Trấn Nam khéo léo từ chối những vị khách còn đợi bên ngoài.
Trong lúc cùng nhau dọn dẹp, người nhân viên cùng ấp úng nói: “Tôi muốn xin nghỉ.
Trấn Nam ngạc nhiên hỏi: “Bởi vì em sao?”
“Không phải vấn đề ở cậu đâu, đừng lo lắng, tôi thực ra muốn xin nghỉ việc từ hôm qua, người nhà ở dưới quê giục tôi về.”
“Tôi sẽ gửi tiền lương tháng này.” Trấn Nam bình tĩnh nói tiếp “Nếu anh gấp, có thể về trước.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm”
Trong cửa hàng chỉ còn một người, có chút tẻ nhạt nhưng chẳng thấy người bên trong cô độc tí nào.
Trấn Nam chuyển tiền lương cả tháng cho nhân viên, cộng thêm với tiền thưởng vì hai ngày hôm nay. Xong việc cậu đi vứt rác, trên đường quay về cửa hàng cậu bắt gặp người thanh niên trên người mặc cả bộ suit đen, cặp kính râm càng làm người nọ trở nên nguy hiểm hơn.
Đối phương định nói gì đó liền bị Trấn Nam ra hiệu dừng lại.
Cậu nhận cuộc gọi từ Tô Miên, chất giọng vẫn như ngày nào: “Bó hoa có đẹp không?”
“Xuất sắc luôn, cậu khéo tay mà, tôi đã lường trước được điều đó.” Tô Miên cười lớn, thích thú nói “Tin tức trên mạng không còn đúng chứ?”
“Thật sự biến mất rồi.”
Vào lúc rạng sáng đã mất tích không chút dấu vết, bài viết của bà chủ nhỏ đã chuyển về chế độ riêng tư, Trấn Nam có hỏi trong lúc đến trang trại hoa, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Mạc Thượng Yến chúc cậu buôn may bán đắt, ngoài ra không giải thích thêm.
“Cậu không biết đâu, mấy người làm cùng chỗ tôi đã tụm lại hỏi cách để đặt trước hoa ở chỗ cậu, suýt thì nghẹt thở luôn.” Tô Miên hãnh diện nói.
Trấn Nam biết vì tin tức trên mạng nên mọi người mới kéo đến xem, muốn sở hữu một bó hoa để đăng bài, bọn họ không thực sự muốn mua. Dựa vào tình hình này qua mấy ngày đã chẳng còn ai nhớ đến cậu.
Trấn Nam nhàn nhạt lên tiếng: “Thật mừng khi cả hai đều tìm được công việc”
Tiếng thở dài thườn thượt, cô nói: “Có hơi gò bó, nhưng công việc này là con đường duy nhất rồi.”
“Chị làm gì thế?”
“Giờ mới hỏi?”
“Em phát hiện ra chị không thích lắm.” Trấn Nam ngờ ngợ đáp.
“Phụ hồ chứ gì.”
“Hả?” Cậu có chút ngạc nhiên hỏi “Không phải đúng chứ?”
“Không nói nữa, bận rồi.” Tô Miên gấp gáp ngắt máy.
Người thiếu niên trong dáng vẻ nghiêm túc, chất giọng có chút đặc biệt: “Tôi muốn xin việc.”
Trấn nam bình thản hỏi: “Là chị ấy bảo anh đến.”
Đối phương thành thật gật đầu: “Tôi là Ôn Kha, năm nay vừa tròn hai mươi hai.”
“Khi đó còn nhỏ nhưng em vẫn nhớ ra anh mà.” Trấn Nam chậm rãi nói.
Cậu được chuyển đến cô nhi viện năm mười hai tuổi, vài tháng sau đã được một gia đình nhận nuôi, cậu không theo họ ba mẹ nuôi, cái tên được sử dụng từ lúc sinh ra đến giờ, cậu can đảm đến mức không thể ngờ tới.
Chẳng ai biết Trấn Nam bị bọn người mafia đuổi bắt, cách nửa vòng trái đất mẹ cậu sắp phải đối mặt với cửa tử, nhưng hiện tại quá nguy hiểm để quay về đó, có nhiều người được gửi đến để bảo vệ cậu, cũng là những cái ra đa kiểm soát để cậu không thể quay về quê hương của mình.
Bọn họ đã hứa khi cậu đủ tuổi sẽ đón về, nhưng sinh nhật lần thứ mười tám đã qua rồi. Điều ước ngay lúc đó, rằng bọn họ có thể xuất hiện và dang rộng vòng tay, cậu không yếu đuối đến mức bật khóc ngay trong đêm, nhưng cậu đã nhớ họ rất nhiều.
Ôn Kha mất kha khá thời gian để chuẩn bị giấy tờ và học loại ngôn ngữ của quốc gia này, anh được cử đến để bảo vệ Trấn Nam. Vì tin tức cậu còn sống đang được điều tra, nguy hiểm sớm muộn gì cũng tìm đến.
“Tài chính của tôi không mấy khả quan” Ôn Kha ái ngại nói.
“Em cũng vậy” Trấn Nam suy nghĩ một lát rồi nói “Ở cửa hàng có phòng nghỉ cho nhân viên, nếu như không chê, anh tạm thời cứ ở đó.”
Ôn Kha gật đầu răm rắp.
Cậu đi trước dẫn đường, đến nơi Ôn Kha không có mấy ngạc nhiên, anh kéo vali vào căn phòng nhỏ ở bên trong, không gian tạm chấp nhận được.
Cửa sổ làm bằng kính, kéo rèm liền có thể nhìn được không gian phía sau, chậu cây nhỏ đặt trên bàn làm không khí trở nên dịu mát. Chiếc ghế dài và là cái duy nhất có thể ngả lưng, anh sắp xếp đồ vào tủ gỗ đặt ở góc phòng.
Trang phục thì toàn là màu trắng đen, ngoài ra có đến hai ba cặp kính râm. Trấn Nam không biết Ôn Kha còn có sở thích này, cậu phụ một tay sắp xếp chúng lên kệ.
“Hiện tại đang là mùa hè, anh không thể suốt ngày mặc những thứ này.” Cậu cố ý nhắc nhở.
“Đến khi có tiền tôi sẽ mua thêm.” Ôn Kha nói với dáng vẻ chắc nịch.
Từ lúc vào cửa hàng Ôn Kha vẫn luôn mang kính râm, Trấn Nam có hơi thắc mắc hỏi: “Mắt anh ổn chứ?”
Ôn Kha khựng lại một chút rồi tháo kính răm xuống, bên mắt trái chỉ còn một màu trắng, vết sẹo kéo dài từ chân mày có lẽ là nguyên nhân chính.
“Đáng sợ nhỉ?” Ôn Kha lo lắng hỏi.
“Không đâu”, Trấn Nam nhanh chóng đáp.