Kết thúc buổi học ca sáng, Hân Vy và Khánh Huyền đi xuống căn tin để ăn trưa. Cả hai nhanh chóng xếp hàng lấy thức ăn rồi chọn cho mình một bàn trống để ngồi. Đúng lúc, Tạ Thừa Quân và Tuấn Phong cũng ngồi ăn ở cách đó không xa, nhìn thấy hai người, cả hai đã đi đến và ngõ ý ngồi cùng.
Tuấn Phong vừa ngồi xuống đã đặt ánh mắt lên người Khánh Huyền chăm chú khiến cô nàng có chút khó chịu. Khánh Huyền chau mày nói.
“ Mặt tôi dính bẩn à?”
Tuấn Phong ngại ngùng lắc đầu.
“ Không có”
Tạ Thừa Quân lại nói.
“ Chiều nay hai cậu có kế hoạch gì không?”
Hân Vy nhìn sang Khánh Huyền rồi mới trả lời.
“ Tụi mình tính chiều nay làm bài tập thầy giao lúc sáng”
Tạ Thừa Quân vội nói.
“ Vậy làm chung đi, nhiều người làm cùng sẽ nhanh hơn”
Hân Vy chưa vội trả lời, cô quay sang nhìn Khánh Huyền như muốn hỏi ý. Khánh Huyền cũng hiểu ý, cô nàng gật đầu nhìn Hân Vy.
“ Vậy ăn xong tụi mình lên phòng tự học nha” – Hân Vy nói.
“ Ừm” – Tạ Thừa Quân vui vẻ đáp.
Ở phía trước giảng đường khu A, Như Ngọc với vẻ mặt cáu gắt nhìn nam sinh trước mặt.
“ Cậu lúc nào cũng vậy? Làm tôi chán đến phát ngán”
Nam sinh đang đứng trước mặt Như Ngọc không ai khác chính là bạn trai mà cô ta vẫn thường hay nhắc đến. Cậu ta tên Trần Khánh, sinh viên năm nhất khoa Kinh Tế.
Trần Khánh cầm lấy bàn tay của Như Ngọc ra sức năn nỉ.
“ Để vài ngày nữa mình mượn được tiền rồi sẽ đưa cho cậu, đừng giận mình nữa nha”
Như Ngọc lúc này mới thu lại vẻ mặt cau có, cô ta nhỏ giọng nói như thể uất ức, kể lể.
“ Bạn cùng phòng của tôi có bạn trai toàn là người giàu có, còn tôi thì…tôi cũng xấu hổ lắm chứ, nhiều lúc tôi cũng muốn giới thiệu bọn họ với cậu…nhưng mà nhìn cậu kìa…hơi zzz”
Trần Khánh ra sức lấy lòng Như Ngọc.
“ Mình biết rồi, mình đang cố gắng đây, cậu gán đợi mình nhé”
Như Ngọc nhìn thấy người đi đường đang nhìn hai người nên cũng không muốn gây thêm sự chú ý mà nói.
“ Thôi được rồi, mình tin cậu thêm lần này nữa thôi đó…với lại mình cần tiền là có lý do chính đáng, ba mẹ mình kẹt tiền nên mới kêu mình chuyển tiền”
Trần Khánh nắm lấy bàn tay Như Ngọc vui vẻ nói.
“ Mình biết mà”
Đang nói chuyện thì Như Ngọc nhìn thấy nhóm Hân Vy, Khánh Huyền đi cùng Tạ Thừa Quân và Tuấn Phong đang đứng ở trước cửa căn tin nhìn mình. Như Ngọc chột dạ, vội tạm biệt Trần Khánh rồi rời đi.
Ở phía bên này, Tuấn Phong vội nói.
“ Đó không phải là Trần Khánh sao? Cậu ta có bạn gái rồi à?”
Khánh Huyền quay sang nhìn Tuấn Phong, nghi hoặc hỏi.
“ Cậu biết cậu ta à?”
Tuấn Phong được Khánh Huyền bắt chuyện nên rất vui vẻ mà trả lời.
“ Cậu ấy là Trần Khánh, sinh viên năm nhất khoa Kinh tế và cũng là bạn cùng phòng kí túc xá với bọn tôi”
Hân Vy nói.
“ Hình như khi nãy Như Ngọc nhìn thấy tụi mình thì liền rời đi”
Khánh Huyền gật gù nói.
“ Mình cũng thấy, cậu ấy có bạn trai đâu phải chúng ta không biết, giấu diếm làm gì chứ”
Tạ Thừa Quân đứng bên cạnh cũng tiếp lời.
“ Có thể là do cậu ấy ngại cũng nên”
Nói chuyện được một lúc thì cả nhóm cùng lên phòng tự học để làm bài tập nhóm.
Như Ngọc sau khi trở về phòng kí túc xá thì liền gọi điện thoại cho ai đó.
“ Tuần sau con còn phải đóng tiền sinh hoạt đầu khóa nữa, ba mẹ gửi thêm tiền cho con đi, con hết tiền rồi”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói vang lên có chút lo lắng.
“ Mẹ mới gửi tiền cho con hồi tuần rồi mà”
Như Ngọc cao giọng nói.
“ Mẹ nghĩ bao nhiêu đó mà đủ à? Cuộc sống trên thành phố chứ không phải như ở quê… nói chung là tuần sau mẹ có gửi tiền lên cho con không?”
“ Thôi được rồi, để mẹ nói với cha mượn đỡ hàng xóm”
“ Thôi con đi học tiếp đây” – Như Ngọc tắt máy một cách nhanh chóng, sau đó liền leo lên giường nằm.
Chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên ting…ting, Như Ngọc vội cầm điện thoại lên xem, gương mặt hớn hở, ngón tay không ngừng gõ trên màn hình.
[Chốt kèo tối nay]…
Một tháng sau.
Buổi tối, sau khi đi ăn ở căn tin, Hân Vy, Khánh Huyền và Kim Mai vừa đi vừa nói. Lúc Khánh Huyền mở cửa phòng định bước vào thì đúng lúc Như Ngọc từ trong phòng bước ra. Hân Vy nhìn cô ta một lượt từ đầu đến chân, áo ống màu trắng, chân váy jean ngắn ngang giữa đùi, khoác thêm trên người là áo khoác jean lửng.
“ Tối rồi cậu còn đi đâu vậy?”
Như Ngọc nói.
“ Mình có hẹn với bạn, tối nay mình sẽ không về, các cậu cứ ngủ đi đừng đợi mình”
Kim Mai đứng đó, cô giơ bọc nilong nhỏ trong tay lên rồi nói.
“ Tụi mình mới mua một ít đồ ăn vặt cho cậu nè”
Như Ngọc có chút vội nên nói.
“ Thôi các cậu ăn đi, mình đi trước nha, mai gặp, bái bai”
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Hân Vy lo lắng nói.
“ Đi cẩn thận nha”
Như Ngọc không đáp mà chỉ giơ tay biểu thị chữ OK rồi chạy nhanh ra ngoài. Khánh Huyền bước vào phòng theo sau là cô và Kim Mai.
“ Mình thấy Như Ngọc dạo này hay đi chơi vào ban đêm lắm, có mấy hôm mình đọc truyện tới 1 2 giờ sáng mà cậu ấy vẫn chưa về” – Kim Mai vừa nói vừa đặt bọc đồ ăn vặt lên bàn học.
Khánh Huyền như chợt nhớ ra một chuyện.
“ Hình như cậu ấy không phải hẹn với bạn trai, mình nhớ Tuấn Phong nói, bạn trai của Như Ngọc đang đi làm thêm part time tối ở quán bar gần trường mình, có thể nói xác suất hai người họ hẹn nhau là rất thấp, Trần Khánh cũng không thể nghỉ việc nhiều ngày như vậy, vả lại 1 tháng 30 ngày, cậu ấy đi chơi đêm cũng ít nhất 25 ngày rồi”
Hân Vy có chút lo lắng cô nói.
“ Con gái đi vào ban đêm rất nguy hiểm, mình lo cho cậu ấy quá”
Khánh Huyền đi đến ôm lấy hai ba vai của cô rồi nói.
“ Cậu ta đi chơi còn không lo, cậu lo làm gì cho mệt…ăn bim bim đi, mình có mua loại mới ra đó”
Hân Vy gật đầu, vui vẻ đi đến chổ Kim Mai, cả ba cùng ngồi ăn, cùng nói chuyện đến tối.