Rate this post

Lăng Hải Thành xoay đầu tìm kiếm hình bóng ai đó, chân hắn nhấc lên liền phi thẳng đến chỗ Trấn Nam.

Lông mày hắn nhíu chặt, tạo thành những đường gấp khúc sâu trên trán. Bàn tay nắm chặt đến mức những khớp xương nổi lên, cả cơ thể Lăng Hải Thành rung lên nhè nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì kìm nén cơn tức giận đang âm ỉ.

Hắn kéo kế ngồi xuống bên cạnh Trấn Nam, lạnh lùng mở lời: “Xin chào, tôi là bạn đời của Trấn Nam.”

Ôn Kha ngơ ngác hết nhìn Lăng Hải Thành rồi lại nhìn Trấn Nam, vẻ mặt có chút thất thế, anh nói: “Xin chào, tôi là Ôn Kha, nhân viên vừa được tuyển vào mấy ngày trước.”

Nhân viên mới?

Trấn Nam xoay đầu hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Tôi đói.” Hắn khẽ cau mày.

Từ chỗ công ty đến đây, không phải xa bình thường thôi đâu mà là rất xa. Trấn Nam chẳng hiểu hắn đói hay là đang ngứa chân, lần này nhìn không ra đổi phương muốn gì. (1)

Ôn Kha hằng giọng, có chút ngại: “Tôi còn việc ở cửa hàng”

“Anh không cần đi đâu, bọn em không phải cãi nhau.” Trấn Nam giải thích.

Trên bàn ăn Lăng Hải Thành luôn để ý đến Trấn Nam, cậu ăn những gì mà hắn gấp cho, đến cả Ôn Kha còn thấy ngạc nhiên, cậu tiếp nhận hắn một cách tự nhiên nhất, làm người ta lầm tưởng điều này xảy ra một cách thường xuyên.

Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Ôn Kha, ai sẽ là người nối dõi cho nhà họ Trấn đây? Anh sợ hãi khi nghĩ đến vấn đề đó.

Nhờ Lăng Hải Thành đến mà một bàn đầy ắp thức ăn, hai trong ba bọn họ không muốn lãng phí, từ nãy giờ đều ăn cực kỳ ngon miệng.

Giờ thì nhìn đi, Ôn Kha chẳng nhấc nổi cánh tay huống chi là thưởng thức chúng.

Ôn Kha nhìn bọn họ rồi nói: “Tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước.

Cậu khẽ gật đầu.

Anh ra bên ngoài thanh toán bữa ăn, xong về thẳng cửa hàng, nếu muốn cắt đứt quan hệ giữa Trấn Nam và gia đình tệ bạc kia thì phải hành động ngay bây giờ, cần nộp đơn lên tòa án, kèm theo quyết định nhận nuôi và một số hồ sơ kèm theo. Thủ tục thì không có vấn đề gì, nhưng phải tốn kha khá thời gian.

Đối diện với màn hình laptop lạnh lẽo, Ôn Kha quay số gọi cho ai đó.

Giọng nói ở đầu dây bên kia hiện lên vẻ mệt mỏi, chị ta hỏi: “Trấn Nam có việc gì sao?”

“Thiếu gia vẫn ổn, tôi chỉ muốn xác nhận lại một việc.” Ôn Kha dừng một chút rồi tiếp tục nói “Chị biết cậu ấy đang phải gánh nợ cho gia đình đó không?”

“Biết, nhưng thằng bé nói muốn thử sức mình.” Đầu dây bên kia chậm rãi đáp.

Ôn Kha lập tức hỏi: “Còn việc kết hôn… Với một người đàn ông.”

“Thằng bé nói là chỗ người quen.

Ôn Kha thở phào nhẹ nhõm, anh đã lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng có vẻ như Trấn Nam đã có suy tính riêng cho mình.

Ngón tay trắng nhợt khế lướt trên màn hình, anh nói: “Tôi sẽ làm thủ tục cắt đứt mối quan hệ giữa gia đình đó với Trấn Nam.

“Ừm, rất tốt.”

Ôn Kha tất bậc với đống giấy tờ, anh còn phải ghé qua trang trại hoa chào hỏi bà chủ ở đó một tiếng, bởi vì Trấn Nam dùng bữa xong đã bị con rắn đen tha về hang rồi.

Định vị gửi về cho thấy, cậu đang ở trung tâm thành phố, chính xác là nơi đặt trụ sở chính của tập đoàn Lăng Thị, cũng chính là nơi làm việc của Lăng Hải Thành.

Lăng Hải Thành đi phía trước, một tay nắm chặt Trấn Nam, tay còn lại liên tục gõ tin nhắn trên điện thoại.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa, đa số nhân viên trong công ty đều tìm một gốc để ngủ, hoàn toàn không một bóng người. Người duy nhất phát hiện ra bọn họ tay trong tay chính là bác bảo vệ gác cổng.

Lăng Hải Thành đứng trước thang máy, ngước nhìn con số đang nhảy loạn xạ. “Tôi bảo trợ lý về nhà lấy hàng cho em rồi, thời gian rảnh có thể làm đồ handmade.”

Chợt nhớ lại bộ phim dở tệ ngày hôm qua, Trấn Nam có dự cảm chẳng lành: “Anh không phá tôi chứ?”

Hắn khẳng định: “Tôi có cuộc họp vào đầu giờ chiều, không phá em.”

Trấn Nam ngại ngùng xoa cổ, nghĩ đi nghĩ lại một phần cũng tại bản thân, cậu trước giờ ngủ ít nên mới không thể chống chọi lại bộ phim nhạt nhẽo. Tinh thần đi xuống liền bị những yếu tố bên ngoài tác động.

Ting!

Thang máy mở ra Lăng Hải Thành gấp gáp dẫn người vào trong, lên đến tầng cuối cùng, nơi mà tầm nhìn bao quát cả thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm.

Lối vào văn phòng được dẫn dắt bởi dãy hành lang dài và rộng. Hai bên hành lang, những bức tường được ốp gạch với ga màu lạnh, tạo cảm giác sang trọng và quyền uy. Từng viên gạch sáng bóng tới mức phản chiếu được hình ảnh hai con người đang tay trong tay.

Cánh cửa đóng sầm, Lăng Hải Thành liền cúi xuống, áp đôi môi nóng rực lên má Trấn Nam, cậu bất ngờ cơ thể đơ ra một lúc, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực khi cảm nhận được sự mãnh liệt trong từng cái chạm.

Bất giác, Trấn Nam đưa tay đặt lên ngực Hải Thành, như muốn tạo ra khoảng cách nhỏ giữa họ.