Sở Vãn Tình thật sự không biết giấc mơ ấy là ý gì. Cô nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được. Kể từ lúc, cô gặp anh giấc mơ kì lạ ấy cứ liên tục xuất hiện. Nhưng cảm giác nhói ở tim cũng là mơ sao?
Cô thẩn thờ lập lại câu nói ấy.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ bỏ hết tất cả toàn tâm toàn ý ý yêu anh.”
Cánh cửa mở ra.
Anh nhìn cô…
Sở Vãn Tình cũng ngước mắt lên nhìn anh.
Cô vội vàng đứng dậy, chạy về phía anh.
“Sao anh lại lạnh như vậy?”
Cô nắm lấy tay anh.
Anh vẫn nhìn cô không trả lời.
“Em vừa nói cái gì?”
“Sao anh lại lạnh như vậy?”
Cô chớp chớp mắt khó hiểu.
“Không phải câu đó.”
“Sao anh lạ vậy?”
Cô gãi gãi đầu.
Anh lắc đầu.
“Sao không mang dép.”
Sở Vãn Tình dây dây chân vào nhau, ngập ngừng. Chẳng lẽ, nói gặp anh cô vui quá nên không nhớ à. Vậy ngại lắm.
“Em… A…”
Anh đã bế cô lên, đặt lên ghế.
“Có phải, em làm anh khó chịu đúng không?”
Vừa thấy anh xoay người, cô liền níu tay anh.
Thượng Quan Nhất khẽ cười, nâng tay còn lại xoa xoa mái tóc cô.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Là do anh thôi.”
Càng gần cô. Cơn đau mỗi lúc một tăng lên. Cứ như ai đó dùng dao xuyên vào tim anh vậy. Nhưng… Anh lại không thể rời khỏi cô được.
Sở Vãn Tình mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn anh. Chỉ cần anh không ghét mình là được rồi.
“Em có cái này tặng anh nè.”
“Sao?”
Sở Vãn Tình mang dép bông chạy vào trong phòng. Rất nhanh cô đã bước ra, trong tay là chiếc hộp nhỏ và túi giấy.
“Em muốn chúng ta có thể liên lạc nhau. Em rất sợ, anh sẽ biến mất.”
Cô lí nhí, rụt rè đưa tay ra.
“Ừm! Sẽ không như vậy nữa.”
Anh nhận lấy.
Sở Vãn Tình mỉm cười. Cô rất sợ anh sẽ không nhận.
“Còn… Em mua cho anh. Anh xem vừa không.”
Bên trong túi giấy là quần áo.
“Em không sợ, anh lừa em à.”
Sở Vãn Tình lắc đầu.
“Em tin anh!”
Chỉ một câu “em tin anh” là đủ lắm rồi.
Anh gật đầu nhận lấy.
Thấy anh đi cầm lấy đi vào trong phòng tắm.
Sở Vãn Tình nhảy cẩn lên vì vui, rất nhanh liền trở lại dáng vẻ bình thường ngồi xuống ghế. Chỉ có nụ cười trên môi là không thể dập tắt nổi.
[…]***
Sở Thị.
Sở Vãn Linh vừa bước đến cổng lớn đã bị Trần Hưng giữ lại.
“Anh làm cái gì vậy? Đừng đến làm phiền tôi.”
Cô ta hất tay ra lạnh giọng.
“Em nghe anh giải thích đi. Chuyện này không như em nghĩ đâu.”
“Tôi không muốn nghe.”
Mọi người đều hóng hớt xem đã xảy ra chuyện gì.
“Ủa là đại tiểu thư Sở gia và vị hôn phu. Nghe nói anh ta chưa gì đã cắm sừng đại tiểu thư rồi.”
“Chuyện này trong giới hào rất bình thường mà. Nhưng tôi nghe nói, Trần thiếu rất tốt. Chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó.”
Hai luồng ý kiến trái chiều cứ sôi nổi bàn luận.
Trần Hưng kéo Sở Vãn Linh đến nơi ít người hơn.
Sở Vãn Linh giật tay ra, cô khoanh tay trước ngực nhìn anh ta.
“Có gì anh nói đi.”
Trần Hưng lấy điện thoại ra.
“Em xem có người hãm hại anh. Là thật đó. Em xem đây có phải là số điện thoại của Vãn Tình không. Anh vì nghĩ là em gái em nên mới đến. Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Em xem, anh bị đánh vẫn chưa khỏi đây này.”
Trần Hưng vén áo lên cho cô ta xem.
Cô ta ghé mắt nhìn vết bầm tím trên người anh ta. Đúng như lời anh ta nói nhưng tại sao hôm ấy mình không nhìn thấy. Giờ lại…
“Anh giả vờ đúng không? Hôm đó lúc anh ở khách sạn, tôi không thấy.”
Trần Hưng vội vàng nắm lấy tay cô ta.
“Anh cũng không biết. Cả người anh đều đau nhức nhưng chẳng nhìn thấy gì. Sau vài hôm thì nó đã như vậy.”
“Tạm thời em tin anh. Đừng để em biết anh nói dối.”
“Anh thề với em. Tất cả là sự thật. Anh không làm gì cả.”
Anh ta ôm lấy Sở Vãn Linh.
Tay cô ta siết chặt lại. Sở Vãn Tình, mày không ngốc như tao nghĩ. Còn dám bày trò sau lưng tao còn tỏ ra vô tội.
[…]Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Cô ngồi trên ghế lướt xem điện thoại. Tuy nói là nhìn điện thoại nhưng ánh mắt lại không hề che giấu nhìn anh.
Anh mặc bộ thể thao màu trắng cô vừa mua. Anh tựa lưng vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng ấm áp rọi vào người anh. Cô có cảm giác anh ấm áp hơn rất nhiều. Cô nghĩ rằng làn da anh trắng như vậy với mái tóc màu bạch kim mặc vào… Đúng như là thiên thần.
Anh quay lại nhìn cô.
Tất nhiên là bị bắt tại trận không còn đường chối.
Anh không nói gì cả, đứng thẳng người dậy tiến về phía cô.
Anh quỳ một chân xuống ghế sofa kề sát vào cô, tay chống lên ghế.
Chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống.
“Anh, anh… Làm gì vậy?”
Cô nuốt nước bọt.
Người gì mà nhìn là muốn cắn một cái.
Nhưng giờ cô muốn tránh cũng không tránh được. Bởi chân anh đặt giữa hai chân cô. Kiểu này, đúng là mập mờ khó tả mà.
Tay còn lại anh mơn trớn gò má ửng hồng của cô trượt dài xuống đôi môi đỏ mọng.