Đoàn người Hoa gia cùng hai cha con Mộc nhiên từ rạng sáng đã khởi hành. Xe ngựa đi mất nửa ngày trời đến dưới chân Minh Sơn Tự, phải xuống ngựa đi thêm một quãng mới đến nơi. Khí trời mùa thu se lạnh, mang theo cảm giác man mát khó tả, chứa đựng sự tĩnh lặng yên bình hiếm có.
Minh Sơn Tự là một Phật Tự cổ, được xây dựng từ năm An Thánh Đế thứ 12, đến giờ đã hơn 200 năm nên rất được triều định coi trọng. Mỗi khi đến Minh Sơn Tự, ta đều cảm giác được sự thanh tịnh, linh thiêng của vùng đất thánh.
Sau khi cùng phụ mẫu đến chính đường bái Phật, cầu phúc, chúng ta lại được đưa đến thiền đường phía sau hành thiền cùng các sư tăng trong Phật Tự. Lặng nghe tiếng mõ đều đặn của sư thầy, tiếng gió nhẹ đưa âm thanh khẽ lay xào xạc của lá cây, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim chinh chích trên mái đình, tất cả như một giai điệu yên bình du dương khiến tâm ta như tĩnh lặng, thông suốt.
Lay xào xạc của lá cây, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim chinh chích trên mái đình, tất cả như một giai điệu yên bình du dương khiến tâm ta như tĩnh lặng, thông suốt.
Chúng ta dùng cơm chay trong tư viện dành cho khách, biệt lập với Phật đường và nơi ở của các tăng ni. Mãi đến lúc này ta mới có thể thoải mái một chút, nhàn nhã ngồi ngã lưng trên trường kỷ và ăn thử thức ăn chay của mẫu thân cùng đầu bếp Minh Sơn Tự.
Thức ăn tuy đạm bạc nhưng lại tinh tế khó tả, hương vị thanh thuần tươi mới của thiên nhiên đất trời khiến ta không thể ngừng miệng. Ăn xong lại được thưởng vị trà đặc trưng nổi danh xa gần của Minh Sơn Tự, đúng là không còn gì hạnh phúc hơn.
Ta nằm trong tư viện chợp mắt một chút, Tiểu Y cùng Tiểu Trúc ngồi trên ghế tựa phía trước canh chừng, thỉnh thoảng lại thêm củi vào chậu sưởi cạnh giường ta. Mộc Nhiên ngược lại đi khắp cùng cha muội ấy khám phá rừng trúc phía sau Minh Sơn Tự, lúc trở về còn mang theo vài loại nấm rừng kỳ lạ, ta chưa thấy bao giờ.
Chiều đến chúng ta cùng nhau ra hồ sen phía sau tư viện vừa ngắm hoa vừa ăn điểm tâm do các sư cô trong Phật
Tự mang đến _ Hồng Liên Hoa. Lớp vỏ bánh làm từ bột củ sen, bột năng cùng bột gạo nếp, sau khi rang trên lửa vừa thì trộn đều cùng hỗn hợp mật mía táo đỏ, cuối cùng thêm vào một ít hoa sen khô. Bánh được tạo hình thành một đóa sen, mang vị sen, mềm mại, mịn màng, cắn vào một miếng lại tan ngay trên đầu lưỡi, độ ngọt thanh tự nhiên của mật táo, uống cùng trà của Minh Sơn Tự là hợp nhất.
Chúng ta lên xe ngựa trở về lại kinh thành một canh giờ trước khi mặt trời lặn. Lúc đi trời trong, gió mát, lúc về lại sụp tối rất nhanh, gió thu tràn vào khắp xe ngựa khiến cả người ta lạnh toát.
Vì trời tối, lại vì gió lớn, cha ta lo sợ trời đổ mưa đường sẽ khó đi hơn đặc biệt vào ban đêm, nên ra lệnh phu xe nhanh chóng chạy về phía trước, không được dừng lại.
Xe ngựa càng chạy nhanh, gió lại càng lớn, may mắn còn có áo khoác ngoài chống đỡ, ấy thế mà ta vẫn không chịu nổi cái lạnh của gió mùa thu.
Rốt cuộc trở về ta lại nhiễm phong hàn, nằm trên giường lúc nóng lúc lạnh, lúc tỉnh lúc mê. Thỉnh thoảng trong lúc mê man, ta loáng thoáng nghe được giọng nói nam nhân vô cùng quen thuộc. Nghe tiếng bước chân nặng nề đầy áp lực, giọng nói trầm thấp căn dặn người hầu chú ý đốt thêm than sưởi cho ta, lại nghe y ngồi bên cạnh vắt khăn nóng đắp lên trán ta, không lúc nào ngơi nghỉ.
Đoàn người Hoa gia cùng hai cha con Mộc nhiên từ rạng sáng đã khởi hành. Xe ngựa đi mất nửa ngày trời đến dưới chân Minh Sơn Tự, phải xuống ngựa đi thêm một quãng mới đến nơi. Khí trời mùa thu se lạnh, mang theo cảm giác man mát khó tả, chứa đựng sự tĩnh lặng yên bình hiếm có.
Minh Sơn Tự là một Phật Tự cổ, được xây dựng từ năm An Thánh Đế thứ 12, đến giờ đã hơn 200 năm nên rất được triều định coi trọng. Mỗi khi đến Minh Sơn Tự, ta đều cảm giác được sự thanh tịnh, linh thiêng của vùng đất thánh.
Sau khi cùng phụ mẫu đến chính đường bái Phật, cầu phúc, chúng ta lại được đưa đến thiền đường phía sau hành thiền cùng các sư tăng trong Phật Tự. Lặng nghe tiếng mõ đều đặn của sư thầy, tiếng gió nhẹ đưa âm thanh khẽ lay xào xạc của lá cây, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim chinh chích trên mái đình, tất cả như một giai điệu yên bình du dương khiến tâm ta như tĩnh lặng, thông suốt.
Lay xào xạc của lá cây, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim chinh chích trên mái đình, tất cả như một giai điệu yên bình du dương khiến tâm ta như tĩnh lặng, thông suốt.
Chúng ta dùng cơm chay trong tư viện dành cho khách, biệt lập với Phật đường và nơi ở của các tăng ni. Mãi đến lúc này ta mới có thể thoải mái một chút, nhàn nhã ngồi ngã lưng trên trường kỷ và ăn thử thức ăn chay của mẫu thân cùng đầu bếp Minh Sơn Tự.
Thức ăn tuy đạm bạc nhưng lại tinh tế khó tả, hương vị thanh thuần tươi mới của thiên nhiên đất trời khiến ta không thể ngừng miệng. Ăn xong lại được thưởng vị trà đặc trưng nổi danh xa gần của Minh Sơn Tự, đúng là không còn gì hạnh phúc hơn.
Ta nằm trong tư viện chợp mắt một chút, Tiểu Y cùng Tiểu Trúc ngồi trên ghế tựa phía trước canh chừng, thỉnh thoảng lại thêm củi vào chậu sưởi cạnh giường ta. Mộc Nhiên ngược lại đi khắp cùng cha muội ấy khám phá rừng trúc phía sau Minh Sơn Tự, lúc trở về còn mang theo vài loại nấm rừng kỳ lạ, ta chưa thấy bao giờ.
Chiều đến chúng ta cùng nhau ra hồ sen phía sau tư viện vừa ngắm hoa vừa ăn điểm tâm do các sư cô trong Phật
Tự mang đến _ Hồng Liên Hoa. Lớp vỏ bánh làm từ bột củ sen, bột năng cùng bột gạo nếp, sau khi rang trên lửa vừa thì trộn đều cùng hỗn hợp mật mía táo đỏ, cuối cùng thêm vào một ít hoa sen khô. Bánh được tạo hình thành một đóa sen, mang vị sen, mềm mại, mịn màng, cắn vào một miếng lại tan ngay trên đầu lưỡi, độ ngọt thanh tự nhiên của mật táo, uống cùng trà của Minh Sơn Tự là hợp nhất.
Chúng ta lên xe ngựa trở về lại kinh thành một canh giờ trước khi mặt trời lặn. Lúc đi trời trong, gió mát, lúc về lại sụp tối rất nhanh, gió thu tràn vào khắp xe ngựa khiến cả người ta lạnh toát.
Vì trời tối, lại vì gió lớn, cha ta lo sợ trời đổ mưa đường sẽ khó đi hơn đặc biệt vào ban đêm, nên ra lệnh phu xe nhanh chóng chạy về phía trước, không được dừng lại.
Xe ngựa càng chạy nhanh, gió lại càng lớn, may mắn còn có áo khoác ngoài chống đỡ, ấy thế mà ta vẫn không chịu nổi cái lạnh của gió mùa thu.
Rốt cuộc trở về ta lại nhiễm phong hàn, nằm trên giường lúc nóng lúc lạnh, lúc tỉnh lúc mê. Thỉnh thoảng trong lúc mê man, ta loáng thoáng nghe được giọng nói nam nhân vô cùng quen thuộc. Nghe tiếng bước chân nặng nề đầy áp lực, giọng nói trầm thấp căn dặn người hầu chú ý đốt thêm than sưởi cho ta, lại nghe y ngồi bên cạnh vắt khăn nóng đắp lên trán ta, không lúc nào ngơi nghỉ.
Đôi lúc ta cũng tự hỏi, phụ thân cho phép y ra vào tư phòng ta thoải mái thế à. Ta không nhớ người từng rộng rãi phóng khoáng như thế với nam nhân khác bên cạnh ta trừ một người…
Nhưng lần bệnh này lại không nhanh khỏi như lần trước, đại phu nói ta ít nhất phải nghỉ mười ngày nửa tháng mới mong khỏi hẳn, nếu không khó tránh bệnh tình tái phát lần sau nặng hơn lần trước.
Mẫu thân, đại tỷ, muội muội, Mộc Nhiên, Tiểu Lang sẽ thỉnh thoảng thay phiên đến thăm ta, đôi lúc lại là Minh Tử Kỳ. Mỗi lần ta mở mắt tỉnh dậy lại thấy huynh ấy ở bên cạnh ân cần chăm sóc, sự lo lắng cùng cảm xúc tức giận đè nén trên gương mặt huynh ấy khiến ta cảm thấy mình như một đứa trẻ không vâng lời.
Ta lại càng ngoan ngoãn hơn, huynh ấy nói gì ta đều gật đầu nghe lời. Sắc mặt nhợt nhạt, bộ dáng mong manh như cành liễu rũ lại ngoan ngoãn nhận sai của ta khiến huynh ấy vừa tức giận vừa đau lòng, đưa tay nhẹ lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, lại vuốt ve gò má của ta, giọng bất đắc dĩ:
“Muội không nghe lời như vậy, là muốn ta phải làm sao đây.”
Ta nhìn ấy mà lòng đau thắt, như có ai nắm lấy quả tim ta mà bóp thật mạnh. Giọng ta thều thào, đưa tay vuốt ve gương mặt cương nghị của huynh ấy, cố gắng lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh:
“Muội xin lỗi, muội không sao đâu. Huynh đừng như vậy nữa, muội sẽ đau lòng lắm.”