏ đã quen tự lập, không thích người khác hầu hạ mình. Trong viện chỉ có vài hạ nhân, nô bộc là nam hầu hạ, định kỳ sẽ có nô tài được đặc biệt cử đến cắt tỉa chăm sóc hoa viên.

Vài ngày trước chàng đã trở về Trường An, vốn dĩ định trở về sớm hơn, nhưng giữa đường nghĩ đến một chuyện khiến chàng đột ngột thay đổi lộ trình, ở lại Nam Hạ thêm vài ngày. Thường ngày chàng ít khi có thời gian ở trong phủ, phải chạy đi chạy lại giữa các cửa hàng chi nhánh khắp nơi của Minh gia để quản lý công vụ. Hiếm thấy hôm nay lại có một ngày rãnh rỗi ngồi trong đình viện cạnh thư phòng thưởng trà.

Trên bàn là bộ ấm trà bằng lưu ly, được phụ thân chàng mua về từ Kinh Môn tháng trước. Chén trà trước mặt chàng đã vơi mất phân nửa nhưng vẫn còn hơi ấm, hoa sen trắng và búp trà non được sao chung vơi nhau, đun nóng với thời gian và độ lửa vừa phải khiến vị trà vừa thanh lại giữ được hương vị nguyên chất của lá trà. Bên cạnh là đĩa bánh được thư đồng của chàng mang từ Thanh Mai Lâu về vài canh giờ trước. Còn trên tay chàng lại đang cầm một chiếc hộp bằng ngọc bích trông vô cùng quý giá.

Chiếc hộp làm từ ngọc bích, trên nắp hộp là một đóa hoa cúc trắng được chạm khắc tỉ mỉ, bên trong được lót một lớp đệm bông, bọc bên ngoài là vải nhung màu xanh nhạt. Trong hộp chứa đựng một món đồ chàng đã cất công tìm kiếm mấy ngày nay _ vật đính ước của chàng và Hoa Chân Tâm.

Hoa Chân Tâm… nghe tên nàng đã hiểu được con người nàng, làm việc gì cũng đặt hết tất cả tâm sức và sự chân thành vào đó. Từ ban đầu chính chàng cũng không biết vì sao bản thân lại bị thu hút bởi tiểu cô nương hay ngại ngùng là nàng. Nhìn chàng không chớp mắt, rồi lại ngại ngùng lảng tránh ánh nhìn chăm chú đầy kiên định của chàng.

Chàng cầm chiếc bánh quế hoa trên tay ngắm nghía một lúc, chợt nụ cười hiếm khi nhìn thấy trên gương mặt anh tú đầy cương nhị của chàng lại xuất hiện. Chàng nghĩ, tiểu cô nương này chỉ vì một chiếc bánh nhỏ bé như vậy mà lại có thể hết rơi lệ bi thương, lại mỉm cười đầy cảm kích nhìn chàng khi thư đồng của chàng làm rơi hộp bánh của nàng, rồi lại được chàng đền lại cho nàng một bữa ăn thịnh soạn.

Nàng luôn như vậy, làm việc gì cũng đều hết mình, ban đầu chàng nghĩ nàng trông thật giống như cành liễu rũ, yếu đuối ủy mị, nhưng nàng lại dùng sự kiên cường mạnh mẽ để đáp lại chàng, nói với chàng chàng sai rồi.

Gió Nam thổi những cánh hoa Tử Đằng rơi xuống đất, chàng nhìn hoa rơi, chợt nghĩ chắc cả đời này của chàng, hành động hoang đường nhất chính là quyết định muốn thành thân với nàng.

Lúc đó chàng nghĩ, cô nương này mong manh như vậy, tuy đôi khi mạnh mẽ quật cường, nhưng chung quy vẫn mang bản tính thiện lương, mềm mại của nữ tử. Dáng vẻ nàng ngượng ngùng cúi mặt ở khách điếm Nam Hạ ngày hôm ấy, khiến chàng lần đầu tiên đột nhiên có ý nghĩ xấu muốn trêu chọc nàng đến phát khóc. Chàng muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ phát khóc của nàng, chàng muốn là người duy nhất chọc nàng khóc, cũng là người duy nhất làm nàng cười.

Cắn một ngụm bánh hoa quế, hương hoa nhàn nhạt cùng vị ngọt của mật quế hoa, chạm rãi lan ra trong miệng chàng: “hương vị này ngọt như nàng vậy, ngọt mà lại thơm, ngọt nhưng không ngấy.”

Thị vệ cận thân ngồi trên gốc cây gần đó quan sát, nghe thấy câu nói của vị chủ tử quanh năm không nói chuyện yêu đương gì như chàng, ngạc nhiên đến mức muốn lung lay rơi xuống đất. Hắn nghĩ nếu để tiểu thư Hoa gia nghe thấy câu này của chủ tử không biết sẽ có vẻ mặt thế nào.

Hắn nghĩ trong lòng, mấy ngày nay chủ tử bôn ba khắp Nam Hạ, vừa phải lo lắng chuẩn bị địa điểm thi đấu, vừa phải sai người tìm kiếm thợ chế tác ngọc có tiếng ở Nam Hạ ngày đêm chế tác ra chiếc vòng tay đặc biệt dùng làm quà đính thân cho nhị tiểu thư Hoa gia. Trong đầu không lúc nào là không có nhị tiểu thư nàng. Hiếm khi có một hôm rãnh rỗi, lại giành cả ngày ngây ngốc nghĩ về tiểu thư.

Chủ tử đúng thật là bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, còn đâu đại công tử anh minh quý khí, phong độ ngời ngời, trong mắt không chứa nổi nhi nữ tình trường mà hắn từng biết nữa chứ.

Tư Phong giật mình một cái, mắt nhìn xuống đình viện đối diện, vị trí mà chủ tử đang ngồi, lại nghe thấy tiếng chủ tử gọi, từ trên cây nhảy phóc xuống, hành lễ nhận mệnh.

Minh Tử Kỳ liếc nhìn ánh mắt trốn tránh của thị vệ nhà mình, biết ngay hắn đã nghe thấy những lời mất mặt ban nãy của mình, ánh mắt lạnh đi một phần liếc nhìn hắn một cái. Tư Phong đón lấy ánh mắt cùng tâm tư của chủ tử, rét run mở miệng nói: “ Công tử, tiểu nhân ban nãy không nghe thấy gì hết.”

“Việc ta sai ngươi đi làm đã làm xong chưa” Chàng im lặng cầm chén trà lên, vừa thong thả nhấp một ngụm trà vừa nói.

“Thưa chủ nhân, nhị tiểu thư từ lúc về đến phủ thì không hề ra ngoài nửa bước. Ta dò hỏi được từ thị vệ gác cổng của Hoa gia, nhị tiểu thư vì chuyện gì đó mà bị phạt quỳ ở Từ đường hoa gia một ngày một đêm, cấm túc một tuần lễ không được ra khỏi phủ nửa bước. Hiện tại tiểu thư vẫn đang trong thời gian cấm túc, ngày ngày cùng nha hoàn của nàng thử nghiệm món ăn trong bếp nhỏ tư viện.”

Chàng nghe chuyện thì mày nhíu lại một chút, trách chàng dự liệu được việc sẽ xảy ra như vậy lại không thể kịp thời đến giải vây cho nàng, hại nàng bị phạt quỳ cả một ngày như vậy. Nàng thế mà lại vẫn có thể hồn nhiên vui vẻ nghĩ đến chuyện thử món ăn, thật đúng là chuyện nàng có thể làm.

Chàng liếc nhìn Tư Phong, hừ một cái, lạnh lùng nói: “Những người hôm đó hộ tống tiểu thư về ra ngoài chịu phạt 20 trượng, tội không thể bảo vệ chủ tử chu toàn, có chuyện lại không kịp thời bẩm báo với ta.”

Tư Phong im lặng chịu sự tức giận của chủ tử, rồi nhanh chóng nhận mệnh rời đi.

Còn một mình Minh Tử Kỳ ngồi lại trong đình viện. Lúc này mặt trời cũng đã xuống núi, ráng chiều bao trùm toàn bộ cảnh vật tư viện, chàng im lặng nhìn về phía xa xa, trong miệng lại cắn một miếng bánh ngọt, nói chỉ để chính mình nghe thấy: “Đã nhiều ngày không gặp nàng, cũng đã đến lúc nên chính thức đến Hoa gia bái kiến phụ mẫu của nàng.”