Mới đó mà đã sang mùng 4 Tết, dưới sự mở lời của ba anh, ba mẹ cô đã đồng ý cho cô lên nhà anh chơi vài bữa.
Dự tính sẽ đưa cô trở về trước ngày vào học một ngày.
Sau khi tạm biệt ba mẹ xong, chiếc xe hơi cũng dần lăn bánh, chậm rãi chạy trên con đường nhỏ. Hân Vy hơi say xe nên cô lên ngồi ở ghế phụ, ba anh thì ngồi ở phía sau.
Minh Hạo đột nhiên quay sang nhìn cô, giọng nói trầm ấm, nói.
” Có khó chịu trong người thì nói với anh”
Hân Vy khẽ gật đầu như đáp lại, cô không dám nhìn anh, cũn không dám làm gì quá mức bởi vì ở phía sau vẫn có ánh mắt dõi theo hành động của cô và anh. Ba anh chờ lên tiếng.
” Hân Vy à”
Nghe tiếng gọi, cô xoay đầu lại nhìn ba anh.
“Dạ”
” Bác mời con lên nhà chơi là vì ngày mai bác phải sang Nhật Bản một chuyến, tết thế này mà để Minh Hạo ở nhà một mình thì cũng buồn mà kêu nó ở nhà con thì bác cũng ngại, thôi thì nhân dịp con chưa biết nhà bác, lên chơi ở vài hôm tiện bầu bạn với Minh Hạo”
Hân Vy nói.
” Sao bác không để anh Hạo đi cùng ạ?”
” Con không muốn ở nhà bác với nó à?”
Hân Vy vội xua tay lắc đầu.
“Con không phải có ý đó, con thấy để bác đi một mình sẽ buồn lắm ạ”
Ba anh nghe xong thì dường như đã hiểu ý của cô, ông bật cười.
” À, ra là vậy…công ty ở bên đây không thể không có ai quản lí, với lại lần này bác sang bên đó cũng là muốn đi thăm một người bạn già đang nằm viện.”
“Dạ”
Nói xong, Hân Vy khẽ nhìn anh một cái, sau đó liền chỉnh lại trạng thái của mình, cô ngồi lại ngay ngắn, đưa mắt nhìn qua cửa sổ.
Đến tầm xế chiều thì cũng đã đến nơi. Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự rộng lớn, Hân Vy có chút kinh ngạc, trong lòng cô không ngừng cảm thán trước sự xa hoa lộng lẫy của nó. Đợi đến khi chiếc xe đã đỗ vào sân ngay ngắn, Hân Vy mới hoàn hồn mà tháo dây an toàn ra khỏi người.
Minh Hạo đi xuống trước, anh chu đáo mở cửa xe cho cô. Hân Vy cũng nhanh chóng bước ra. Cô ngước nhìn một lượt, căn biệt thự này có thể nói là rộng bằng gấp 3 4 lần diện tích nhà cô cộng với nhà kho và phần sân chạy thẳng đến bờ sông mới sánh bằng.
Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô thì bật cười, anh mở cốp xe cho người giúp việc mang đồ vào trong, còn mình thì ôm lấy bả vai cô, anh nói.
” Chào mừng em đến với nhà của anh”
Hân Vy nhìn anh nói nhỏ.
” Nhà anh rộng quá à”
Minh Hạo bật cười, lấy tay xoa xoa đầu cô, sau đó nắm tay cô, cả hai cùng đi vào trong.
Ba anh tuổi đã cao, đi đường hơi mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi trước. Minh Hạo đưa cô đến một căn phòng bên cạnh phòng mình. Anh cần thận kéo vali của cô vào một góc. Hân Vy thích thú đi dạo một vòng quanh phòng, tiếp đến lại ra ban công ở trong phòng hít thở bầu không khí trong lành. Cô nhắm hai mắt lại, dang hai tay ra tận hưởng làn gió mát thổi qua. Minh Hạo ở phía sau đi đến, đột ngột vòng tay ôm ngang eo cô, đầu anh gục vào cổ của cô.
Hần Vy hơi giật mình, cô nói.
” Anh mệt hả? Hay là anh đi tắm rồi nằm ngủ một giấc đi”
Minh Hạo buông cô ra, anh nhìn cô một cái rồi nói.
“Ừm! Vậy anh về phòng tắm rửa trước, em cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi, khi nào ở dưới bếp dọn cơm anh sẽ gọi em dậy”
” Em biết rồi”
Nói rồi, Minh Hạo liền rời đi. Hân Vy thì vội vuốt ngực mình trần an. Khoảng cách của anh khi nãy thật sự là quá gần, trái tim cô đập nhanh liên hồi như muốn nổ tung. Nhưng rất may cô vẫn còn đủ bình tĩnh để không làm bản thân biểu cảm quá lộ liễu.
Hân Vy trở vào trong, cô lấy quần áo trong vali ra móc vào tủ rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, khoảng hơn 9 giờ tối, nhà bếp đã chuẩn bị cơm xong, ba anh và cô đã ngồi vào bàn từ sớm nhưng anh thì dường như có chút mệt mỗi nên vẫn chưa dậy. Ba anh nói.
” Hân Vy, con lên gọi Minh Hạo xuống đi”
“Dạ”
Hân Vy đứng trước cửa phòng gõ cửa mấy cái.
“Anh Hạo, bác gọi anh xuống dùng cơm”
Gọi mãi nhưng không thấy anh trả lời, Hân Vy miễn cưỡng đành mở cửa đi vào trong. Nhìn thấy người đàn ông vẫn nằm trên giường, anh nằm nghiên người về phía của sổ, nửa khuôn mặt vùi vào gối nằm. Hân Vy nhẹ nhàng bước tới bên giường của anh, khuôn mặt anh tú của anh đến lúc ngủ vẫn không thể dìm nỗi. Hân Vy không kìm được mà đưa tay vén vài sợi tóc dài rũ xuống mi mắt của anh sang một bên. Nhưng rất nhanh, bàn tay của cô chưa kịp rút lại đã bị anh nắm chặt. Cô xấu hổ nhìn anh không chớp mắt, Minh Hạo khẽ cong môi cười, anh giật mạnh cổ tay cô về phía mình. Hân Vy không đứng vững, cả người ngã lên người của anh.
Minh Hạo nhìn cô nói.
“Em tính làm gì trong lúc anh ngủ vậy?”
Hân Vy mặt đối mặt với anh, có chút không thoải mái, cô muốn đứng dậy nhưng bị anh ôm chặt vào người hơn.
“Em muốn gọi anh dậy….cơm đã dọn lên rồi”
” Vậy sao?”
“Đúng vậy” – Hân Vy đỏ mặt nhìn anh.
Minh Hạo không có ý muốn buông cô ra, anh nhìn cô cười cười. Hân Vy cau mày nhìn anh.
” Anh buông em ra đi…anh mà còn vậy nữa là em đi về đó”
Minh Hạo hơi hốt hoảng, vội buông cô ra, anh ngồi dậy, nắm lấy hai tay cô mà nói.
“Anh xin lỗi, em đừng giận… anh chỉ là muốn chọc em một chút thôi”
Hân Vy khẽ mím môi, cô nói.
” Lần này thôi đó nha…anh mau xuống đi, bác đang đợi…em xuống trước'”
Nói rồi cô một mạch chạy thẳng ra bên ngoài.
Sau khi dùng cơm xong, mọi người ai về phòng nấy, đèn trong nhà cũng đã tắt. Hân Vy trần trọc mãi đến gần 1 giờ sáng nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Chắc cô bị lạ chỗ, ngủ không quen. Hân Vy ngồi dậy, cô đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng của anh, nhìn thấy đèn trong phòng anh vẫn sáng, cô suy nghĩ một chút rồi mới dám gõ cửa.
Minh Hạo rất nhanh đã đi đến mở cửa phòng. Nhìn thấy cô, anh có chút bất ngờ.
“Em ngủ không được à?”
Hân Vy khẽ gật đầu.
” Vậy vào đây với anh”
Hân Vy bước vào trong phòng anh, đập vào mắt cô là bàn làm việc của anh vẫn sáng đèn, laptop đang mở, trên bàn còn có rất nhiều tài liệu.
Hân Vy ngồi xuống ghế sopha, cô nhìn anh nói.
” Anh còn làm việc à?”
” Ừm! Lúc chiều anh có ngủ một chút nên giờ chưa buồn ngủ lắm”
” Vậy em có làm phiền anh làm việc không? Hay là em về phòng cũng được…anh cứ làm việc đi đã”
Hân Vy muốn đứng lên nhưng đã bị anh ngăn lại. Minh Hạo ngồi xuống cạnh cô.
“Em cứ ngồi ở đây, không làm phiền gì anh hết…hay là mình xem phim ha”
Hân Vy nhìn anh, cô bật cười nói.
” Cũng được…xem phim Conan đi…em thích xem phim đó”
” ปท!”
Hân Vy ngồi xem chăm chú, vì đây là bộ phim mà cô vô cùng thích, cô hâm mộ tình yêu của Ran và Shinichi. Dù cho Ran có ở bất cứ đâu thì Shinichi vẫn luôn dõi theo và bảo vệ cô, Ran thì vẫn luôn chung thủy và chờ đợi
Shinichi, nhất quyết không thay lòng.
Xem gần xong hai tập phim thì Hân Vy ngủ quên lúc nào không hay, cô tựa đầu vào vai anh. Minh Hạo để cô ngủ say thêm một lúc rồi mới cần thận bế cô lại giường, chu đáo kéo chăn lên người cô.
Minh Hạo bước đi thật nhỏ nhẹ, nằm xuống bên cạnh cô, tay anh nắm chặt tay cô, bình thản nhắm mắt lại mà ngủ.
Ngủ ngon.