Ánh sáng tự nhiên ban đầu được thay bằng bóng đèn âm trần, nhiệt độ được điều chỉnh ở mức thích hợp.
“Chợp mắt một chút đi, khi nào trợ lý đến tôi sẽ gọi em dậy.” Lăng Hải Thành chậm rãi nói.
“Nhờ anh rồi.” Trấn Nam cởi bỏ lớp áo trên người để lộ tấm lưng săn chắc.
Lăng Hải Thành lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác, yết hầu hắn khẽ nhấp nhô.
Cậu như vậy thật khó để hắn tập trung vào công việc, trong lúc ngồi hợp, trong đầu Lăng Hải Thành đều là hình ảnh Trấn Nam cởi đồ, làm ra hành động quyến rũ với gương mặt hững hờ pha nét lạnh lùng, hắn càng nghĩ càng thấy phạm quy.
Hạ Yến ngồi cách đó không xa, chăm chú theo dõi buối họp.
Màn hình lớn bật sáng, chiếu lên các số liệu tài chính và biểu đồ về hiệu suất của các khách sạn trong chuỗi hoạt động.
Báo cáo được trình bày bởi trưởng phòng tài chính, với giọng nói rõ ràng và điềm tĩnh: “Như số liệu trên, doanh thu trong quý vừa qua đã tăng vượt bật, tăng mạnh so với dự đoán. Tỷ lệ lấp đầy phòng được cải thiện so với các quý trước, điều này cho thấy chúng ta đang đi đúng hướng trong việc thu hút khách hàng.”
Các giám đốc khu vực thảo luận sôi nổi, Lăng Hải Thành dần buông bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu, buổi họp đi theo đúng quỹ đạo, một số chiến lược được đề ra, triển khai chương trình đào tạo mới cho nhân viên, nhằm nâng cao chất lượng dịch vụ được giao cho phòng nhân sự.
Không khí buổi họp trở nên nhẹ nhõm khi có được cái gật đầu của Lăng Hải Thành, các giám đốc khu vực ra về trong sự quyết tâm và phấn khởi. Đã khá lâu rồi mới có được cuộc họp thoải mái như vậy, ai nấy đều mừng thầm ở trong lòng.
Bình thường sắc mặt của Lăng Hải Thành như muốn nuốt chửng mọi thứ, hắn đáng sợ đến mức, người thuyết trình lắp ba lắp bấp, người thì lấm tấm mồ hôi chân tay lạnh toát.
Tiếng giày cao gót vang vọng trong không gian, Hạ Yến bước nhanh bên cạnh Lăng Hải Thành: “Những thứ ngài bảo tôi đem đến, tôi đã đặt trong văn phòng rồi ạ.”
“Trước ba giờ nộp bản ghi chép cuộc họp.” Chất giọng không mang theo cảm xúc, hắn nói.
“Vâng ạ.” Cô nhìn vào ghi chú điện thoại, tiếp tục nói “Báo cáo về hoạt động của Hàn Lâm Bạch tôi đã chuẩn bị xong, ngài có muốn xem qua không ạ.”
“Để ở văn phòng tôi.” Hắn cau mày, sự thật thì không để tâm cho lắm.
Lăng Hải Thành đánh thức Trấn Nam như đã hứa, hắn ngồi ở bàn làm việc chăm chú phần mình, cậu ngồi ở ghế sofa tiếp tục công việc đan túi, những thành phẩm được để ngay ngắn bên cạnh.
Những thứ ban đầu Hạ Yến đem đến đều được Trấn Nam dùng hết, cậu đứng dậy thư giãn gân cốt, đi đến gần bức tường làm bằng kính có thể nhìn bao quát thành phố, đôi mắt nhìn ra phía chân trời, thời tiết về chiều còn sót lại vài tia nắng ấm, đám mây lơ lửng tùy gió trời thổi đi.
Trấn Nam hít sâu một hơi, giữa không gian phẳng lặng cậu bỗng cất tiếng: “Tôi đi trước.”
Lăng Hải Thành rời mắt khỏi máy tính, gượng cười nói: “Hạ Yến ở bên ngoài, cứ đưa những chiếc túi thành phẩm cho cô ấy.”
Tia nắng cuối ngày như ngọn đèn dầu cháy leo lắt, nó tắt hẳn đi cũng là lúc bầu trời tối sầm, thời khắc Trấn Nam xoay lưng lại, cứ có cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian, một thứ đè nặng trong lòng, cậu cảm thấy nôn nao, giọng nói của Lăng Hải Thành như ánh sáng dẫn đường chỉ lối ra, một cỗ ấm áp đang dần xâm chiếm.
Ở góc khuất mà Lăng Hải Thành không nhìn thấy được, khóe miệng Trấn Nam cong lên, cậu nở nụ cười nhạt.
Thì ra giọng nói của một người còn có thế là bùa chú mê hoặc đối phương.
Trấn Nam ra bên ngoài liền bắt gặp Hạ Yến đang dọc điện thoại, cô lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh lên tiếng: “Xin chào cậu Trấn, tôi là Hạ Yến.”
Chiếc túi trong suốt lớn đựng những thành phẩm đa sắc, với những mẫu mã hoàn toàn mới được cậu trao tận tay,
Hạ Yến tiếp đón bằng ánh mắt thán phục.
Cô há hốc hỏi: “Đây đều là những thứ cậu đan sao?”
Trấn Nam khẽ gật đầu: “Chị cứ gọi em là Trấn Nam.”
Hạ Yến hào hứng nói: “Tôi muốn đặt một chiếc.”
Đột nhiên nhớ đến một shop lướt trúng tối hôm qua, cô dò hỏi: “Không phải là TN Handmade Store đó chứ?”
Mỗi chiếc túi đều có giá tầm trung, đặc biệt mỗi lần ra sản phẩm mới đều được bán sạch.
Trước đây từng có phú bà đặt một chiếc túi handmade làm từ ngọc trai tự nhiên, báo chí đưa tin rằng rộ, được giới truyền thông chú ý đến một thời gian. Chủ nhân của chiếc túi hãnh diện vô cùng, nhưng có cạy miệng người đó cũng không tiết lộ bí mật vì sao đặt được nó
Nhìn đến những thành phẩm nằm ngay ngắn được bao bọc cẩn thận, Hạ Yến cảm thấy mình chậm một bước rồi.
Trấn Nam không hiểu cô gái trước mắt mới vui đã buồn vì điều gì, cậu điềm đạm nói: “Đúng là tên shop của em, chị thích thì cứ lấy một trong số chúng, em sẽ không lấy tiền.”
“Thế làm sao mà được.” Hạ Yến hạ xuống mười tám tông giọng, sếp tổng ngồi ở bên trong, cô ở bên ngoài ức hiếp vợ nhỏ của hắn, cô chết chắc!