Hắn ta hạ giọng nói: “Anh ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, anh đã chứng kiến rồi mà.”
Mắt thấy đối phương vẫn còn do dự, Lăng Hải Du lập tức đưa ra một phương án khác: “Như vậy đi, tôi sẽ giúp anh vào phòng làm việc của Lăng Hải Thành, đến mức đó thì anh yên tâm rồi chứ.”
Những gì Hàn Lâm Bạch đòi hỏi từ Lăng Hải Thành khiến cậu ta nhầm tưởng, rằng hắn thật sự yêu chiều và dành tình cảm đặc biệt cho một người, mà người đó chính là cậu ta.
Sau khoảng thời gian rời xa nhau, giữa Lăng Hải Thành và Trấn Nam hoàn toàn không có lấy một chuyển biến, tin tức không đề cập đến, cả việc công khai nhau lên mạng còn không có. Hàn Lâm Bạch càng tin tưởng vài cái giả thuyết Lăng Hải Thành vẫn còn yêu cậu ta.
Hàn Lâm Bạch hoài nghi hỏi: “Cậu sao lại giúp tôi?”
Lăng Hải Du đáp nhẹ như không: “Tôi thích Trấn Nam.”
Trấn Nam nghe thấy đối phương nhắc đến tên mình lập tức chột dạ, điều Lăng Hải Du vừa nói thật sự quá vô lý.
Bọn họ giao tiếp không nhiều, được gọi là bạn bè chứ chưa tính là thân, quá là vô lý.
Hàn Lâm Bạch bậc cười khanh khách: “Nhìn cái cách nói chuyện của hai người tôi đã đoán ra được rồi, tôi đợi tin tốt từ cậu.”
Tiếng bước chân rời đi, để đảm bảo an toàn qua một lúc Trấn Nam mới ra ngoài. Cậu vừa rửa tay vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy câu nói của Lăng Hải Du quá nực cười, cậu chẳng có gì đặc biệt để hết người này đến người kia thích.
Mắt nhìn thấy Trấn Nam trở vào, Lăng Hải Thành gấp gáp lên tiếng: “Thức ăn không hợp sao?”
Cậu bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, nếu xong rồi chúng ta đi thôi.”
“Đến đây.” Hắn đột nhiên gọi cậu.
Trấn Nam khó hiểu chậm rãi bước đến bên hắn, chỉ còn vài bước chân đối phương đột nhiên vương tay kéo cậu về phía hắn.
Lăng Hải Thành để cậu ngồi lên đùi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ hỏi: “Là em bé không ngoan hả?”
Cậu ngại ngùng cuối mặt, xấu hổ đến mức sau gáy đỏ bừng: “Anh… Không nói chuyện với anh nữa.”
Hắn nhẹ nhàng hôn xuống gáy Trấn Nam, mỉm cười nói: “Sao vậy? Không muốn mang thai đứa con của tôi?”
Lời nói của hắn cứ nhẹ nhàng mà bay bỗng bên tai, giống như lời phù phiếm của phù thủy, làm cậu suýt thì tin con trai còn có thể mang thai.
Trấn Nam khó chịu mở miệng: “Anh nói loại ngôn ngữ mà em có thể hiểu đi.”
Hắn thỏa mãn kéo khóe miệng, chẳng hiểu sao cứ thích ức hiếp một thằng nhóc kém tuổi mình.
Lăng Hải Thành chưa thấy Trấn Nam cười bao giờ, nhưng nhìn vào dáng đó cứ toát lên sự dễ thương khó hiểu, chắc hắn bị điên rồi.
Sau buổi ăn trưa cả hai dắt nhau về công ty, cứ tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng như ngày hôm qua. Nào ngờ, Trấn Nam bước một chân vào cửa đã nhìn thấy hàng người ăn bận nghiêm túc, cuối rạp chào bọn họ.
Lăng Hải Thành quét mắt một lượt, lời nói ra như được lập trình sẵn: “Rất có nỗ lực, tôi nhìn thấy được tác phong nghiêm túc từ mọi người, cuối tháng thêm tiền thưởng.”
Hắn nhìn qua chỗ Hạ Yến, giao phó: “Đặt nước cho mọi người.”
Cô nén lại niềm vui sướng, đáp: “Vâng ạ.”
Hai bóng lưng rời đi, đám người như kiến vỡ tổ kéo từ đâu ra không biết, đội hình nghiêm chỉnh nhanh chóng trở nên lộn xộn, bọn họ ngưỡng mộ thay phiên nhau lên tiếng.
“Lăng phu nhân đẹp dữ vậy, trước đây xem được có nửa góc mặt, tôi đã đoán là tuyệt phẩm rồi nhưng không ngờ còn ngoài sức tưởng tượng.”
Hạ Yến tiếp lời: “Mọi người không biết đâu, em ấy hiền lắm, tôi chỉ lo đối phó không nổi mấy con hồ ly bên cạnh
Lăng Tổng.”
“Cái tên Lâm Hàn Bạch gây sóng gió trên mạng, cầu mọi người chú ý đấy à?”
“Trước mắt là vậy.” Cô gật gù đáp.
“Sợ gì, đến một tên thì bẻ cổ một tên.”
“Tên đó vừa nhìn đã thấy ghét, tỏ vẻ yếu đuối diễn thì tệ hơn chữ tệ.”
Tất cả đều hồi tưởng về mảnh ký ức dơ bẩn, khi Hàn Lâm Bạch muốn gặp Lăng Hải Thành mà tìm đến sảnh công ty quậy một trận.
“Nổi da gà, rợn cả người.”
Lăng Hải Thành đem cậu đến công ty hẳn là để nhân viên nhận diện, đến giờ làm việc mỗi người một góc chẳng ai đá động đến ai. Hắn tất bật với đống hợp đồng, gương mặt không mang theo mấy phần cảm xúc, lâu lâu thì cau mày nhìn bảng báo cáo không hợp mắt.
Trấn Nam đan túi xong thì lăn ra ngủ, cuộc sống của cậu chưa bao giờ yên ả như dòng nước trôi, nó luôn có gợn sóng không lớn thì nhỏ, nếu không phải nữa thì chính là con sóng lớn ngoài biển khơi cao hơn đầu người. Mỗi lần ập xuống đều mang những thứ xung quanh cậu trôi dạt ra xa, trước đây mỗi lúc nhắm mắt lại đều lo lắng khi tỉnh dậy sẽ xảy ra chuyện. Ác mộng là do bản thân tạo nên, giấc ngủ chưa bao giờ trọn vẹn.
Kể từ ngày hôm qua, có gì đó đã thay đổi, cậu thấy yên tâm khi bên cạnh hắn, tìm được người có thể dựa dẫm vào.
Một giấc ngủ dài mà không bị khung cảnh trong quá khứ níu chân, chẳng còn những tiếng la hét gầm rú, hình ảnh đau thương dần chìm xuống đáy biển.