Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Rate this post

Điều đặn vào mỗi tối cuối tuần, Thiên Tâm sẽ cùng Phan Đức đi vào trấn mua rượu.

Bên trong quán rượu, tại chiếc bàn gỗ được đặt ở nơi ít ai chú ý, Phan Đức ngồi đối diện Thiên Tâm, sắc mặt không mấy vui vẻ.

Ngón tay Phan Đức đặt lên cổ tay Thiên Tâm, hai mắt cụp xuống, cả người bất động như tượng, thập phần nghiêm túc chuẩn bệnh. Thiên Tâm thì hoàn toàn ngược lại, cái đầu cứ lắc lên gật xuống, đảo mắt quan sát từng loại rượu được bày bán trên kệ hàng.

Chẩn bệnh đã xong, Phan Đức thu tay, hỏi Thiên Tâm: “ Thiên Tâm, bộ cậu không muốn sống nữa sao?! Lạm dụng sức mạnh trong thời gian dài có thể khiến cậu đột tử đấy!”

Thiên Tâm đôi môi khép chặt, gương mặt tái nhợt, cả người mất đi vẻ hoạt bát sôi nổi thường ngày, thay vào đó là cảm giác mong manh yếu mềm.

Tặng cho Phan Đức ánh nhìn tán dương, Thiên Tâm nói giảm nói tránh: “ Thầy Đức à, ai mà chẳng muốn sống chứ, chẳng qua là hôm nay vào thành du xuân, nhìn dòng người đông đúc nhộn nhịp cũng khiến tôi hứng khởi, ham vui quá nên vận động hơi nhiều. À phải rồi, thầy có kê cho tôi mấy toa thuốc, tôi dùng cũng sắp hết rồi, phiền thầy làm thêm cho tôi một ít nữa nhé.”

Phan Đức chân thành khuyên nhủ: “ Thiên Tâm, tôi biết cậu trúng độc đã lâu, độc đã hòa vào lục phủ ngũ tạng, khả năng giải độc gần như bằng không. Tôi vẫn đang nghiên cứu thuốc giải độc Mộng Băng, cũng đang nỗ lực tìm cách áp chế độc tố trong người cậu. Cậu ngoài mặt tùy ý vô tư, thực chất lại cố chấp cứng đầu, thuốc giảm đau và thuốc an thần vốn không phải là thứ tốt lành gì, nếu lạm dụng chúng trong thời gian dài sẽ gây hại đến cơ thể cùng tiềm thức. Chẳng lẽ cậu lại muốn biến bản thân trở thành một kẻ khù khờ lú lẩn sao?!”

Phan Đức nói rất đúng, thuốc giảm đau và thuốc an thần vốn chẳng phải đồ tốt. Thiên Tâm gần như đã quên sạch những chuyện nhỏ nhặt mà hắn làm vào mấy ngày trước, tiền cất ở đâu còn chẳng nhớ, mang cần câu lên bờ thì quẳng luôn cả cần câu. Đầu óc lú lẫn nhớ trước quên sau, cơ thể mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, chính bản thân Thiên Tâm còn thấy rõ vấn đề của mình thì làm sao có thể qua mắt được thầy thuốc như Phan Đức.

Thiên Tâm bĩu môi nhăn mày, cái đầu gật lên gật xuống như gà mổ thóc: “ Tôi biết rồi, thầy đừng có nhắc mãi chuyện này nữa. Thầy Đức hành y cứu người, phải giữ tâm thanh tịnh, như vậy mới có thể nâng cao y thuật của bản thân chứ!”

“ Tâm tịnh đến mấy cũng bị cậu chọc tức đến thổ huyết!” Phan Đức lườm Thiên Tâm một cái, đứng dậy rời khỏi quán rượu, dặn dò người, “ Cậu ngồi đây chờ một lát, tôi đi đến tiệm thuốc gần đây mua ít đồ.”

“ Được, thầy đi đi.”

Trời đêm đầy sao, trong quán rượu, Thiên Tâm phất tay áo cầm bình rượu ngon, cả người tựa vào bàn, dòng nước đắng chát chảy vào cổ họng, bao nhiêu nỗi buồn trôi về chốn xa xăm. Bóng hình cô độc lấp ló ẩn hiện sau ánh đèn dầu, một mình hồi tưởng lại quá khứ đã qua, liệu rằng khi hắn trút hơi thở cuối cùng, người ấy có thể tìm được hắn?

Thiên Tâm khẽ thở dài, ngón tay mân mê bình rượu, dấu vết thời gian in đậm trên chân mày, cướp đi tâm hồn non trẻ thanh thuần. Vào cái đêm mưa gió bão bùng ấy, khoảng khắc quyết tuyệt xoay người nhảy xuống vực, hắn đã tự nhủ sẽ không bao giờ quay đầu lại. Hắn từng có gia đình, từng có chốn để quay về, nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ khó vãn hồi. Trong biển người thế gian này, đảo mắt tìm kiếm vẫn chẳng thể tìm thấy cố nhân, thử hỏi, một đời người có được bao nhiêu thời gian để lãng phí vô ích chứ?!

Người cầu lại không có, người có chẳng trân trọng. Lòng người chung quy vẫn là thế!

“ Thiên Tâm, trở về thôi.” Phan Đức đứng bên ngoài quán rượu, đưa mắt nhìn vào nam tử đang uống rượu. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, lời nói thoạt trông đỗi bình thường, truyền đến tai Thiên Tâm lại ẩn chứa tầng tầng ý nghĩa. Thiên Tâm nếm vị đắng trong lòng, đeo lên mặt nạ vô ưu vô lo, lửng thững cầm vài bình rượu bước ra cánh cửa lớn.

“ Ừ. Trở về thôi…”

Vài ngày sau đó, Thiên Tâm hóa thành mèo lười, suốt ngày cứ ngồi ngốc trên ghế bập bênh, nón lá che phủ gương mặt, bàn tay nắm chặt cần câu cá.

Hữu Ý rời khỏi thuyền từ lúc rạng Đông, chẳng qua bao lâu liền hí hửng quay trở về thuyền. Nghe bảo là có đoàn cải lương tổ chức diễn kịch, dòng người đông đúc trong thành cùng di chuyển về hướng nhà hát, ai nấy trên mặt đều tràn ngập hứng khởi, chờ mong buổi biểu diễn sắp sửa bắt đầu. Hữu Ý nắm bắt thông tin rất nhanh, đôi chân thoăn thoắt lên xuống không ngừng, đứng trên bờ vẫy tay hối thúc mấy người trên thuyền: “ Nhanh lên, nhanh lên, vở kịch sắp bắt đầu rồi. Chậm chân thì sẽ không còn chỗ đẹp đâu.”

Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ A Tâm, cậu có đi xem kịch không?”

Thiên Tâm giữ nguyên tư thế, tùy ý trả lời: “ Không đi, mọi người đi đi.”

“ Anh Nghĩa, sao còn đứng đó, xuống thuyền đi chứ!” Hữu Ý lớn tiếng hối thúc người, sau đó lon ton đuổi theo Tấn Tài, Lệ Hoa cùng Phan Đức.

“ Vậy tôi đi nhé.” Nghĩa Hiệp nhìn Thiên Tâm một lúc lâu, xác định người vẫn ổn, mới an tâm rời thuyền.

Con thuyền quay trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại một nam tử nhỏ bé đang cầm cần câu cá, nón lá che phủ hoàn toàn gương mặt, thân ảnh cô độc mang theo chút vương vấn hồng trần.

Chiếc ghế bập bênh đung đưa theo cơn gió mát, Thiên Tâm hỏi người: “ Các hạ dụng tâm lên người tôi, chắc hẳn phải có nguyên do?!”

Không một ai trả lời…

Thiên Tâm nhếch miệng, bầu không khí trên thuyền phút chốc như bị đóng băng. Thiên Tâm bình tĩnh rời khỏi ghế, cầm nón lá trên tay, tiếp tục nói: “ Thay vì cứ mãi trốn tránh, chi bằng gặp nhau một lần, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.”

Không một ai trả lời…

Thiên Tâm quét mắt một lượt khắp con thuyền, kẻ lạ mặt dường như đã hòa thành một với khung cảnh xung quanh, luồng khí tức mỏng manh đến mơ hồ, khó mà nắm rõ chính xác vị trí.

Cũng đúng thôi, mắt dùng để nhìn, tai dùng để nghe, mũi dùng để ngửi. Nếu không thể nhìn rõ sự việc bằng mắt thường, hà cớ gì phải cố chấp bước trên con đường mòn của bản thân?

Thiên Tâm mí mắt khép hờ, tập trung cảm nhận âm thanh từ bốn phương tám hướng, tiếng lá rơi va chạm mặt nước, tiếng gió rít qua ô cửa sổ, tiếng chim kêu bắt mồi, còn có… tiếng hơi thở.

Tinh quang rực rỡ trong mắt, Thiên Tâm nhìn lên nóc thuyền, cười đùa gọi người: “ Các hạ à, trên đó nắng lắm, sao không vào bên trong uống nước trà cùng tôi.”

Thiên Tâm đi vào bên trong nhà thuyền, ngồi vào ghế gỗ, tự tay rót lấy hai ly trà nóng. Bóng hình Thiên Tâm in trên nước trà vàng nhạt, mùi hương trà sen tựa mỹ nhân yêu kiều, vừa thanh thuần tao nhã, vừa diễm lệ kiêu sa.

Tiếng bước chân nặng nè ghì trên ván gỗ, Hắc Cầm đứng trong phòng, bàn tay siết chặt vỏ kiếm, nhất quyết muốn giữ khoảng cách nhất định với Thiên Tâm.

Thiên Tâm nghiêng nhẹ đầu, mỉm cười nhìn bộ dáng cứng rắn khô khốc của kẻ lạ mặt, chọc xoáy một câu: “ Ây cha, nhìn xem kìa, anh phơi nắng lâu quá, đến cả y phục trên người cũng bị mặt trời đốt thành màu đen. Tóc đen, y phục đen, kiếm đen, giày đen, anh khiến tôi liên tưởng đến cục than đen ở trong góc bếp, xấu chết đi được.”

Hắc Kiếm mặt không biến sắt, trực tiếp mở lời: “ Tôi có vài điều muốn hỏi ngài.”

Thiên Tâm khẽ gật đầu, lật ngửa lòng bàn tay hướng về phía Hắc Cầm. Nhận được sự đồng ý từ người, Hắc Cầm trầm giọng, hỏi người như hỏi cung.

“ Ngài tên họ là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu?”

“ Còn anh thì sao. Anh tên họ là gì, bao nhiêu tuổi, hiện tại đang phụng sự cho ai?”

“ Ngài chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“ À, tôi tên là Thiên Tâm, chuẩn bị bước sang tuổi 21, còn quê quán… tôi quên mất rồi.”

“ Thật?”

“ Đương nhiên là thật, anh nhìn tôi xem, gương mặt từ ái, bụng dạ thật thà, tôi nói dối anh để làm gì chứ. Bây giờ đến lượt anh, anh trả lời câu hỏi của tôi đi.”

“ Hắc Cầm, 28 tuổi, không quê quán.”

“ Chủ tử của anh là ai?”

“ …”

“ Được rồi, không nói ra thì thôi, làm gì mà anh căng thẳng thế.”

Thiên Tâm ba hoa lắm lời, Hắc Cầm nghiêm túc lắng nghe, hai thái cực đối lập càng khiến cho bầu không khí trong phòng quỷ dị lạ thường.

Hắc Cầm tập trung thu thập mọi thông tin trong lời nói của Thiên Tâm, nhưng những gì hắn nghe được chỉ xoay quanh cuộc sống sinh hoạt thường ngày, đại loại như rau trong thùng gỗ đã đến lúc thu hoạch, thịt cá sống ở khu vực này rất béo, giá thịt heo trong thành Cổ Phong mắc hơn thành Huỳnh Hoa, đóa hoa mọc vào mùa Xuân tỏa hương thơm hơn mùa Thu,… Gương mặt Hắc Cầm ngày càng đen, sự kiên nhẫn được rèn giũa trong mười mấy năm phút chốc bị san bằng.

Ngồi mãi cũng chán, Thiên Tâm đứng dậy tiến về phía Hắc Cầm, chưa đi được vài bước, lưỡi kiếm sắc bén đã nằm trên cổ, cảm giác lạnh lẽo kích thích từng sợi lông tơ trên người.

Thiên Tâm liếc mắt nhìn lưỡi kiếm, lại đưa mắt nhìn Hắc Cầm, mặt đơ ra, mấp máy môi: “ Có gì thì từ từ nói chuyện, quân tử động khẩu không động thủ.”

“ Ngài không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chủ tử coi trọng ngài, vì ngài có vài nét tương đồng với người mà chủ tử quen biết. Nếu đã như vậy, phiền ngài cùng tôi quay trở về một chuyến.”

“ Nếu tôi không đồng ý theo anh thì sao, chẳng lẽ anh lại muốn cưỡng ép bắt người?!”

“ Nếu ngài không đồng ý, tôi sẽ giết ngài.”

Dứt lời, một dòng máu đỏ nương theo vết thương trên cổ chảy xuống, Thiên Tâm chẳng chút sợ hãi, mắt đối mắt cùng Hắc Cầm: “ Anh Cầm, món quà gặp mặt lần này quá đổi ấn tượng, khiến tôi khó mà thích ứng kịp. Tôi rất tò mò về chủ tử của anh, càng tò mò về người mà chủ tử anh quen biết. Được, tôi đồng ý theo anh trở về.”

Tưởng rằng đã thu phục được Thiên Tâm, Hắc Cầm thu kiếm trở về, cưỡng ép đưa người rời khỏi thuyền. Thiên Tâm dùng khăn tay thấm vết máu trên cổ, trong lòng không khỏi than thở.

‘ Anh tư à, trò chơi trốn tìm giữa em và anh ba, tuyệt không để anh xen vào phá hoại!’

Khoảng khắc nhìn thấy Hắc Cầm, Thiên Tâm liền nhận ra hắn.

Hắc Cầm và Bạch Vĩ vốn là anh em song sinh được cha Thành phân phó hầu cận Hoàng Long, khi ấy bọn hắn đã được 8 tuổi, còn Hoàng Long thì vừa tròn 1 tuổi. Thiên Tâm lúc nhỏ rất thích ôm lấy bắp chân của Hắc Cầm và Bạch Vĩ, bày đủ cách để bắt ép bọn họ chơi đùa cùng hắn. Bình Quốc Sơn Trang lúc đó vẫn còn là chốn yên bình hòa hảo, cha Bình dẫn theo anh cả và anh ba đi thực chiến, cha Thành dẫn theo chị hai đi mua sắm, cha Lâm thì cứ mãi lẽo đẽo theo mẹ, suốt ngày bỏ rơi hắn lăn lóc trong phòng. Đôi lúc hắn sẽ tìm gặp anh tư, nhưng vì thể trạng không tốt, anh tư không thể mãi hùa theo mấy trò chơi vận động mạnh, đành để Hắc Cầm cùng Bạch Vĩ chơi đùa cùng hắn.

Bạch Vĩ là kiểu người vui vẻ hoạt náo, kiến thức uyên thâm, hắn luôn nghĩ ra nhiều trò mới lạ thú vị, còn thường xuyên mang Thiên Tâm lên nóc nhà để ngắm sao.

Hắc Cầm tính tình khô khốc kiệm lời, ra tay quyết đoán tuyệt tình, mỗi lần chơi trò ném bóng, cả người Thiên Tâm đều chỗ đỏ chỗ tím, nhìn thê thảm vô cùng.

Dù gương mặt hai người họ giống nhau, song tính cách vẫn quá đỗi khác biệt.

Tà áo nâng lên, đôi chân nhỏ lướt trên ván gỗ, Thiên Tâm đột nhiên xoay người, khăn tay thấm máu như có linh tính, bay thẳng đến thân ảnh Hắc Cầm đang theo sát sau lưng.

Hắc Cầm bị tập kích bất ngờ, lưỡi kiếm vung về phía trước, nhẹ nhàng cắt khăn tay thành hai mảnh. Thiên Tâm tận dụng cơ hội phóng người lên nóc nhà, dưới chân truyền đến tiếng động, vội vàng lùi về sau vài bước.

Một tiếng vang rung chuyển, âm thanh vật bị vỡ vang lên rung chuyển cả con thuyền, mái nhà làm bằng những tấm ván gỗ dày dặn phút chốc bị nứt ra như mạng nhện, sau đó vỡ vụn tạo thành một cái lỗ lớn. Hắc Cầm bay lên từ cái lỗ đó, lưỡi kiếm rực sáng dưới mặt trời, mang theo hơi thở chết chóc lao thẳng đến thân ảnh Thiên Tâm.

Thiên Tâm chưa từng cảm nhận cái chết đến cận kề như lúc này, hắn đã từng suýt chết trong tay của Quốc Cường vào 5 năm trước, giờ đây đối mặt với thuộc hạ của Hoàng Long, người mà hắn xem là đồng liêu, biểu cảm Thiên Tâm hiện rõ nét mỉa mai…

Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, chẳng lẽ đạo trời buộc hắn phải chết trong tay người nhà?

Đã đến mức này, không ai có thể cứu hắn ngoài chính hắn.

Thiên Tâm nhảy về sau vài cái tránh né sát chiêu của Hắc Cầm, cả hai người phi xuống gian bếp rồi lại lao vào trong nhà thuyền, trong ngoài con thuyền đều bị phá tan tành, khói bụi mịt mù tựa sương phù bay phiêu diêu. Thiên Tâm tay cầm cây sắt dài, cơ thể mềm dẻo uốn lượn, chỉ phòng thủ không tấn công. Hắc Cầm cứng rắn mạnh mẽ, từng đợt vung kiếm va chạm vào cây sắt đến tóe lửa, bức Thiên Tâm lùi về sau vài bước.

“ Việc gì phải bức ép người đến mức này, tôi và anh vốn không quen biết, chẳng lẽ vì chủ tử mà anh lại nhẫn tâm ra tay lạm sát người vô tội sao?”

“ Không cần nhiều lời.”

Lưỡi kiếm chém dọc xuống, mang theo nguồn lực to lớn xé toạc sàn nhà, lộ ra kết cấu bên dưới của con thuyền. Thiên Tâm nhăn mày nhìn vết nứt trên sàn, lại nhìn đồ vật bị hư hỏng đến không thể nhận dạng, đáy lòng đau xót, chỉ thẳng mặt Hắc Cầm quát lớn: “ Hư hết đồ đạt rồi, đền tiền đi.”

Hắc Cầm không trả lời, dưới chân dồn lực, cả người như tên rời khỏi cung, lao thẳng về phía trước. Thiên Tâm không tránh né, chủ động tiến đến đỡ đòn.

Keng! Keng! Keng!

Keng!

Cây sắt dài gì chặt lưỡi kiếm, hai thân ảnh đứng đối đầu nhau, một chín một mười chẳng phân rõ tài sức. Hắc Cầm mặt không biến sắc, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức đẩy về phía trước. Thiên Tâm mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân không ngừng rung rẩy, khuôn mặt trắng bệch tựa đám máy trắng trên trời cao.

Thân mang cực độc, sức lực suy giảm, Thiên Tâm sao có thể trở thành đối thủ của Hắc Cầm.

Xoẹt!

Trước ngực lưu lại vết chém sâu, máu tuôn ra nhuốm đỏ y phục. Thiên Tâm chống cây sắt xuống sàn làm điểm tựa, nụ cười gần như điên dại, thưởng thức tác phẩm xinh đẹp trước ngực mình.

Chẳng để người kịp nghỉ ngơi, lưỡi kiếm nhuốm đỏ máu đưa thẳng đến trái tim Thiên Tâm, một kiếm đoạt mạng. Đôi chân thoăn thoắt đẩy cơ thể không ngừng tiến về phía đầu thuyền, Thiên Tâm nắm tay vung chưởng, chưởng lực mạnh mẽ đẩy cây sắt phóng tới ngực Hắc Cầm.

Cảm nhận nguy hiểm, Hắc Cầm nâng kiếm đỡ đòn đánh bất ngờ, cũng vì thế mà lỡ mất một nhịp, tận mắt nhìn Thiên Tâm lao ra khỏi con thuyền, tủm một cái, hòa vào dòng sông màu ngọc bích.

Màu máu còn phản phất trên mặt nước, nhưng người đã hoàn toàn biến mất.

Hắc Cầm nhìn chằm chằm mặt sông, kiểm tra một hồi lâu, xác nhận không thấy người, mới tiếc nuối thu kiếm, lẳng lặng rời đi.