Một tuần cứ thế êm đềm trôi qua,Du Giản Mẫn không còn suy nghĩ đến việc hai chị em nhà họ Chu nữa.Cô nhẹ nhàng mà đón nhận những sự việc đó.
Khả Lam Phi sắp chuyển đến thành phố B nên bọn họ tổ chức buổi dã ngoại.Lần này dự kiến chỉ có nhóm bọn họ mà thôi nhưng phút cuối liền thay đổi.
Du Giản Mẫn tính tình lương thiện lại luôn suy nghĩ cho người khác,cô liền rủ luôn hai chị em Chu Nhược Đan cùng đến.
Từ sáng sớm tài xế riêng nhà Cố Hằng đã đợi hai chị em bọn cô trước cổng.Bên trong Khả Lam Phi mặt mày tươi rói vẫy tay.
Ngồi bên trong khoang xe Cố Hằng liền đưa áo khoác da của mình cho Du Giản Mẫn.
-Lát nữa nắng lắm,cậu dùng này che một chút.
-Cảm ơn cậu.
Vừa hay hôm nay cô mặc set đồ ngắn màu đen,để lộ đôi chân trắng ngần ra bên ngoài.Liền lấy áo khoác của Cố Hằng đặt lên trên đùi.
Bên này Khả Lam Phi nhìn qua một chút,có chút tủi thân rời tầm mắt.Nào ngờ Du Giản Mặc cũng đưa cho cô áo khoác của cậu.
-Chị dùng đi.
-Cảm ơn Tiểu Mặc.
Du Giản Mặc nhún vai rồi chợp mắt nghỉ ngơi,trong đám này chỉ có cậu là tường tận sự tình đầu đuôi như nào.Cái vòng tình yêu luẩn quẩn này,vừa nhìn liền nhức đầu.
Cậu cảm thấy thương cảm cho Khả Lam Phi hơn,thật sự rất hâm mộ tính cách này.Yêu Cố Hằng yêu luôn cả sở thích của anh ấy,không những thế chị ấy còn rất tôn trọng cảm xúc của Cố Hằng.Đúng là một người yêu đến khờ dại mà.
Khu du lịch này thuộc quyền sở hữu của Thẩm gia.Thẩm Lạc Dịch cùng hai chị em nhà họ Chu đến trước,anh đang cùng bảo vệ trao đổi vài câu.
Sau chuyện lần trước Chu Nhược Điềm liền có chút sợ chị gái.Cô nàng không dám làm phật ý của chị,ngược lại càng hiểu chuyện mà ở một bên giúp chị tiến gần Thẩm Lạc Dịch hơn.
Lúc này trông thấy đám người Cố Hằng đi lại,Chu Nhược Điềm liền đưa tấm đệm bằng lông cho Thẩm Lạc Dịch.
-Anh Lạc Dịch,nhờ anh lót tấm đệm này giúp chị gái em với ạ.Bụng em đột nhiên đau quá,em đi giải quyết một lát.
Nói xong cô nàng liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút.Chu Nhược Đan liền xấu hổ nhìn anh,giọng nói có chút đáng thương.
-Em tự làm được,anh đưa cái đó cho em đi.
Thẩm Lạc Dịch nhìn miếng lót đệm ngồi bằng lông rồi lại nhìn cơ thể gầy yếu của Chu Nhược Đan.Cũng không tiện suy nghĩ nhiều đi đến giúp cô đặt tấm đệm.
Nhìn thấy Du Giản Mẫn càng lúc lại gần,Chu Nhược Đan kéo nhẹ khoé môi.Thuận thế đưa tay choàng lấy cổ anh mà ôm lấy,để anh dễ dàng đặt xuống hơn.
Cảnh tượng ôm ấp không một khe hở kia liền thu vào mắt của Du Giản Mẫn.Lồng ngực vô thức co thóp lại.Nói cô không để ý thì là nói dối.Nhưng cô vẫn ép cảm xúc đó xuống,anh không có tình cảm với em ấy chỉ là giúp đỡ một chút mà thôi.
Cố Hằng nhíu mày nhìn hai người trước mắt rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh.Cô buồn 1 thì anh buồn 10,cảm xúc buồn bực không cách nào giải toả thật sự rất khó chịu.Dù rằng trước đó anh đã nghe qua hoàn cảnh của hai chị em nhà họ Chu kia nhưng anh vẫn không thể nào thấm nổi cái tình tiết này.
Vừa lúc anh đứng thẳng lưng thì liền chạm mắt cùng cô.Thẩm Lạc Dịch trong phút chốc ấy có chút đờ đẫn,lần đầu tiên anh cảm nhận Du Giản Mẫn có biểu cảm như thế.
Cô chỉ nhìn anh một chốc liền quay sang nói chuyện cùng Cố Hằng.Tâm tình của anh liền không thoải mãi ra mặt,sải bước chân dài đi đến bên cạnh cô.
Thẩm Lạc Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia,mười ngón tay đan xen lẫn nhau mà dẫn cô đến chỗ bóng râm.
-Ở đây đợi anh,anh lấy nước cho em.
-Dạ.
Chu Nhược Đan không biểu tình gì trên khuôn mặt cả,cô yên tĩnh ngồi đợi em gái của mình.Sau đó hai chị em liền đi đến cạnh bàn thái rau củ.
Bọn họ làm tiệc nướng ngoài trời nên bây giờ mới cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu.Chu Nhược Điềm không được tập trung cho lắm,ánh mắt cô nàng vẫn luôn nhìn về phía Du Giản Mặc.
Chị gái rất giỏi nhìn tâm tư người khác,liền nhỏ giọng nói.
-Em thích cậu ta?
Chu Nhược Điềm từ nhỏ không bao giờ nói dối trước mặt chị.Cho dù nhiều lần nói dối cha mẹ nhưng cô không tài nào qua mắt được chị gái.Cuối cùng gò má liền ửng hồng gật đầu.
Bên tai liền truyền đến giọng nói ngọt ngào của Chu Nhược Đan.
-Cũng được,gia đình họ Du giàu có.Sau này gả qua đó không cần lo vấn đề tiệc bạc.Thoạt nhìn cậu ta có vẻ tốt bụng,em thừa cơ tiếp cận một chút là được.
Nhưng rót vào tai Chu Nhược Điềm lại như những cây kim không ngừng chi chích bên trong.Chu Nhược Điềm tự nhận bản thân không hiền lành lại có vài phần tính toán ích kỉ.Nhưng cô cũng chỉ là thiếu nữ 16 tuổi mà thôi,thứ tình yêu đơn thuần ấy suốt phát từ tâm.Cô chưa từng có suy nghĩ bám lấy Du Giản Mặc vì tiền của hay vì bất cứ điều xấu xa nào.
Chị gái của cô thì ngược lại,tính tình dứt khoác độc đoán,đôi khi lại khiến cô phải sợ hãi.Là hai chị em sinh đôi nhưng ngay cả cô cũng phải e dè.