Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Bên trong thành Huỳnh Hoa.
Vở kịch kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà hát, vô số bông hoa được ném lên sân khấu, tượng trưng cho lời khen mà người dân trong thành dành tặng cho đoàn cải lương.
Trời đứng bóng, bốn người dùng bữa tại một quán cơm nhỏ ven đường, sau đó thưởng trà tại một quán trà ngay cạnh đó.
Buổi chiều, Nghĩa Hiệp trong lòng ôm lấy túi giấy lớn, bên trong là vài cái bánh bao nhân thịt đang tỏa hơi nóng. Hữu Ý nói đùa: “ Anh Tâm đúng là có lộc ăn, ngồi ngốc ở trên thuyền mà vẫn có đồ ngon dâng tận miệng.”
Nghĩa Hiệp đưa tay cốc đầu Hữu Ý, trách cứ: “ Ba hoa linh tinh, dùng đồ của người thì phải trả ơn người. Chúng ta đang ở trên thuyền của người ta, mua một ít đồ thì có gì mà lạ chứ.”
Tấn Tài hùa theo Nghĩa Hiệp: “ Nghĩa Hiệp nói đúng. Đâu như ai kia, giở giở ương ương, suốt ngày chỉ biết bày trò tác quái, chẳng thấy giúp ích được chuyện gì.”
Hữu Ý bị người dẫm đuổi, móng vuốt mèo giương ra múa máy liên hồi, Lệ Hoa cười khúc khích, đành phải tiến ra ôm người kéo đi. Phan Đức nhìn sắc trời, hối thúc mọi người nhanh chóng quay trở về thuyền.
Bịch!
Túi giấy rơi xuống đất, cả bốn người thẩn thờ chứng kiến cảnh tượng hoang tàn trước mặt. Con thuyền như bị xới tung lên, đồ vật bị đập phá, sàn gỗ hư hại nghiêm trọng, mái nhà bị chọc thủng một lỗ to. Nghĩa Hiệp khụy một gối, đưa tay sờ vết chém sâu trên sàn nhà, lại sờ lên vết máu đã khô từ lâu, hắn đưa mắt nhìn Tấn Tài cùng Hữu Ý, như ngầm muốn người giúp hắn xác nhận những gì hắn đang nghĩ.
Tấn Tài nhìn ánh mắt của Nghĩa Hiệp, cắn chặt răng khẽ gật đầu. Trái tim Nghĩa Hiệp thịch một tiếng, nỗi sợ hãi bao trùm lý trí, hắn hốt hoảng tìm kiếm thân ảnh Thiên Tâm trong đống đổ nát.
“ Mọi người đến xem, là khăn tay của Thiên Tâm.” Lệ Hoa cầm lấy mảnh khăn tay dính máu đã bị cắt đôi, mang ra đưa Nghĩa Hiệp.
Phan Đức hỏi: “ Không biết Thiên Tâm hiện giờ thế nào? Có an toàn hay không?”
Tấn Tài là người lý trí nhất, nhanh chóng lên tiếng phân phó: “ Bây giờ thế này. Lệ Hoa, Phan Đức và Hữu Ý sẽ ở lại trên thuyền. Tôi và Nghĩa Hiệp sẽ chia ra tìm kiếm Thiên Tâm, dù tìm được người hay không cũng phải quay về trước giờ Dậu.”
“ Được”. Mọi người đồng ý, chia nhau ra làm việc.
Tại một nơi xa loa lộng lẫy.
Hoa viên rộng lớn được tô điểm bằng vô số bông hoa xinh đẹp kiều diễm, mỗi bông hoa là một sắc thái khác nhau, vừa rực rỡ tỏa sáng, vừa quyến rũ hấp dẫn. Trời chiều, ánh nắng ngả về Tây, mùi hương hoa lan tỏa khắp không gian, lại chẳng thấy ong bướm nào bén mảng lại gần.
Xoẹt!
Lưỡi kéo gấp lại, nhánh cây rơi xuống, chậu hoa nhỏ được cắt tỉa tỉ mỉ mà trở nên gọn gàng hơn. Đôi bàn tay ôm lấy chậu hoa, Hoàng Long si mê ngắm nhìn tác phẩm hoàn mĩ, hướng người đi về phía bàn đá đặt cạnh hòn non bộ.
Hắc Cầm quay trở về, cùi người hành lễ: “ Chủ tử.”
Hoàng Long chăm chú nhìn đóa hoa tím, hỏi Hắc Cầm: “ Thế nào rồi.”
Hắc Cầm trả lời: “ Không bắt được người.”
Hoàng Long im lặng giây lát, cái kéo vụt trên không, đóa hoa tím liền rơi trên mặt bàn: “ Xem ra võ công của anh đã tệ hơn trước. Đã lâu rồi anh chưa đến Tuyệt Sát Động, hay là anh đến đó chơi 5 ngày đi.”
Tuyệt Sát Động, danh xứng với thực, độc trùng sinh sống khắp nơi, người người chém giết để tồn tại. Tuyệt Sát Động được xây dựng nằm sâu trong núi Nghĩa Hoa, để tiến vào cửa động, cần vượt qua khu rừng sương mù chứa vô số cạm bẫy cùng thảm hoa xinh đẹp ẩn trăm loại trùng độc.
Bên trong Tuyệt Sát Động chưa từng một lần đón ánh nắng, môi trường xung quanh ẩm ướt khó chịu, độc trùng di chuyển âm thầm trên vách đá và dưới nước, chỉ cần sơ xuất liền sẽ bị cắn trúng, kết cục cực kỳ thảm. Mối nguy hiểm không chỉ dừng lại ở độc trùng, Tuyệt Sát Động là nơi đào tạo sát thủ, một khi đã tiến vào bên trong, phần nhân tính sẽ không hề tồn tại, thay vào đó là những con thú đội lốt người, sẵn sàng chém giết, thậm chí là ăn thịt lẫn nhau để sống sót.
Hắc Cầm đã từng ở trong đó hơn 1 năm, nước bẩn đã từng uống, thịt người đã từng ăn. Hắn ghét cay ghét đắng Tuyệt Sát Động, đối với hắn, Tuyệt Sát Động là một nơi… cực kỳ bẩn thỉu.
“ Vâng, chủ tử.” Hắc Cầm nhất mực nghe lệnh, lập tức xoay người rời đi.
Bạch Vĩ bước vào trong hoa viên, đúng lúc bắt gặp Hắc Cầm, liền cao giọng chào hỏi: “ Ể?! Cầm, lâu rồi không gặp.”
Hắc Cầm im lặng gật đầu, lướt nhanh qua Bạch Vĩ, một đường thẳng ra ngoài.
Bạch Vĩ mơ hồ cảm giác rằng, trạng thái hôm nay của Hắc Cầm không tốt lắm, hắn quay đầu nhìn bóng lưng đang dần xa, đầu óc xoay chuyển, tinh ý hỏi mồi Hoàng Vũ: “ Chủ tử, thuộc hạ vừa sáng tạo ra một món ăn mới, muốn mời ngài cùng Hắc Cầm dùng thử.”
“ Hắc Cầm có việc cần phải làm, tạm thời sẽ không có mặt ở đây.” Hoàng Vũ đứng dậy, mỉm cười nhìn Bạch Vĩ, “ Đi thôi, đến nhà bếp dùng bữa.”
Khụ khụ…
Trong căn nhà nát nằm dưới gốc cây lớn truyền đến tiếng ho khan, ánh đèn dầu lay lắt soi chiếu một khoảng không gian nhỏ, đủ để nhìn thấy một nam tử đang dùng tay che miệng, cả người rung chuyển lên xuống liên hồi.
Thiên Tâm ngồi trên đống rơm khô, hai chân duỗi thẳng, lưng tựa vào tường đất. Vết thương dài trước ngực đã ngừng chảy máu, màu máu đỏ chói đã được nước sông gột rửa gần hết, chỉ còn lại một màu hồng mờ nhạt loang thành mảng lớn trên bộ y phục xanh rêu ẩm ướt. Mạnh mang vào một bát cháo trắng, cẩn thận đặt trên bàn đá cạnh chỗ Thiên Tâm.
“ Cảm ơn anh Mạnh.”
Thiên Tâm gương mặt trắng bệch, bả vai chùng xuống, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hắn đưa tay cố gắng nắm lấy cái muỗng, cả người nghiêng sang một bên, chật vật đưa cháo vào miệng.
Động tác chậm chạp của Thiên Tâm khiến Mạnh ngứa mắt, hắn ngồi phịch xuống nền đất, cầm lấy bát cháo trắng, giật lấy cái muỗng, đích thân bón cháo cho người.
Thiên Tâm thoáng giật mình, lại bị hành động thô lỗ của Mạnh chọc cười, tên nam tử to lớn này trông thì hung dữ khó gần, nhưng thật ra lại rất tốt bụng.
Cái miệng nhỏ mở ra rồi đóng lại, Thiên Tâm chỉ nhai qua loa rồi nuốt xuống. Cháo trắng Mạnh nấu không hề ngon, nó lỏng và nhạt nhẽo, chỉ đơn giản là gạo nấu cùng với nước, không cho thêm bất cứ gia vị gì. Nếu theo lối sống thường ngày của Thiên Tâm, đừng nói là nếm qua, ngay cả một cái liếc nhìn cũng khiến hắn lười biếng.
Nghĩ lại cũng thấy hay, hai người chỉ gặp nhau đúng 2 lần, và cả 2 lần đều là Mạnh chủ động giúp hắn.
Hắn ngẫm nghĩ… đây có nên gọi duyên số trời định?
Muỗng cháo cuối cùng cũng đã được nuốt xuống, Thiên Tâm xoay mặt, bịt miệng ho vài tiếng, trước ngực liền truyền đến cảm giác đau nhức, vài giọt máu rỉ ra thấm vào phần áo bị chém rách.
Mạnh nhìn vết thương trên người Thiên Tâm, hỏi: “ Bị sao vậy?”
“ À, tôi bị một kẻ lạ mặt tấn công, tôi không biết tên đó là ai, cũng không rõ vì sao hắn muốn hại tôi. May là tôi phước lớn mạng lớn, làm liều nhảy xuống sông trốn thoát.” Thiên Tâm thở dài, vẻ mặt tiếc nuối, “ Tiếc là con thuyền nhỏ của tôi bị hắn phá tan tàn, đồ đạc bị đập hỏng hết, nóc nhà còn bị chọc thủng thành cái giếng trời. Tôi nghèo thế này, y phục mặc trên người còn dùng loại vải rẻ tiền nhất, lấy đâu ra tiền để sửa chữa lại con thuyền nát kia.”
“ Người nhà mày đâu?”
“ Người nhà đều đã mất hết rồi. Tôi cùng con thuyền nhỏ lang thang khắp biển lớn sông dài, nay đây may đó. Tầm gần 1 năm nay, tôi có gặp được một vài bạn hữu, chúng tôi cùng nhau sinh sống trên thuyền, cuộc sống cũng xem như là vui vẻ hưởng lạc.”
“ Bọn nó không bảo vệ được mày sao?”
Thiên Tâm lắc đầu, trả lời: “ Không phải là không bảo vệ được. Sáng nay bọn họ đều rời thuyền để vào thành xem kịch, chỉ có mình tôi ở trên thuyền, vô tình trở thành con mồi của kẻ lạ mặt kia. Chắc hẳn họ đang chạy khắp nơi để tìm tôi, nhưng anh nhìn xem, tình trạng của tôi như thế này, nếu quay trở về thuyền, chắc chắn sẽ khiến họ càng thêm lo lắng.”
Mạnh nghe thấy cũng có lý, không hỏi thêm gì nữa.
Đầu xuân, tiết trời còn se lạnh, căn nhà cũ nát trơ trọi giữa bãi đất trống, tứ hướng đón gió lồng lộng. Thiên Tâm nhìn vết thương trước ngực, lại nhìn Mạnh, gương mặt tỉnh bơ: “ Anh Mạnh, anh đi ra ngoài được không, tôi muốn ở trong này xử lý vết thương.”
Mạnh không hiểu, hỏi ngược lại: “ Nam nhi với nhau, ngại cái gì.”
“ Không phải là việc ngại hay không ngại.” Thiên Tâm vẻ mặt buồn thiu, nhỏ giọng trải lòng, “ Tôi từ nhỏ đã mắc phải căn bệnh lạ, khiến cho khắp người lở loét, xấu xí đến dọa người. Dù bệnh đã được trị khỏi, nhưng làn da bị hủy hoại, tôi cũng vì thế mà ngại thay đồ trước mặt người khác.”
Thiên Tâm cẩn thận vén tà áo, để lộ cánh tay phải ốm tong ốm teo, trên bắp tay phải lưu lại một vết sẹo dài: “ Anh nhìn xem, đây chỉ là một phần trong số đó, khắp người tôi chẳng có chỗ nào là không có sẹo, trông chẳng thuận mắt tý nào. Coi như là anh giữ cho tôi chút thể diện, anh ra ngoài đứng một lát nhé.”
Mạnh nhìn chằm chằm vào vết sẹo dữ tợn hằn rõ trên cánh tay Thiên Tâm, trầm ngâm đôi lát, đứng dậy đi ra ngoài. Thiên Tâm nhìn người, đôi mắt u buồn thoắt đổi thành mắt hồ ly, ý cười thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Thổi tắt ánh đèn, cả căn nhà nhỏ chìm vào bóng tối, Thiên Tâm mượn ánh trăng bên ngoài để cởi y phục trên người. Phần áo nương theo bả vai trượt xuống dưới, để lộ cái yếm nhỏ tối màu trước ngực, Thiên Tâm cởi bỏ áo yếm, cầm lấy lọ thuốc nhỏ, nâng tay rắc bột thuốc lên miệng vết thương. Vết thương phản ứng với bột thuốc, cơn đau đột ngột truyền đến khiến động tác khựng lại, nhưng chỉ vậy thôi, Thiên Tâm bộ dáng thản nhiên, bình tĩnh tiết chế lượng bột thuốc rơi ra ngoài.
Vừa xử lý vết thương, Thiên Tâm vừa nhớ về quá khứ.
Đã lâu rồi hắn chưa bị ai đó truy sát. Hồi đó, độc Mộng Băng xâm nhập vào cơ thể hắn, lần đầu tiên hắn hiểu được câu ‘ Sống không bằng chết’, thú thật là hắn đã vô số lần nghĩ đến cái chết, nhưng cái hộp gỗ nhỏ mà cha hắn để lại đã níu kéo lý trí hắn, buộc hắn phải nỗ lực tồn tại, nỗ lực sống tiếp.
Thiên Tâm… Thiên Hương… Phải rồi, suýt thì hắn quên cả tên gọi trước kia.
Hắn là nữ tử, nhưng vẫn không thể mang thân phận nữ tử để sống với đời.
Độc Mộng Băng không có thuốc giải, độc tố thẩm thấu vào từng tế bào, tra tấn đầy đọa cơ thể hắn. Suốt 5 năm qua, để áp chế độc, để giảm cơn đau xoáy sâu tận xương tủy, mỗi ngày hắn phải uống lấy vài bát thuốc, cho dù đã nỗ lực, nhưng sức người có hạn, hắn cũng sắp đạt đến cực hạn của bản thân rồi.
Mà thôi, sống được ngày nào hay ngày đó, hắn chẳng cầu mong gì hơn.
Thời gian lặng lẽ cuốn trôi quá khứ, Thiên Hương vào 5 năm trước đã chìm sâu vào dòng sông thét gào đầy biến động, đem đến thế gian này một nam tử tên Thiên Tâm, vừa tao nhã toát tục, vừa mạnh mẽ kiên cường.
Thiên Tâm sống đến hôm nay không phải vì báo thù, càng không phải vì muốn khám phá bí mật của chiếc hộp gỗ, mà là vì hắn nhận ra một điều, thế gian này quá đỗi rộng lớn.
Đời người ngắn ngủi, thế gian bao la, làm sao để ngắm nhìn hết cảnh đẹp thiên nhiên, làm sao để chiêm nghiệm hết thú vui trần thế. Thiên Tâm không hoạt náo ồn ào như Thiên Hương, càng không phô trương sức mạnh tuổi trẻ, thay vì đấu tranh cho những điều phiền muộn, chi bằng chìm đắm trong tâm hồn bình yên.
[ Nghiệm thấy đời người thật nhỏ béKhó mà vượt ngưỡng một trăm năm
Tâm sao lưu mãi điều phiền muộn
Lòng đắng mắt nhìn chén rượu tăm. ]