Tiểu Vi Tiếu ghét bỏ nhìn Tiểu Lang, lại hồ hởi quay sang ta, giọng nói cơ hồ muốn hét lên cho cả Hoa phủ đều biết, ta nghe mà chấn kinh phải vội vã bịt miệng muội ấy lại. Nguyên văn là:
“Hi Viên đậu rồi!!!”
Ta thất thần đứng tại chỗ, không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, vui đến mức không nói nên lời sao, có lẽ vậy.
Chính là cảm giác rất vui, rất hạnh phúc vì Hi Viên đã thông qua vòng 1, nhưng đâu đó trong lòng cũng có một chút tiếc nuối. Ta tự hỏi nếu bản thân chính là người tham gia thi đấu hôm đó cảm xúc của ta lúc này có vẻ sẽ còn hạnh phúc hơn nữa, vui mừng xen lẫn tự hào. Thế nhưng không phải, dù ta đã tự dặn lòng rằng lần thắng này cũng có công của ta ở đó, thế nhưng sự thật không thể phủ nhận là chính Tiểu Y, Tiểu Trúc cùng Tiểu Bằng mới là người tham gia thi đấu.
Dòng cảm xúc kỳ lạ bên trong khiến cho biểu hiện vui vẻ bên ngoài của ta có chút không trọn vẹn. Tiểu Vi Tiếu nhin vẻ mặt của ta chợt hiểu ra điều gì đó, bước đến gần ta, đặt hai tay lên bả vai ta, giọng chắc nịch:
“Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, lần này Hoa gia chúng ta thắng cũng may nhờ có tỷ, chính là nhờ công sức cố gắng của tỷ khoảng thời gian này, chúng ta đều biết hết. Đừng thấy phụ thân hay mắng tỷ mà lầm, ta còn từng nghe phụ thần thì thầm với Phạm thúc nếu tỷ là con trai thì tốt biết mấy, Hi Viên chúng ta cũng sẽ có người kế thừa…
Tỷ nghĩ đi cho dù tỷ không chính thức thi đấu, nhưng không ai trong Hoa gia là không biết sự nố lực cùng tài năng của tỷ. Muội cũng rất ngưởng mộ tỷ. Cho nên đừng suy nghĩ gì nữa hết, tỷ không mừng cho Hi Viên sao. Kỳ thi còn 2 vòng nữa, ta và đại tỷ sẽ nói cha cho tỷ tham gia được chứ.”
Ta nhìn Tiểu Vi Tiếu, mỉm cười dịu dàng, đưa tay lên xoa đầu muội ấy: “Muội đã lớn thật rồi, còn biết dỗ ngọt ta sao”
“Ta có khi nào không lớn đâu, ta chỉ ham chơi thôi”
“Còn biết chính mình ham chơi sao… hôm nay đúng là mưa lớn rồi…” _ ta cười lớn trêu chọc muội ấy. Nói xong lại nhìn sang Tiểu Lang bên cạnh, nhớ đến chuyện ban nãy, hừ nhẹ:
“Ta còn chưa hỏi hai tỷ đệ các người là đi đâu từ sang đến giờ, hại ta chờ thảm”
Tiểu Lang bên cạnh gãi gãi đầu, lại như lấy hết can đảm: “Còn không phải vì chờ tin tức này sao, ta chờ ngoài cổng thành đón được tin này từ sớm, lại tình cờ gặp tỷ ấy đi ngang, còn nói với ta khoan hãy nói tin này cho tỷ, nói là phải khiến tỷ sốt ruột đến mức hỏng thì thôi.
Ta … ta …. ta tất nhiên là không thể phản kháng, hai người bọn ta chờ trong tửu quán đến chiều muộn thì chợt tỷ ấy ngồi bật dậy, chạy đi một mạch, còn tính lừa ta trở thành người báo tin cho tỷ trước nữa chứ. Đúng thật là…”
Ta nhìn đệ ấy lại nhìn sang muội muội quần áo xốc xếch, cắt ngắn xẻ tà không đâu ra đâu mà muội ấy hay nói là phong thái riêng của muội ấy, lại nhìn sang Tiểu Lang nhễ nhại mồ môi bên cạnh, chậc lưỡi:
“Bây giờ ta mới hiểu hai người các muội vì sao có thể thân nhau được, trẻ con như vậy. Rảnh như vậy bày trò chọc ta, chi bằng ta để tỷ tỷ dẫn hai người đến thính đường nghe tỷ phu dạy tam tự kinh.”
Thính đường mà ta nói chính là một thư viện nhỏ do tỷ phu tương lai của ta mở, thỉnh thoảng vài buổi tối trong tuần, huynh ấy và các đồng học sẽ thay nhau đến đó dạy học cho bọn trẻ mồ côi ở kinh thành. Sách trong đó cũng rất đa dạng thế loại, cả sách cho trẻ con cũng có.
Tuy huynh ấy là học trò, nhưng cũng không có tư tưởng ràng buột quá nhiều, tư duy thoáng còn có kiến thức về rất nhiều lĩnh vực khác như du ký, nghệ thuật cổ… Thế nên trong lòng ta luôn luôn tin chắc chuyện huynh ấy có tên trên bảng vàng là chuyện sớm muộn.