Rate this post

Việc tìm ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn sự vào mùa xuân năm sau tất nhiên không phải việc của ta, huống hồ cách thời điểm hiện tại còn khá xa. Hôn kỳ không thể định ra ngay nhưng tiệc đính thân giữa ta và huynh ấy thì đã định ngày, chính là vào đầu mùa thu năm nay. Thật ra mùa thu cũng rất tốt, chẳng phải là thời điểm thu hoạch hay sao, rất hợp ý ta.

Vì chuyện gặp mặt này mà mấy ngày gần đây chủ để trong cuộc sống của ta dường như chỉ xoay quanh huynh ấy. Hôm nay hiếm lắm mới có được chút thời gian thư thả.

Dù gì hôm nay người dân trong thành đều đã đi Minh Sơn Tự bái Phật cầu phúc theo truyền thống của Thịnh An.

Còn ta tất nhiên là không cần đi, lần trước chuyện ta bảo lên Minh Sơn Tự hành thiền đã tạo bóng ma trong lòng mẫu thân, lần này người đi cũng không cho ta theo, sợ ta lại lấy lý do trốn mất. Không cần đi thì càng tự tại, ta cũng không thích lễ Phật mà phải chen chen chúc chúc như vậy.

Sáng hôm nay khi hay tin cả nhà ta đều khởi hành lên Minh Sơn Tự, còn ta lại bị quản thúc trong tư viện. Phải vắt hết óc mới nghĩ ra được cách trốn ra ngoài, chính là bảo tiểu Trúc đi tìm vị cứu tinh của chúng ta _ Minh Tử Kỳ

May mà huynh ấy đến vừa kịp lúc đoàn người vừa ra đến cửa chính. Huynh ấy viện cớ muốn đưa ta ra ngoài đi dạo, khiến cho phụ thân không nghi ngờ gì giao ta cho huynh ấy. Trước khi đi tỷ tỷ còn nói nhỏ vào tai ta: “Hẹn hò vui vẻ, muội muội” khiến mặt ta bất giác đỏ cả lên.

Ta cứ nghĩ huynh ấy chỉ là viện có, đưa được ta ra khỏi phủ sẽ trở lại làm việc, chẳng phải huynh ấy vì bận chính sự nên mới được miễn đi Minh Sơn Tự sao. Ta và Minh Tử Kỳ tản bộ cùng nhau cả một đoạn đường, đến khi ta nhận ra thì chúng ta đã cách rất xa phủ Hoa gia. Ta đứng lại ngước nhìn huynh ấy bụng đầy một cỗ thắc mắc_sao huynh ấy còn chưa đi?

Thấy ta mãi không chịu bước tiếp, huynh ấy bèn xoay người lại, đối diện ta, mặt không đổi sắc, đường hoàng mà nói: “Chẳng phải muội bảo muốn ta đi hẹn hò cùng muội sao. Ta nào dám không tuần theo chứ”

Ta vừa tức giận huynh ấy cắt câu lấy chữ, lời ta nói nào có phải như vậy, vừa đỏ mặt ngượng ngùng trước lời trêu chọc của huynh ấy, trong lòng lại cảm thấy tức cười, huynh ấy còn có một mặt thích đùa như vậy sao…

Dù nói là dạo phố nhưng tâm trí ta nào còn nghĩ gì được đến việc ngắm nhìn xung quanh. Đến khi người bên cạnh dừng chân, ta mới hồi thần nhìn lại nơi mình đang đứng. Đây chẳng phải là Thanh Mai Lâu sao.

Ta ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn Thanh Mai Lâu, lại nhìn Minh Tử Kỳ đứng bên cạnh. Làn gió nhẹ khẽ đưa tà áo, huynh ấy đưa tay ra để ta nắm lấy, ánh nhìn vừa mạnh mẽ cương nghị, lại vừa dịu dàng đầy ý cười nhìn ta. Cơ thể ta như bị mê hoặc đưa tay nắm lấy tay huynh ấy, chân bước theo vào bên trong.

Chưởng quỹ thấy bọn ta bước vào, liền nhanh nhẹn bước ra đón tiếp: “Công tử ….. cô nương … gian phòng ở phía

Tây đã được chuẩn bị, xin đi theo ta”. Nói đoạn ông ấy đưa chúng ta đến trước một gian phòng lớn, nói rồi nhẹ nhàng lui ra, khép cửa lại: “Chốc lát món ăn sẽ được đưa lên, nhị vị có thể dùng tạm bánh thạch đào trên bàn trước.”

Ta nhìn bánh thạch đào trước mặt mà trong lòng chợt nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng mà ta mãi luôn trốn tránh không dám đối diện, chính là cha ta. Chẳng phải lúc trước ta bảo phải xin phép cha cho ta thay mặt Hoa gia đi thi đấu sao, ta chính là giữ mãi trong lòng mà không có cơ hội nói ra. Nghĩ mà phiền lòng. Tính cha ta ai mà chẳng biết chứ, ông thà quyết không thi cũng sẽ không đồng ý loại chuyện này với ta.

Nhìn thấy ta vừa nhìn bánh thạch đào vừa thở dài trong vô thức, huynh ấy dịu dàng lấy dĩa bánh thạch đào trước mặt mình đem đến trước mặt ta, khuôn mặt anh tuấn chợt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Chắc không phải muội vì thèm bánh thạch đào nên mới thở dài nhỉ? Được rồi, có chuyện gì khó xử muội đều có thế nói cho ta, ta giúp muội giải quyết

Sao nào, có phải là vì chuyện cha muội không?”

Ta ngạc nhiên ngước mắt nhìn huynh ấy, con người sao lại thần kỳ như vậy, cả chuyện này cũng biết sao. Trong lòng ta như tìm được chiếc phao cứu sinh, rất muốn một lần trút bỏ hết mọi nỗi niềm của mình với huynh ấy.

Thế nhưng tất nhiên là ta không dám, chúng ta quen nhau mới bao lâu chứ, cho dù là danh chính ngôn thuận thì câu nói của tỷ tỷ vào lễ cập kê của ta hôm ấy vẫn luôn là một thứ gì đó mà ta không thể vượt qua.

Hôm ấy khi chỉ còn lại ta và tỷ tỷ trong tư phòng, tỷ tỷ đã nắm lấy tay ta, nói với ta rằng: Cuộc đời của nữ nhân như quá trình sinh trưởng của một bông hoa. Dù là hoa đẹp hay xấu, chỉ cần còn gắn liền với mặt đất thì đều có thể thoải mái vẫy vùng, đua nhau khoe sắc.

Câu này của tỷ tỷ ta nghe cứ như được nói có một nửa, ta nghĩ mãi không ra nửa còn lại là gì, cũng không hiểu hết hàm ý của tỷ ấy. Cho đến khi tình cờ nghe được một câu chuyện xưa khi đi xem hát, ta mới thực sự thấu suốt lời tỷ tỷ khi ấy.

Nữ nhi ấy mà một khi đánh mất sự tự lập, dành hết tâm tư cho người mình thương, phụ thuộc hoàn toàn vào người ấy, thì cũng sẽ như một đóa hoa tự bứng mình ra khỏi mặt đất, sự sống sẽ dần hao mòn theo sự tàn úa của cánh hoa.

Như cảm nhận được sự phân vân trong vẻ trầm tư của ta, huynh ấy như cũng chìm vào suy nghĩ của chính mình.

Ta cứ nghĩ sự im lặng đáng sợ này sẽ kéo dài mãi cho đến khi nhìn thấy huynh ấy kéo ghế đứng dậy, đi vòng qua đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta.

Ta vô thức đứng dậy theo động tác kéo tay của huynh ấy. Hai chúng ta nhìn vào ánh mắt của nhau, huynh ấy nghiêm túc nhìn vào ta, ánh mắt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Dáng vẻ không còn là công tử dịu dàng như gió màu hạ hay mang vẻ lạnh nhạt như gió thu. Dáng vẻ xa lạ này khiến ta vô thức muốn nín thở, tim bất giác đập ngày càng mạnh.

“Ta biết muội có rất nhiều sự bất an trong lòng. Ta không phải một người hay thay lòng, cũng không phải một người hành động mà không suy nghĩ. Mọi lời nói và hành động của ta cho đến thời khắc này đối với muội đều là thật tâm, cũng đã suy nghĩ rất rất nhiều lần. Muội sẽ là người ở bên cạnh ta cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời ta. Thế nên chuyện của muội tất nhiên là của ta. Lời hao mỹ gì đó ta đều không biết nói. Ta cũng không phải người nhiều lời, ta là đang đem hết lòng mình ra cho muội, muội có muốn chấp nhận nó hay không.”