Rate this post

Bọn họ dùng bữa trong một nhà hàng năm sao, nằm trong chuỗi hoạt động của tập đoàn Lăng Thị, vị trí ở trung tâm thành phố nên người lui tới đều là những tầng lớp thượng lưu. Cả hai dùng bữa ở phòng VIP, không gian yên tĩnh, cách bày trí vô cùng thoáng đãng.

Người phụ vụ đưa menu dường như nhận ra Lăng Hải Thành, đối phương luôn cung kính một cách tuyệt đối.

Sau khi phục vụ lên món, một bàn đầy ắp thức ăn, đều là những thứ cậu ăn được.

“Hôm nay tôi sẽ về trễ.” Trấn Nam cất tiếng nói.

Lăng Hải Thành không có nhiều phản ứng, hắn thật ra là đang lo lắng. Ngày hôm qua đột ngột xuất hiện, sau đó là không một lời giải thích, Trấn Nam không hỏi đến là hắn mừng rồi.

Hắn cười nhạt, trong lòng đầy chua xót nói: “Em nhỏ hơn tôi tận sáu tuổi, cách xưng hô, không phải đến lúc sửa lại rồi sao?”

“Anh, chiều nay em về trễ.” Trong lời nói chất chứa bao nhiêu sự điềm tĩnh.

Qua tai Lăng Hải Thành nó lại biến dạng thành thứ âm thanh dụ hoặc, hắn che miệng cười nham hiểm, suýt thì cương lên tại đây.

Lăng Hải Thành chùng xuống một chút nói: “Đều nghe theo em, nhưng đừng để tôi thấy diễn cảnh ngày hôm qua lặp lại thêm lần nào nữa.”

Ngày hôm qua hắn nhận được tin nhắn của Hạ Yến lập tức lái xe như bay đến, chẳng biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. May mắn là trợ lý của hắn nhanh nhạy, nếu không hắn sợ giết hết đám người đó còn chưa hả giận.

Hình ảnh Trấn Nam cởi trần với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu cự, ám ảnh hắn từng giây từng phút, ôm cậu trong vòng tay mà cứ sợ tụt mất, rõ ràng cậu khỏe mạnh sống đến giờ này, kiên cường chống lại cái nghịch cảnh bấy lâu, vậy mà hắn cứ sợ cậu sẽ hoá thành bọt biển hòa cùng với sóng nước.

Sóng càng xa bờ, hắn vĩnh viễn mất đi cậu.

Thời điểm đó Lăng Hải Thành muốn một tay bóp nát cổ Phương Nguyện, nhìn đến chỗ ông ta đôi mắt hắn liền sáng quắt lên, nhưng người đó, hắn không có quyền động đến, quyết định nằm ở chỗ Trấn Nam, chỉ cần cậu lên tiếng, hắn có ở xa cách mấy cũng sẽ tìm bằng được, xé xác ông ta ra thành từng mảnh, sau đó ném cho cá mập ăn.

Trấn Nam chậm rãi ăn phần mình, Lăng Hải Thành ngồi ở phía đối diện ăn thì ít ngồi nhìn cậu thì nhiều.

Cậu khó chịu lên tiếng: “Anh không vừa ý điều gì sao?”

“Em không biết lái ô tô nhỉ?” Hắn đột nhiên hỏi.

Hỏi thừa, cậu trả nợ còn chưa xong điều kiện đâu ra mà học lái ô tô.

Trấn Nam nửa giỡn nửa đùa đáp: “Không biết, nhưng em biết cưỡi ngựa, lái trực thăng.”

Lăng Hải Thành không xem đó là một lời nói đùa, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến lúc Trấn Nam gặp nguy hiểm, tìm đâu ra một con ngựa tốt, một chiếc trực thăng đợi sẵn.

“Moto thì sao?” Hắn nghiêm túc nói “Em và tôi không cùng đường, lái moto nhé!”

Trấn Nam lắc đầu nói: “Tiền phạt còn nhiều hơn tiền mua xe đó, em chưa có bằng lái.”

Lăng Hải Thành gật đầu nói: “Không cần phải lo, tôi mua bằng cho em.”

Trấn Nam thật sự cạn lời với con người này, cậu cũng không tệ đến nỗi phải mua bằng, nhưng cách nhanh nhất thì chỉ có con đường đó thôi.

Trấn Nam rời khỏi bàn ăn đi vào phòng vệ sinh, trốn vào căn phòng ở cuối dãy, cậu liên lạc với một người.

“Tôi nghe đây, cậu vẫn ổn chứ?” Ôn Kha hoài nghi nói tiếp “Tôi nghĩ khả năng của cậu dư sức để đối phó với những tên đó, thi thể của chúng tôi xem qua rồi, những vết thương lớn nhỏ đều không hề giống với cậu ra tay một chút nào.”

Anh dừng một chút rồi hỏi: “Là ai vậy?”

Cậu nhẹ như không đáp: “Lăng Hải Thành.”

Ôn Kha cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói: “Cậu đọ sức với hắn có lẽ thua xa, mong rằng cậu đừng đùa với lửa.”

“Em biết khả năng của mình ở đâu.” Trấn Nam điềm tĩnh đáp.

“Bù lại cậu nhanh nhẹn và có kỹ năng dùng dao kiếm nhưng cũng đừng chủ quan.” Ôn Kha thở dài với dáng vẻ mệt mỏi.

Anh tiếp tục nói: “Thủ tục tôi đã chuẩn bị xong, phiên tòa sẽ diễn ra vào đầu tuần sau.”

“Chiều nay em cần anh làm giúp em một chuyện.” Đôi mắt Trấn Nam thoáng chốc thay đổi, nó trở nên sắc lạnh và có chiều sâu.

“Được, gửi địa chỉ tôi sẽ bắt xe đến đó.” Ôn Kha nhanh chóng đáp.

Trấn Nam ngắt máy, nhấc thân người đứng dậy, tay nắm khóa cửa định rời khỏi nơi này, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc. Chất giọng của Lăng Hải Du vang lên, nó đặc biệt đến mức khó có thể nhầm lẫn.

“Anh không muốn hợp tác với tôi sao?” Hắn ta tỏ vẻ phóng khoáng nói tiếp “Tôi hiểu rõ con người Lăng Hải

Thành hơn là anh đó.”

Hàm Lâm Bạch vẻ mặt không tránh khỏi lo lắng: “Chuyện này… Tôi lấy gì làm tin?”

“Chẳng phải dạo gần đây anh không thể gặp được anh tôi sao?” Lăng Hải Du xùy cười nói tiếp “Buổi tiệc từ thiện của nhà họ Mạc sẽ diễn ra ở khách sạn của chúng tôi, chỉ cần người ngủ cùng Lăng Hải Thành là anh, thì mọi chuyện lại quay về giống như trước đây thôi.”