Lăng Hải Thành không để ý đến sự chống cự ấy. Hắn càng siết chặt, giữ lấy Trấn Nam gần hơn, bàn tay hắn lướt qua gáy cậu, kéo mạnh, buộc cậu phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn. Trong đôi mắt ấy, cậu thấy một ngọn lửa đang mạnh mẽ bùng cháy, không thể dập tắt.
“Đừng..” Trấn Nam thở dốc, giọng nói như một lời khẩn cầu yếu ớt, nhưng đôi môi của Lăng Hải Thành đã chặn lại tất cả.
Hắn hôn lên môi cậu, lần này không dịu dàng mà đầy sự chiếm đoạt.
Trấn Nam khẽ rùng mình, tay cậu vẫn đặt lên ngực đối phương, cố đẩy hắn ra, nhưng bàn tay của Lăng Hải Thành đã siết chặt eo cậu, không cho cậu có cơ hội lùi lại.
Hơi thở của cậu gấp gáp hơn, nhịp tim đập loạn trong lồng ngực. Cậu biết mình nên chống cự, nhưng nụ hôn của Lăng Hải Thành quá mãnh liệt, khiến cậu lưỡng lự trong phút chốc.
Trong khi đầu óc cậu còn đang mâu thuẫn, đôi môi Lăng Hải Thành đã khéo léo lấn át, khiến cậu dần dần mất đi sự kiên quyết ban đầu.
Trấn Nam chợt dồn hết sức lực còn lại, quay đầu sang một bên, khiến nụ hôn sâu của Hải Thành chỉ còn là cái chạm nhẹ lên khóe môi.
“Dừng lại… Chúng ta không thể” Cậu nói, giọng nghẹn ngào nhưng đầy quyết liệt.
Lăng Hải Thành nhìn sâu vào mắt cậu, trong lòng hắn lẫn lộn giữa sự thất vọng và bức bối. Nhưng hắn vẫn không buông tay, như thể sợ lùi một bước, Trấn Nam sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn mãi mãi.
Hắn gục đầu lên vai cậu, không dám đối mặt, giọng nói run run: “Khuyên tai là do tên đó tặng, em vẫn nhận.”
Trấn Nam chạm nhẹ vào lưng hắn vỗ về, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Thứ đó quan trọng hơn anh nghĩ
Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói bên còn lại dành cho anh mà, muốn xỏ bây giờ không?”
Hắn im lặng không đáp.
Qua một lúc, Lăng Hải Thành hỏi: “Em thích việc tôi xỏ khuyên cho em không?”
“Đương nhiên là không.” Cậu nhanh chóng đáp.
Nhận được câu trả lời như bản án tử, hắn có dám không?
Trấn Nam muốn chửa cháy nhưng hình như tâm hồn Lăng Hải Thành bị thiêu rui rồi.
Cậu tránh khỏi vòng tay của hắn, khó khăn mở miệng: “Tôi nói hơi khó nghe thì phải.”
Xỏ hai bên rất giống với con gái, cậu không muốn bị người khác nhầm lẫn, cuộc hôn nhân này vốn đã kỳ quặc lắm rồi.
Lăng Hải Thành nhượng bộ một bước nói: “Là do tôi không đúng.”
Trấn Nam rõ ràng không thích Lăng Hải Thành, hắn có cụt tay cụt chân cậu đều cảm thấy nó bình thường, thế mà hắn bày ra vẻ mặt này cậu liền muốn giải thích đủ thứ, cậu phải kìm nén đến mức lúng túng.
“Nếu xỏ cùng bên, tôi thấy dễ chịu hơn.” Trấn Nam chỉ vào vành tai mình “Ở vị trí này, có lẽ hợp mắt.”
“Em không thích, đều vô nghĩa” Hắn giận dỗi nói.
“Thích, đây là vị trí tôi chọn mà” Trấn Nam xoay người đi đến bộ ghế sofa đặt ở giữa phòng, cậu ngồi xuống rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn vừa được gửi đến.
Phương Nguyện hẹn cậu đến một quán ăn, nơi đó nổi tiếng với tệ nạn, tụ tập những thành phần không ra gì. Lời nói của ông ta vào bữa trước, cậu cứ nghĩ đó là đùa giỡn, có mấy khi ông ta giữ lời hứa, lần này làm cậu bất ngờ thật.
Trấn Nam trầm ngâm trả lời Phương Nguyện, cậu đồng ý đến đó vào đêm nay.
“Tối nay tôi dùng bữa bên ngoài.” Cậu ngước nhìn Lăng Hải Thành rồi nói.
Hắn trầm giọng hỏi: “Lại là cùng Ôn Kha.
Cậu lắc đầu nói: “Phương Nguyện.”
Cái tên mà Lăng Hải Thành ghét cay ghét đắng, hắn đọc qua sơ yếu lý lịch mà Hạ Yến cung cấp, cái tên này để lại ấn tượng không nhỏ, kẻ đã khiến Trấn Nam từ bỏ việc học lao đầu vào kiếm tiền.
Cũng chính là người đã nhận nuôi Trấn Nam, hắn không dám động đến là bởi cái lý do ngớ ngẩn này.
Mặc dù không muốn, Lăng Hải Thành vẫn nói: “Từ lúc kết hôn đến giờ chưa đến chào hỏi, tối nay tôi muốn đi cùng em.”
Phương Nguyện thấy người có tiền là cắn chặt không buông, Trấn Nam không muốn hình ảnh của Lăng Hải Thành bị tổn hại, hắn không hợp với nơi đó, Phương Nguyện không xứng nhận được sự tôn kính của người khác.
Trấn Nam lắc đầu, đôi mắt trở nên ảm đạm: “Để lần sau, hôm nay không thích hợp.”
“
“Địa chỉ.” Hắn thở hắt ra một hơi, tiếp tục nói “Tôi sẽ ở gần đó, khi nào dùng bữa xong tôi sẽ đón em về.”
Trấn Nam nhìn vào mắt hắn rồi nói: “Không thích.
Cậu không muốn hắn dính vào chuyện này, một đống rắc rối và hệ lụy, lỡ như Lăng Hải Thành đột ngột xuất hiện, rồi sau này ai biết được Phương Nguyện có tự mò tới trước công ty ăn vạ không?
Lăng Hải Thành liếc nhìn đồng hồ, lòng nặng trĩu nói: “Được, không đến thì không đến.”
Hắn kéo cậu đứng dậy đi đến cánh cửa ở phía sau.
“Ngày sinh của em.” Nói rồi hắn cố ý nhập mật mã cho cậu thấy.
Cánh cửa mở ra một không gian hoàn toàn khác biệt, chiếc giường với kích cỡ đủ hai người ngả lưng, một cái kệ làm bằng gỗ trên đó đặt vài thứ linh tinh, hắn với tay bật đèn rồi đi đến kéo rèm cửa.