Về quê chưa được bao lâu thì cô lại trở lên trường tiếp tục việc học. Nhưng thời gian thì quả là nhanh, mới đó mà đã sang tháng 12. Mùa đông cũng dần đến sớm hơn, trời bắt đầu có gió rét từ hướng Bắc thổi vào từng đợt.
Sau khi kết thúc ca học buổi sáng, Hân Vy nhận được tin nhắn từ Huỳnh Hoa với nội dung:
( Chào em, nhân dịp ngày X, chị và anh Minh sẽ tổ chức đám cưới tại nhà hàng A lúc 19h, rất mong sự có mặt của em trong ngày trọng đại của anh chị. Thiệp của em chị đã nhờ anh Minh gửi ở chổ Minh Hạo rồi nhé. Thần gửi! ]
Hân Vy cũng không quá bất ngờ với tin tức này. Bởi lúc đầu, Huỳnh Hoa kiên quyết đợi đến 3 năm sau, sau khi cô giải quyết chuyện của gia đình xong thì mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng không may, sức khỏe của ba cô ngày một yếu đi, nguyện vọng cuối cùng mà ông muốn làm đó là đích thân dẫn cô vào lễ đường, trao tay cô cho chú rễ, nhìn thấy cô được hạnh phúc. Huỳnh Hoa vốn thương ba, với lại cộng thêm tình cảm chân thành của Minh dành cho mình, cô không chần chừ mà đồng ý kết hôn với anh. Đó cũng coi như là cô hoàn thành tâm nguyện cuối đời của ba cô và cũng là câu trả lời tốt nhất mà cô muốn cảm ơn tình cảm của Minh dành cho cô.
Nhìn dòng tin nhắn trước mặt, Hân Vy không khỏi ngưỡng mộ, cô vui vẻ nhắn gửi câu hồi âm lại cho Huỳnh Hoa.
( Em sẽ đến ạ )
Rồi ngày ấy cuối cùng đến, Hân Vy được Minh Hạo lái xe đưa đến nơi tổ chức lễ cưới. Đó là một buổi tiệc được tổ chức bên bờ biển, khung cảnh đầy lãng mạn với ngập tràn hoa tươi từ cổng dẫn đến sân khấu.
Hân Vy nhìn ngắm một hồi rồi cảm thán.
” Đẹp quá đi”
Minh Hạo đứng cạnh cô, anh dùng ánh mắt dịu dàng và nuông chiều nhìn cô, khóe môi bất giác cũng cong lên.
Anh đưa tay ôm ngang eo cô, sau đó cuối thấp người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô một cái.
” Nhanh ra trường nhé, anh đợi”
Hân Vy có chút ngại ngùng, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn anh.
Bống từ phía sau đã nghe thấy tiếng van xin đầy vẻ khổ sở của Nghĩa vang lên. Hân Vy và anh không thể không chú ý mà xoay người lại nhìn.
Hàn Tuyết vừa đi vừa nắm lấy một bên tai của Nghĩa, gương mặt bình thản như chưa có chuyện gì mà đi đến chổ hai người họ. Nghĩa nhìn thấy anh liền kêu lên.
“Hạo…Minh Hạo cứu”
Minh Hạo nhếch khóe môi lên cười, thở dài nói với Hàn Tuyết.
” Cậu tha cho cậu ấy đi”
Hàn Tuyết nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình nên cô cũng vội buông tai Nghĩa ra. Cậu ta sau đó liền lấy tay mình xoa xoa bên tai bị Hàn Tuyết nắm. Hàn Tuyết tức giận hừng hực nói.
” Cậu có biết cậu ta lúc nãy nhìn theo cô gái kia mà muốn chảy cả nước dãi không?”
Minh Hạo đưa mắt sang nhìn Nghĩa, cậu ta nuốt nước bọt rồi giải thích.
” Đâu có…” – Nghĩa định chối cải thì liền nhận được ánh mắt như dao găm của Hàn Tuyết. Nghĩa nhỏ giọng nói –
“Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa nha, anh hứa đố”
Hàn Tuyết hừ lạnh, không đáp lại. Hần Vy thấy vậy nền cũng góp lời.
“Anh Nghĩa đào hoa quá nên chị Hàn Tuyết mới như vậy”
Hàn Tuyết đang nhìn sang chổ khác, nghe cô nói thì liền nhìn sang cô.
“Đúng, đúng…đến Hân Vy còn biết anh đào hoa thì anh tự hiểu rồi đó”
Nghĩa nhìn Hân Vy một cái rồi liền nắm lấy bàn tay của Hàn Tuyết, ra sức năn nỉ.
“Em đừng giận nữa, mắt anh nhìn vậy thôi chứ trong tim anh chỉ có mình em thôi” – Nghĩa nói xong thì quay sang nhìn Hân Vy -” Còn em nữa, em còn nhỏ lắm chưa biết chuyện của anh chị đâu”
Hân Vy mím môi nói.
“Nhưng em đã 19 tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa…vả lại, chị Hàn Tuyết vì yêu anh nên mới ghen tuông đến như vậy, chứ không thì chị ấy đã không thèm để ý anh nhìn cô gái khác”
Nghĩa nghe cô nói xong thì thấy cũng có lý, cậu ta nở một nụ cười hài lòng nhìn sang Hàn Tuyết.
“Ra là vậy, coi như lời khi nãy anh nói sai đi, xin lỗi em nha Hân Vy”
Hần Vy chỉ cười nhìn hai người họ. Hàn Tuyết bị nói trúng tim đen vội lẩy có sang chuyện khác.
“Ai nói thích cậu chứ, tôi chỉ sợ cậu làm khổ cô gái khác mà thôi”
Buổi tiệc được bắt đầu với màn chào của MC và tiếp đến là lời gửi gắm của hai bên thông gia đầy xúc động. Giây phút Minh đứng trên sân khấu, trái tim không ngừng đập nhanh hơn, có chút hồi hợp và căng thẳng, anh luôn hướng ánh mắt về phía cổng cưới ở phía xa. Ngay chính thời khắc nhìn thấy Huỳnh Hoa trong bộ váy cưới, sánh bước bên ba của cô, Minh như lỡ mất một nhịp, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi cô.
Nhìn thấy người con gái anh yêu suốt mấy năm qua nay đã trở thành vợ của mình, Minh không khỏi xúc động, anh nằm lấy bàn tay cô từ ba cô, cẩn thận nghe ba cô căn dặn. Huỳnh Hoa thấy anh khóc cũng không kìm được, cô nở một nụ cười dịu dàng nhìn anh, rồi giúp anh lau đi nước mắt còn đọng lại khóe mắt.
Đến khi có hiệu lệnh từ MC, nhẫn cưới được trao tay, Minh cười tươi như chưa từng được hạnh phúc như thế, anh hét lớn về phía khách mời đang tham dự.
” Tôi có vợ rồi”
Huỳnh Hoa nhìn thấy hành động của anh mà bật cười hạnh phúc, chính ngay giây phút này, cô thật sự cảm nhận được hạnh phúc của riêng mình, cô đã chọn đúng người đề mình nương tựa cả phần đời còn lại rồi.
Phía khách mời không ngừng reo hò.
” Hôn đi…hôn đi…hôn đi”
Không để mọi người trong đợi thêm được nữa, cô dâu chú rễ hạnh phúc trao nhau nụ hôn nồng cháy làm đã mắt người xem hơn bao giờ hết.
Hân Vy ngồi ở hàng ghế đầu nên rất dễ để Huỳnh Hoa nhìn thấy. Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn sang ba mẹ mình rồi lại nhìn sang chổ Hân Vy, cô vẫy tay gọi Hân Vy lên vì chuẩn bị sẽ có màn bắt hoa cưới. Hân Vy có chút ngại ngùng, cô lắc đầu từ chối thì Minh Hạo bên cạnh liền nói nhỏ vào tai cô.
” Em lên đi cho vui”
Huỳnh Hoa thấy cô vẫn ngồi ở đó liền nhanh chóng đi xuống, kéo cô lên.
“Đi lên với chị đi, đừng ngại…cho tôi mượn em ấy một chút nha” – Huỳnh Hoa nhìn sang Minh Hạo đang ngồi ở đó.
Hân Vy bị Huỳnh Hoa kéo đi lên chính diện sân khấu. Ngoài ra còn có rất nhiều người khác, ai cũng hào hứng quyết chụp được hoa cưới cho bằng được.
1..2.3 hoa cưới vừa từ trong tay Huỳnh Hoa trong tích tắc đã rơi về phía cuối hàng người, lọt thỏm vào bàn tay của người đàn ông. Mọi người đang nhốn nháo nhìn về phía cuối thì Nghĩa chợt hét lên.
” Bắt được hoa cưới rồi”
Nghĩa vui sướng chạy lên sân khấu mượn ngay chiếc mic của MC. Cậu hắn giọng rồi nhìn xuống phái khách tham dự.
” Hàn Tuyết”
Hàn Tuyết vừa đi nghe điện thoại ở bên ngoài, vừa định trở lại ghế ngồi thì nghe thấy Nghĩa ở sân khấu gọi tên mình. Còn chưa kịp định hình mọi chuyện thì Hàn Tuyết đã bị mọi người vây kín kéo lên sân khấu. Hân Vy trở về ghế ngồi cạnh anh, gương mặt có chút hóng chuyện chăm chú nhìn về đám đông.
Hàn Tuyết bị đẩy lên sân khấu trong hoang mang. Nghĩa lại lên tiếng làm tiếng ổn nhộn nhịp trong phút chốc rơi vào tĩnh lặng. Cậu bước đến bên Hàn Tuyết, dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
“Hàn Tuyết, anh biết anh với em bằng tuổi, anh cũng chỉ lớn hơn em có vài tháng thôi nhưng anh vẫn thích gọi em là em vì anh trong lòng anh, em là em bé bé nhỏ cần được che chở…anh biết trong suốt thời gian qua anh đã làm em buồn phiền rất nhiều, anh thật sự xin lỗi…anh làm vậy là muốn thu hút sự chú ý của em mà thôi, anh rất sợ phải mất em. Em là diễn viên nổi tiếng nên mỗi lần nhìn em đóng phim chung với nam diễn viên khác anh thật sự rất khó chịu…anh luôn hối tiếc một chuyện đó là năm đó tại sao anh lại không học diễn xuất, biết đâu bây giờ anh cũng là một diễn viên nổi tiếng giống như em…anh thấy anh dư sức đẹp trai để làm diễn viên”
Nghĩa vừa nói xong thì ở phía khách dự đều bật cười, Hàn Tuyết cũng không ngoại lệ, cô nói nhỏ.
“Anh tự luyến vừa thôi”
Nghĩa lại hắn giọng, cố lấy lại vẻ nghiêm túc nhất.
“Anh muốn phần đời còn lại được ở bên cạnh em một cách danh chính ngôn thuận, chăm sóc và lo lắng cho em.
Mong em có thể thay mặt anh quản lí mấy con bánh bèo lãng vảng trước mặt anh và anh sẽ thay em dọn dẹp mấy thằng đàn ông hay tiểu thịt tươi gì đó đang làm phiền em…anh biết em thích con trai 6 8 múi, anh hứa anh sẽ cố gắng tập gym điều độ luôn giữ 6 múi này cho em sờ mỗi ngày…Em..emmm.làm vợ anh nha”
Hàn Tuyết mỉm cười nhìn anh không rời mắt, cô cầm lấy mic từ tay Nghĩa rồi nói.
“Từ khi quen biết anh đến giờ cũng đã hơn 10 năm, em chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy, anh lúc nào cũng giỡn rất là nhây và luôn chọc giận em, làm em buồn, em khóc…nhưng cũng làm cười, làm em hạnh phúc, làm điều mà em thích… người ta hay nói em hung dữ, quản anh như mẹ nhưng đó là vì em yêu anh, em sợ anh bị người khác làm cho say mê nên mới ghen tuông hờn dỗi như vậy…câu trả lời của em là…em đồng ý”
Nghĩa nghe được câu trả lời thì vội bước đến ôm cô vào lòng, cậu ta khóc như một đứa trẻ khiến Hàn Tuyết cười mãi không thôi. Và cuối mà là một tấm hình lung linh của hai người cùng bó hoa cưới xinh đẹp.
Trở lại phía khách mời. Minh Hạo ngồi bên cạnh nhìn cô không rời, anh nghiên người, nói.
“Đừng buồn, không bắt được hoa cưới cũng không sao, sau này đám cưới của tụi mình, anh sẽ làm một bó hoa cưới thật đẹp cho em”
Hần Vy quay sang nhìn anh, cô nói.
“Em đâu có buồn đâu, em thấy vui lắm, nếu bó hoa cưới không rơi trúng anh Nghĩa thì không biết anh Nghĩa có cầu hôn chị Hàn Tuyết không nữa”
Minh Hạo khoanh tay trước ngực hỏi.
” Bạn anh bây giờ coi như đã xong chỉ còn anh mà thôi…em tính sao đây?”
Hần Vy nhíu mày nhìn anh.
” Không phải anh nói đợi em học xong sao?”
Minh Hạo nhìn gương mặt ửng hồng của cô thì bật cười.
“Anh nhớ rồi, anh chỉ sợ em đợi không nổi thôi”
Anh vừa nói vừa nhìn cô nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hân Vy có chút xấu hổ, bởi cô hiểu ý tứ trong câu nói của anh, cô lúng túng đáp.
“Anhhh…ai nó em đợi không nổi…30 tuổi em mới lấy chồng, tới đó em vẫn còn trẻ còn anh thì đã sắp sang ngưỡng 40 rồi đó”
Minh Hạo: …