Rate this post

Mới đó mà Hân Vy đã trải qua một tuần học đầu tiên, cô cũng đã quyết định chọn tham gia vào câu lạc bộ Văn hóa đọc.

Hằng ngày sau khi học trên lớp, buổi chiều cô sẽ lên thư viện hoặc văn phòng riêng của câu lạc bộ để sinh hoạt.

Hân Vy vừa bước ra văn phòng của câu lạc bộ, cô lịch sự cúi đầu chào nhóm người đi ở phía sau.

“ Chào anh chị em về ạ”

Bọn họ mỉm cười gật đầu đáp lại cô. Hân Vy vừa đi thêm vài bước thì bắt gặp Tạ Thừa Quân đang đứng tựa lưng vào tường. Cô vừa định đi lướt qua nhưng Tạ Thừa Quân đã nhanh hơn một nhịp, cậu bước đến trước mặt cô, mỉm cười nói.

“ Cậu xong việc rồi phải không?”

Hân Vy nói.

“ Cậu đợi tôi sao?”

Tạ Thừa Quân ngại ngùng đưa tay lên sờ ở sau gáy.

“ Đúng vậy, tôi muốn mời cậu đi uống trà sữa”

Hân Vy có chút khó xử, lời còn chưa kịp nói thì đã có một giọng nói quen thuộc vang lên.

“ Hân Vy”

Nghe tiếng gọi, cô vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy anh, cô vui vẻ chạy đến. Minh Hạo nở một nụ cười dịu dàng nhìn cô rồi lại nhìn sang Tạ Thừa Quân đang ngây ngốc đứng đó.

Hân Vy chợt nhận ra điều gì đó, cô kéo cánh tay anh cùng đi đến chỗ Tạ Thừa Quân đang đứng.

“ Giới thiệu với cậu, đây là Minh Hạo, bạn trai của tôi….còn đây là lớp trưởng Tạ Thừa Quân”

Minh Hạo lịch sự đưa tay ra phía trước, Tạ Thừa Quân nhìn sang Hân Vy rồi cũng chịu bắt tay với anh.

Hân Vy lại nói thêm.

“ Xin lỗi cậu, hôm nay mình có hẹn với anh ấy…hẹn cậu hôm khác nhé”

Tạ Thừa Quân biết không thể nói thêm được nữa nên đành ngậm ngùi tiếc nuối rời đi.

Ở trên xe, Minh Hạo có chút khó chịu, anh cọc cằn, tay nắm chặt cái vô lăng. Hân Vy không hiểu vì sao anh lại như thế nên có chút tò mò hỏi.

“ Anh có mệt à?”

Minh Hạo nhìn sang cô, nhìn thấy vẻ mặt xinh xắn đáng yêu với đôi mắt long lanh của cô, anh khẽ nuốt nước bọt, hắn giọng nói.

“ Anh không mệt”

Hân Vy lại khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn gần gương mặt của anh hơn.

“ Anh…ghen hả?”

Minh Hạo hắn giọng nhìn sang cô, anh nghiêm túc nói.

“ Em thấy cậu ta tiếp cận em là vì cái gì?”

Hân Vy nói.

“ Nhưng cậu ấy biết em có bạn trai là anh rồi…em nghĩ cậu ấy chỉ muốn kết bạn thêm thôi… nên không nghĩ nhiều”

Minh Hạo thở dài nói.

“ Không có một thằng con trai nào tiếp cận con gái mà không có lý do cả…nếu cậu ta muốn kết bạn thì sao không hẹn thêm nhiều người khác nữa, mà lại hẹn riêng em, còn chờ em sinh hoạt ở câu lạc bộ”

Hân Vy nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Cô mím môi nhìn anh nói.

“ Em xin lỗi, sau này em sẽ chú ý hơn”

Minh Hạo đưa tay lên xoa đầu cô rồi cười nói.

“ Không cần phải xin lỗi, em còn nhỏ nên chưa hiểu hết thôi”

Hân Vy ngây thơ nói.

“ Ý là anh già dặn hơn nên anh hiểu hết phải không?”

Minh Hạo: “.”

Hân Vy xấu hổ vội đưa tay lên che miệng, cô cười nói.

“ Em không có ý đó, ý là anh trưởng thành hơn em một chút xíu xiu thôi”

Minh Hạo không nói, anh nắm lấy bàn tay của cô rồi đặt lên đùi mình.

Chiếc xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, nằm trong khu trung tâm thành phố. Hân Vy bước xuống xe, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với anh.

“ Đi ăn một bữa cơm thôi mà…anh đâu cần đưa em đến nơi sang trọng như vậy”

Minh Hạo hành động như một thói quen, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hơi cúi thấp người ngang tầm mắt của cô rồi nói.

“ Anh quên nói với em hôm nay còn có bạn của anh”

Trái với sự tưởng tượng của anh, anh nghĩ cô sẽ tức giận hay lo lắng trách móc anh thì Hân Vy lại bày tỏ thái độ rất vui vẻ, cô háo hức nói.

“ Cũng lâu rồi em chưa gặp các anh chị”

Minh Hạo rất hài lòng, anh nắm chặt tay cô cùng sánh bước vào trong.

Ở phòng VIP, Nghĩa với Hàn Tuyết vừa đến, Minh và Huỳnh Hoa thì đã đến từ sớm, Ánh Ngọc thì có việc bận đột xuất phải đi lấy bản tin ở ngoại ô thành phố nên không về kịp. Minh Hạo và cô vừa mở cửa bước vào thì đã thu hút mọi ánh nhìn. Hân Vy lịch sự, cô cúi đầu chào mọi người.

“ Em chào các anh chị ạ”

Bốn người họ cũng nhìn cô, mỉm cười gật đầu đáp lại. Anh và cô ngồi xuống cạnh nhau. Nghĩa chợt lên tiếng.

“ Cậu tới trễ phạt 1 ly”

Vừa nói Nghĩa vừa mang ly rượu vang đỏ đến trước mặt anh, Minh Hạo giơ một bàn tay lên từ chối.

“ Để khi khác, chút nữa còn lái xe đưa em ấy về”

Nghĩa lắc đầu thở dài.

“ Ok…tạm tha cho cậu lần này”

Hàn Tuyết ngồi đối diện cô, vui vẻ hỏi thăm.

“ Nếu Minh Hạo không nói thì tụi chị cũng không biết em đã nhập học rồi”

Huỳnh Hoa ngồi cạnh cô cũng nói.

“ Em không nói sớm để anh chị dẫn em đi chơi”

Hân Vy có chút ngại ngùng đáp.

“ Em mới nhập học được một tuần thôi ạ…do có nhiều thủ tục với đăng kí kí túc xá, câu lạc bộ, mua giáo trình các thứ nên em chưa nói với anh chị”

Minh cũng góp lời.

“ Có khó khăn gì cứ nói với anh, bạn của anh là giảng viên của trường em đó”

Hân Vy cảm kích nhìn Minh đáp.

“ Em cảm ơn anh ạ”

Minh Hạo chợt lên tiếng.

“ Dùng bữa đi”

Sau khi dùng cơm xong, mọi người ai về nhà nấy, chỉ có Minh Hạo và cô thì không vội. Anh lái xe đưa cô ra chổ công viên trung tâm thành phố để hóng gió. Mới hơn tám giờ nhưng trời đã lạnh hơn rất nhiều. Một cơn gió thổi qua khiến Hân Vy rùng mình, cô xoa xoa hai cánh tay mình để giữ ấm. Minh Hạo nhìn thấy vội cởi áo vest của mình khoác lên cho cô.

“ Ngồi xuống đây đi”

Cả hai cùng ngồi xuống, cô ân cần hỏi.

“ Anh lạnh không?”

Minh Hạo lắc đầu, anh nói.

“ Sao lại muốn đi hóng gió”

Hân Vy không ngần ngại mà trả lời.

“ Em muốn ở bên cạnh anh thêm một chút nữa”

Minh Hạo không giấu được niềm vui, khóe môi anh cong lên.

“ Vậy à?”

“ Ừm”

Anh đưa tay ra phía sau lưng cô rồi ôm cô tựa đầu vào vai mình. Cô thoải mái gục đầu trên vai anh, bàn tay nhỏ của cô lại chăm chú nghịch cúc áo sơ mi của anh, cô nhỏ giọng nói.

“ Anh có nghĩ em yêu sớm không?”

“ Sao em lại nghĩ vậy?”

“ Em thấy em đang yêu sớm, bằng tuổi em nhưng vẫn còn nhiều bạn vẫn giữ tình bạn trong sáng, còn em thì đã yêu đương…em thấy bản thân em như một đứa trẻ hư vậy”

Minh Hạo nghe xong thì bật cười.

“ Ai nói em yêu sớm sẽ hư? Quan trọng tình cảm yêu đương của em có trong sáng hay không? Có rất nhiều người vừa yêu nhau nhưng cũng vừa cố gắng cùng nhau, đó gọi là người bạn đồng hành. Tình yêu không phân biệt tuổi tác, vả lại em với anh là tình cảm thuần khiết trong sáng thì sao lại phải sợ.”

Hân Vy gật gù suy nghĩ rồi lại nói.

“ Vậy anh có nghĩ em là đĩa đeo chân hạc không? Anh vừa giàu có lại còn đẹp trai nữa, con gái muốn theo anh cũng không thiếu, còn em…”

Minh Hạo buông tay khỏi vai cô, anh xoay người về phía cô, sau đó đưa hai tay lên áp lên mặt cô, anh nghiêm giọng nói.

“ Đó là do em nghĩ, người anh yêu là em, là chính con người của em, đĩa đeo chân hạc là anh mới đúng, anh già rồi nhưng vẫn muốn đeo bám theo em, nói đúng hơn là trâu già gặm cỏ non”

Nghe đến năm từ “trâu già gặm cỏ non”, Hân Vy liền bật cười thành tiếng.

“ Em không nghĩ anh sẽ nói như vậy đó”

Minh Hạo cũng cười theo cô.

“ Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, anh là của em rồi, anh không chạy mất đâu, em đừng lo”

Hân Vy tỏ ý kinh ngạc nhìn anh.

“ Thật sao?”

Minh Hạo kiên quyết gật đầu.

“ Chắc chắn, nếu em không tin thì anh với em đi đăng kí kết hôn ngay bây giờ luôn cũng được, anh rất sẵn lòng”

Hân Vy vội xua tay.

“ Thôi, em tin rồi”